Khoảng hơn hai mươi phút sau, xe taxi dừng trước một ngôi biệt thự ở vùng ngoại thành. Dừng lại ở cửa lớn ngôi biệt thư, nữ lái xe xuống xe, châm một điếu thuốc, thản nhiên dựa vào đầu xe hút thuốc. Nhìn thoáng qua ngôi biệt thự xa hoa đứng sừng sững trong màn đêm, Dương Bồi Diễm cũng dần quen mắt. Cô đời này không có cái phúc được ở trong một ngôi biệt thự phú quý như thế này. Tuy nhiên chỉ cần hai năm nữa thôi, cô cũng sẽ đủ tiền mua một căn phòng thật tốt khoảng hơn 70 mét vuông để ở.
Vừa rồi ở trên xe, cô đã liên hệ với ông chủ của quán bar Tôn Vinh Khánh. Vẫn là chỗ cũ, vẫn quy tắc cũ nhưng giá cũng tăng lên một ngàn tệ.
Phỏng chừng là bởi vì đêm nay đã thu hoạch được hai cực phẩm cho nên Tôn Vinh Khánh mới hào phóng như vậy. Dương Bồi Diễm trở lại xe, ngắm hai cô gái đang nằm mê man trong xe, trên mặt không khỏi lộ vẻ ghen tỵ, nghĩ thầm: "Nếu mà mình cũng có một thân hình đẹp như thế này thì tội gì mà phải đi lái xe taxi, càng không phải làm những việc trái lương tâm như thế này để kiếm tiền". Những cô gái từng được cô đưa đến đây e là đã vượt qua con số 30, 50 người. Sau khi bị Tôn Vinh Khánh đùa bỡn thì phần lớn đều bị bức đi làm kỹ nữ. Hai cô gái đêm nay sợ là cũng không thoát được số mệnh đó.
Nghe tiếng bánh xe phanh lại từ phía sau, Dương Bồi Diễm vội vã rít hai hơi rồi ném tàn thuốc xuống, gương mặt tươi cười mà nghênh đón. Nhìn thấy ba gã đàn ông từ xe Audi bước xuống, cười lấy lòng nói:
- Ông chủ Tôn, người đang nằm trên xe rồi.
- Tốt lắm!
Trên mặt Tôn Vinh Khánh hiện lên vẻ hài lòng, lấy ví ra rút một tập tiền đưa cho đối phương, sau đó cười dâm đãng mà vươn tay vươn chân một chút. Từ phía sườn bên kia xe, Chu Xuân Bình và Tào Lực bước xuống, đi nhanh đến xe taxi, một người trái một người phải mở cửa xe ra.
Nhìn hai mỹ nhân đang ngủ đẹp như đóa hải đường, Chu Xuân Bình nuốt một ngụm nước bọt, hận nỗi không thể ngay lập tức tận hưởng thân thể hai mỹ nữ. Không kìm được, y vươn tay ra định sờ vào bộ ngực đầy đặn vun cao của mỹ nữ tóc vàng. Nhưng đúng lúc này, y kinh ngạc phát hiện, mỹ nữ tóc vàng bỗng nhiên mở mắt ra.
- Anh, anh là ai? Anh muốn làm gì?
Mỹ nữ tóc vàng dùng tay ôm lấy ngực mình, kinh hoàng la lớn.
- Đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt!
Chu Xuân Bình giật mình, nhưng ngay sau đó cười dâm đãng nói. Khu biệt thự này vốn ở nơi hẻo lánh, giờ lại là đêm khuya, cho nên ba người Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh căn bản không sợ cô gái bỏ chạy. Bọn họ chỉ có chút kỳ quái, cô gái này đã uống rượu chứa thuốc mê mà sao có thể hồi tỉnh nhanh như vậy.
- Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn cùng hai người đẹp kết bạn thôi mà.
Gã to con Tào Lực cũng không chút lo lắng, y vươn tay, gần như không phải dùng sức bế cô gái mặc quần trắng ra khỏi cửa xe. Thân thể mềm mại, hương thơm thoang thoảng, Tào Lực không kìm được mà cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô gái.
Bỗng dưng Tào Lực cảm thấy cổ họng đau xót. Một vật nhọn lạnh như băng đang đâm vào da thịt y. Đôi môi đỏ mọng ngay trước mắt mà y không dám tiến thêm một bước. Cùng với sự đau đớn tăng lên nơi cổ họng, y từng chút một ngả về phía sau, kéo dãn khoảng cách với cô gái.
Ánh mắt nhìn xuống dưới, y thấy được trong tay cô gái đang cầm một con dao nhỏ màu bạc chĩa vào yết hầu mình. Lúc này, y thấy cô gái đã mở hai mắt, không còn vẻ e lệ phong tình nữa mà là một ánh mắt lạnh lẽo thấu tận tâm can. Trong lòng Tào Lực lập tức trầm xuống, y mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Bên kia Chu Xuân Bình vẫn chưa cảm thấy có gì lạ, vẫn đang tươi cười đùa giỡn với mỹ nữ tóc vàng. Tôn Vinh Khánh sốt ruột muốn đưa hai người đẹp về phòng hưởng lạc nên hướng về phía Chu Xuân Bình và Tào Lực thúc giục:
- Đừng nóng vội, đi vào rồi nói.
- Người đẹp, vào đây chơi với anh đi.
Chu Xuân Bình nắm lấy tay cô gái, miệng cười nói.
- Anh đừng tới đây, còn tới thì tôi sẽ không khách khí đâu đấy.
Cô gái vừa chống đỡ gã đàn ông vừa cầm lấy túi của mình, vội vàng mở ra lấy một đồ vật nào đó.
- Người đẹp à, em tìm áo mưa hay là thuốc tránh thai? Có cần anh giúp em không? Hay...
Chu Xuân Bình miệng cười ha ha. Đột nhiên một vật cứng và lạnh nhét thẳng vào miệng y, khiến cho những lời y đang định nói nuốt ngược vào trong bụng.
-Không cần, tôi tìm được rồi!
Vẻ mặt kinh hoàng của mỹ nữ tóc vàng đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một vẻ mặt trêu tức như thể mèo vờn chuột.
Tóc gáy Chu Xuân Bình đều dựng đứng lên. Thứ mà cô gái lấy từ túi ra và nhét vào miệng y chính là một khẩu súng. Có thể là giả không? Trong đầu y thoáng hiện lên suy nghĩ đó, nhưng cảm giác chất kim loại lạnh lẽo truyền đến trong miệng nói rõ ràng cho y thấy, khả năng này căn bản là không có.
Dùng nòng súng nhét vào miệng Chu Xuân Bình, mỹ nữ tóc vàng quay người bước xuống xe taxi, hướng về gã đàn ông béo lùn với đôi mắt quyến rũ, nói:
- Tới đây đi, không phải ông đang muốn mời chúng tôi vào biệt thự chơi hay sao?
Tôn Vinh Khánh theo bản năng mà lùi một bước. Y đã phát hiện ra, bất kể là Chu Xuân Bình hay Tào Lực đều đang bị khống chế. Hay nói cách khác, bọn họ tối nay xem như đã mù mắt, đụng phải hai đóa hồng có gai.
- Hai vị tiểu thư đừng hiểu lầm, chúng tôi không có gì ác ý. Chúng tôi chỉ...
Tôn Vinh Khánh trong mắt đảo liên tục, bước chân âm thầm lùi ra sau, chuẩn bị mặc kệ Chu Xuân Bình và Tào Lực để lên xe chạy thoát thân. Nhưng vừa mới rụt về sau một bước, chợt nghe "pằng" một tiếng vang nhỏ, y chỉ cảm thấy một cảm giác lành lạnh rồi sau đó là nóng bỏng đau đau. Đưa tay sờ xuống rồi đưa ra trước mắt, hai chân ngay lập tức nhũn ra, ngồi phịch mông xuống đất.
Quả nhiên là súng thật. Chu Xuân Bình trán toát đầy mồ hôi lạnh. Y thấy mình thật may mắn vì vừa rồi đã không lộn xộn, nếu không cái miệng của y rất có thể sẽ "ăn" một viên đạn chân chính.
Nữ lái xe Dương Bồi Diễm há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Cô không thể nào nghĩ được rằng, hai cô gái có vẻ non nớt như cừu non này trong nháy mắt lại biến thành sư tử cái hung hăng. Mắt thấy cô gái mặc quần trắng đang nhìn về phía mình, toàn thân cô chợt lạnh như băng, đến xe taxi cũng không màng, xoay người bỏ chạy.
Cô gái mặc quần trắng đột nhiên co đầu gối, thúc một cú thật mạnh vào bụng Tào Lực. Trong thời khắc đối phương đang ôm bụng vì đau thì thân hình cô đã nhanh chóng tiến đến phía sau người nữ lái xe. Chỉ cần vươn một tay là đã chính xác túm gọn mái tóc của cô gái khiến cô ta không ngừng kêu đau.
Tào Lực vừa mới hồi phục sau cơn đau, còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì phía sau lưng đã trúng một đòn nặng, không kìm nổi phịch một tiếng nằm thẳng cẳng trên đất.
Sau khi cô gái mặc quần trắng đánh bại Tào Lực, một tay túm lấy tóc của Dương Bồi Diễm ném cả thân hình cô ta về phía Tào Lực, đồng thời lạnh lùng nói một câu:
- Muốn sống thì câm miệng!
Nhìn trong tay cô gái mặc quần trắng lóe lên một lưỡi dao sắc bén, Dương Bồi Diễm vội vàng dùng hai tay bụm miệng mình, ngồi phía sau lưng gã đàn ông, động cũng không dám động, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.
- Hai vị đại tỷ xin tha mạng!
Chu Xuân Bình hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu. Đùa gì chứ, trong tay đối phương không những có súng, hơn nữa còn là súng giảm thanh. Khẳng định mỹ nhân tóc vàng này không phải là đặc công nước ngoài thì cũng là sát thủ chuyên nghiệp. Mà theo như suy nghĩ của y thì khả năng thứ hai sẽ lớn hơn một chút.
Đây cũng không phải là Chu Xuân Bình suy nghĩ lung tung. Trên thực tế, ngoại trừ việc bức hại thiếu nữ cung cấp cho các chỗ ăn chơi xa hoa, y cùng với đám người Tào Lực còn là người liên hệ bên ngoài cho các công ty săn đầu người của thành phố. Loại công ty săn đầu người này không phải là những công ty săn lùng nhân tài đang rất phát triển hiện này, mà chính là một tổ chức "Giết người săn đầu" theo đúng nghĩa đen. Cho nên đối với danh từ "Sát thủ", Chu Xuân Bình cũng không xa lạ.
- Người này hiện đang ở đâu?
Mỹ nữ tóc vàng lấy từ trong túi ra một tấm ảnh chụp, đưa đến trước mắt Chu Xuân Bình. Tuy rằng ánh sáng không rõ lắm, nhưng Chu Xuân Bình vẫn thấy rõ người trong bức ảnh, khuôn mặt không khỏi biến sắc, vội vàng lắc đầu nói:
- Tôi, tôi không biết.
- Khẩu súng trong tay tôi vẫn còn có 3 viên đạn.
Mỹ nữ tóc vàng nhếch đôi môi mọng đỏ, cười nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ hỏi lại anh câu hỏi vừa rồi. Nhớ kỹ, anh tổng cộng có ba lần cơ hội.
- Người này hiện đang ở đâu?
Mỹ nữ tóc vàng chậm rãi hướng họng súng xuống phía dưới, nhắm ngay đầu gối trái của gã đàn ông, miệng hỏi.
- Tôi...Tôi...
Chu Xuân Bình trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Y không có nửa điểm dũng khí, cái câu "Tôi không biết" kia bất kể thế nào cũng không dám nói vế sau.
- Ba...Hai...Một...
Mỹ nữ tóc vàng không vội vàng mà đếm ngược trước. Giọng nói ngoại quốc đặc biệt hút hồn người, nhưng lúc này đây lại giống như nhịp trống đòi mạng, đánh binh binh vào phòng tuyến yếu ớt trong lòng Chu Xuân Bình.
- Tôi nói, tôi nói...
Chu Xuân Bình mồ hôi đầm đìa, hô lớn. Tính mạng của mình là quan trọng nhất. Cuối cùng rồi cũng sẽ phải nói thôi, y làm sao có thể cứng rắn trước hai viên đạn kia chứ.
- Ông ấy hiện tại đang ở biệt thự Trân Châu Loan trên đường Xuân Thủy.
Nghe xong những lời Chu Xuân Bình nói, Tào Lực đang mê muội cũng ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của hai cô gái, y hổn hển rống lên:
- Chu Xuân Bình, mẹ kiếp, mày muốn chết à? A...
Vừa dứt lời, tiếng "A" kia lập tức biến thành tiếng kêu thảm thiết, cánh tay phải của y đang bị đôi chân ngọc tuyệt đẹp đi giày cao gót hung hăng nghiến chặt xuống.
- Nếu tôi phát hiện ra anh đang nói dối...
Mỹ nữ tóc vàng nở một nụ cười mê hồn với Chu Xuân Bình, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sát khí khiến người ta không rét mà run:
- Tôi nhất định sẽ không cho anh chết, mà sẽ khiến anh sống không bằng chết.
- Hai vị đại tỷ, tôi thề, tôi tuyệt đối không nói dối. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Tiếng kêu thảm thiết của Tào Lực khiến Chu Xuân Bình không kìm nổi rùng mình một cái, y vội vàng cam đoan.
Mỹ nữ tóc vàng hướng về cô gái mặc quần trắng. Người sau gật gật đầu, từ trong túi lấy ra điện thoại ấn một dãy số, sau khi điện thoại đã nối thông thì thản nhiên nói:
- Mục tiêu đang ở số 109 biệt thư Chân Trâu Loan trên đường Xuân Thủy. Khi nào có kết quả lập tức thông báo cho tôi biết.