Quan Lộ Trầm Luân

Chương 490: Tự quyết định và tự ý hành động(P2)




Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đường Xuân Thủy, hồ Trân Châu là nơi tọa lạc của một trong ba khu biệt thự lớn ở Cẩm Bình. Khói, sóng gợn lăn tăn tỏa khắp gần mười km2 mặt hồ. Những người giàu có trong khu biệt thự lân cận, đứng trên ban công có thể nhìn thấy cảnh ánh trăng nghiêng soi bóng trên mặt hồ.

Dân cư khu biệt thự gần hồ này đều là những người giàu có. Với những người giàu có mà nói, yêu cầu đối với cuộc sống ngoài sang trọng tiện nghi ra, một điểm quan trọng nữa là sự an toàn của họ. Trong khu biệt thự hoa viên này, có trang bị hệ thống báo động hồng ngoại tiên tiến nhất thế giới, hệ thống ti vi theo dõi quan sát, hệ thống tuần tra điện tử, hệ thống tận mắt đối thoại. Bên trong các căn hộ đều có hệ thống báo động nối mạng với cảnh sát và hệ thống quản lý xe ra vào…Tất cả đều là những thiết bị công nghệ cao.

Ngoài ra cách khu biệt thự Trân Châu mấy km còn có chi đội cảnh sát vũ trang Cẩm Bình. Đương nhiên bộ đội cảnh vệ này chủ yếu dùng để bảo vệ và tiếp đón những vị khách lãnh đạo quốc gia và những khách nước ngoài đến nhà khách Xuân Thủy, nhưng khu biệt thự Trân Châu cũng thuộc phạm vi bảo vệ của đội cảnh vệ. Trừ khi muốn chết, nếu không không có người nào dám gây án ở khu vực này.

Bên trong phòng an ninh của Khu biệt thự Trân Châu, chốc chốc mấy tên bảo vệ lại ngẩng đầu nhìn lên màn hình bỗng kinh ngạc phát hiện toàn bộ màn hình bỗng biến thành hoa tuyết.

Tại căn biệt thự số 109, đèn vẫn sáng. Trong phòng khách phô trương xa hoa, Đường Tùng lưng trần từ trong phòng tắm bước ra, mở tủ lạnh lấy một chai bia ngửa đầu uống một ngụm. Trên làn da màu nâu còn vương mấy giọt nước trong suốt, trước và sau ngực có hằng mấy vết sẹo dài lộ rõ trên làn da nâu.

Thời gian đã trôi qua hơn một tuần rồi, nhưng mà ở trong đầu y vẫn loáng thoáng hình ảnh người đàn ông với ánh mắt phẫn nộ đang chầm chậm bước từng bước một tiến vào phòng bệnh. Hắn lúc đó nghĩ dụ người đàn ông đó đi, nhưng mà đối phương ngược lại không có mắc mưu. Tiểu yêu theo hắn nhiều năm rốt cuộc vẫn chết.

Thân thể tiểu yêu hơi yếu một chút, nhưng người rất tỉnh táo, đặc biệt thân là nữ giới lại cải trang thành nam giới, trong mấy lần hành động đều thu được kết quả tốt. Nhưng đáng tiếc là…! Đường Tùng dùng sức nắm chặt, đột ngột bóp cái lon dẹp lép. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng y rõ ràng cảm nhận được, người đàn ông đó là đồng loại của y. Không, chính xác là đã từng là đồng loại. Nhưng sau khi xuất ngũ, một người làm " lính", một người thành " kẻ trộm".

Y có chút bực bội quay trở về phòng khách, nghĩ đến hay là kêu Cá chạch và Tiếu Tứ đưa một cô gái đến phòng y để tiết hỏa. Đột nhiên thân thể y chấn động, cả người như săn báo, nhanh chóng hướng về phía cửa phòng, áp sát vào vách tường.

Hành lang im ắng, nhưng bởi vì quá im ắng, ngược lại không vừa ý. Cá chạch và Tiếu Tứ mỗi tối thường hay đùa giỡn với con gái đến tận khuya. Trước khi đi tắm, y loáng thoáng nghe được một chút âm thanh dưới lầu, còn hiện tại một chút âm thanh cũng không có.

Thời gian dường như ngưng động, biến căn phòng rộng lớn thành một sự im ắng chết người. Đường Tùng khống chế tim đập, đi về phía cửa, sau đó giật mạnh cửa phòng.

Ngoài cửa vẫn im ắng, vắng vẻ không có một bóng người. Con mắt của Đường Tùng co rút lại, sau khi trầm mặc khoảng hai giây, trầm giọng nói:

- Ra đây.

- Là kêu tôi phải không?

Một giọng nói từ phía sau truyền đến. Đường Tùng bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi bộ dạng uể oải tựa vào ban công và cánh cửa thủy tinh trong suốt giữa phòng khách, mặt mày tươi tắn chào hỏi y.

Sau lưng bỗng nhiên có tiếng gió thổi đến, Đường Tùng biến sắc, thân hình đột nhiên nghiêng một bên, đồng thời khẽ lật về phía bên phải, khó khăn lắm mới bắt được quả đấm lén từ phía sau. Một cú đấm mãnh liệt vọt tới, khiến Đường Tùng trong lòng chấn động mạnh, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, giống như vừa bị điện giật.

Y vội vàng rời khỏi 7, 8 bước, lập tức nhìn thấy cú đấm xuất phát từ phía sau bàn trà. Đường Tùng chìa chân phải ra, đá một cú đá thật mạnh về phía khuôn mặt tươi cười của nam thanh niên trẻ tuổi.

Người thanh niên trẻ tuổi không nhanh không chậm nghiêng về phía trước vài bước, sau đó dùng tay bưng kín cái lỗ tai. Chợt nghe một tiếng nổ vang lên, cửa thủy tinh đã bị bàn trà đập bể tan nát, những mảnh vụn thủy tinh to nhỏ từng cái rơi rụng xuống.

- Đáng tiếc cho cái cửa xinh đẹp.

Buông cái lỗ tai ra, người thanh niên trẻ tuổi thương xót mà nói mấy câu.

Đường Tùng bình tĩnh đứng ở giữa phòng khách, hai người nam một trước một sau, một chặn ở tường, một chặn ở cửa, hình thành tư thế vây kín lối đi. Đường Tùng nhận ra, người thanh niên mà xuất hiện từ cửa, đúng là chàng cảnh sát trẻ tuổi xông vào phòng bệnh, Tiểu Yêu có lẽ cũng là chết trong tay của đối phương.

- Băng quyền?

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của người thanh niên đứng ở cửa, Đường Tùng trên mặt vẫn còn lộ sự ngạc nhiên nghi ngờ, mở miệng hỏi.

Mưu Dịch Sương hừ lạnh một tiếng, nghiêng thân hình về phía trước, vô cùng đơn giản tung ra một cước. Gã cũng là sung mãn phá hủy hết thảy xu thế trở ngại. Đường Tùng trong mắt dấy lên sát ý, y vừa rồi chần chừ chỉ là đang nghĩ đến các kỹ năng đi quyền của chàng thanh niên trẻ tuổi kia. Chung quy là tinh thông băng quyền, người mà xuất thân từ bộ đội đặc chủng không nhiều, thậm chí có thể nói là hi hữu. Nhưng điều này không có nghĩa là y sợ đối phương.

Quyền cước sinh phong, Mưu Dịch Sương và Đường Tùng trong nháy mắt đã đánh tới cùng một chỗ. Còn Đỗ Trọng Tiêu thì bắt chéo chân ngồi trên thảm lột cam, đưa từng múi vào miệng thưởng thức. Dưới lầu có Dịch Lãng sư ca và vài tên viện trợ cường lực từ nước ngoài. Nơi này thì có Dịch Sương sư ca và gã. Tình hình đã định, kế tiếp là xem họ Đường ngoan cố chống lại rốt cuộc chết cũng không hối cải, hay là dừng cương trước bờ vực, bó tay chịu trói. Nếu gã phải đoán, khả năng thứ nhất có thể lớn hơn.

Tiếng kêu đau đớn vang lên, Mưu Diệc Lâm và Đường Tùng tách rời nhau ra. Phía dưới bên phải Đường Tùng hiện ra một vết bầm, là do bị khuỷu tay của Mưu Dịch Sương quét trúng. Còn đùi phải của Mưu Dịch Sương thì hơi run run vài cái. Gã cũng trúng phải một cước của đối phương, sức lực bị giảm hơn phân nửa, nhưng bị thương không nặng.

- Anh là học trò của huấn luyện viên Lan Kiếm phải không?

Đường Tùng nắm chặt nắm đấm, lên tiếng hỏi:

- Anh là khóa 7, hay là 8?

Tuy rằng lúc trước mỗi người khi bước vào đội đặc chủng đều là dựa vào tài năng tới đâu thì có chương trình dạy thích hợp, nhưng các học sinh hoặc nhiều hoặc ít đều bắt chước theo các món võ từ huấn luyện viên của mình để tung ra đòn. Trong trận giao đấu lúc nãy, Đường Tùng rõ ràng phát hiện ra dấu vết này.

- Đại đội 3 khóa 07.

Mưu Dịch Sương lạnh lùng trả lời mấy câu. Gã nhấn mạnh từ khóa 07, chính là đại đội dự bị sắc bén nhất. Dừng một lúc, gã lại nói:

- Tôi cũng biết anh, đại đội 5 khóa 4, Đường Tùng.

- Tôi thuộc đại đội thứ hai khóa 08.

Đỗ Trọng Tiêu cười hì hì nói chen vào, chú ý ánh mắt hung hăng của sư ca, không khỏi nhún vai, tiếp tục ăn cam.

- Đã bảy tám năm nay chưa gặp lại huấn luyện viên, không biết huấn luyện viên có khỏe không?

Dường như nhớ lại cái gì, Đường Tùng trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt, mở miệng hỏi.

Mưu Dịch Sương trong mắt chợt lóe sáng, gã để ý đến sự phòng ngự của đối phương trong nháy mắt xuất hiện lơi lỏng, đây chính là cơ hội tốt nhất khống chế địch. Gã lắc đầu vai, nhưng cuối cùng lại không có hành động gì, chỉ có điều dùng giọng điệu châm chọc nói:

- Huấn luyện viên rất tốt, hơn nữa khi thầy nghe nói, thầy có một đệ tử ưu tú làm sát thủ, tuần trước đã giết chết một người đang nằm tê liệt trên giường bệnh, thì thầy lại càng vui mừng tột bực.

Đường Tùng thân thể run rẩy một chút, sắc mặt chuyển sang tái nhợt, cổ họng khó khăn lắm mới mấp máy mấy lời:

- Huấn luyện viên đã biết rồi.

- Huấn luyện viên chẳng những đã biết, hơn nữa khả năng hiện tại đang trên đường đến đây.

Đỗ Trọng Tiêu đứng lên, đắc ý vênh vang nói:

- Này, muốn tôi nói, hay là anh đầu hàng đi. Dù sao anh căn bản chạy cũng không thoát, đồng lõa của anh dưới lầu cũng đều bị đánh bất tỉnh.

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Đường Tùng dường như bị kích động giống như một tên điên cuồng vọt đến. Đỗ Trọng Tiêu hoảng sợ, gã đương nhiên là không thể thả đối phương chạy trốn, nhưng cũng đành thở dài, mà không tình nguyện đi tới cản.

Đường Tùng trong lòng chỉ có một ý niệm, y không thể gặp huấn luyện viện, tuyệt đối không thể gặp. Y có bảy tám năm hoạt động dơ bẩn, dựa vào mạng người kiếm tiền càng ngày càng nhiều. Y càng ngày càng sợ cái tâm dơ bẩn của mình còn chết thì y hẳn là không sợ, cũng không sợ cái gọi là cảnh sát bắt bỏ tù. Nhưng y sợ huấn luyện viên, bởi vì y không còn mặt mũi nào đi gặp người có bề ngoài lạnh lùng hà khắc, không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhưng ngược lại đối với mỗi đệ tử ông đều ân cần săn sóc.

Cho dù đối mặt với hai thanh niên trẻ tuổi, và thực lực của chính mình so với tiểu sư đệ không phân biệt cao thấp, y vẫn như cũ không hề sợ hãi. Nhưng mà vừa nghe được tin tức huấn luyện viên sắp đến, y bởi vì sợ hãi mà điên cuồng lên.

Mưu Dịch Sương xông lên phía trước, gia nhập chiến đoàn. Gã thấy được nguyên nhân vì sao Đường Tùng điên tiết, không khỏi cười lạnh nói:

- Cảm thấy chính mình không có mặt mũi? Sợ gặp huấn luyện viên? Vậy khi cầm những đồng tiền nhuốm máu thì anh nghĩ cái gì chứ?

- Các người dựa vào cái gì mà xem thường bố mày chứ. Bố mày lấy mạng mình ra đổi cơm ăn, có cái gì không đúng?

Đường Tùng táo bạo mà hô to, đưa ra đấu pháp khiến cả hai bên cùng thiệt hại.

- Nói với chúng tôi cũng vô dụng. Có can đảm anh đem những lời này nói cho huấn luyện viên nghe.

Nắm lấy sự sơ hở của đối phương, Mưu Dịch Sương đưa ra một quyền chắc chắn hạ gục đối phương trên đầu vai.

Đường Tùng buồn hừ một tiếng, bỏ mặc Mưu Dịch Sương ở phía sau, liều mình phóng ra cửa sổ nơi mà Đỗ Trọng Tiêu đang canh giữ. Ngay cả Đỗ Trọng Tiêu đứng ra nghênh chiến với Đường Tùng, Đường Tùng vẫn có thể công kích lại. Tuy nhiên không nên đi sai một bước, tạm thời lánh mũi nhọn này.

Đường Tùng phía sau lưng lại lần nữa trúng một cước quyền của Mưu Dịch Sương, khóe miệng tràn đầy máu tươi phun ra ban công, tiếp tục

hung hãn chạy về phía cửa sổ. Chợt nghe một tiếng giòn vang, tấm thủy tinh bể tung tóe, Đường Tùng đã từ lầu hai nhảy xuống.

Chạm vào tấm kính mà rơi xuống đất, nhào lộn theo quán tính, những mảnh vỡ thủy tinh sắc bén đâm vào cơ thể, toàn thân một màu đỏ tươi. Đường Tùng cổ họng muốn hét một tiếng nhưng không hét được.

Sức lực bị đánh tan, Đường Tùng trong khoảnh khoắc chuẩn bị đứng dậy, y bỗng nhiên phát hiện, trong tầm mắt của y xuất hiện một đôi chân. Lúc này y không cần nghĩ ngợi mạnh bạo ra quyền, mang theo tiếng gió thổi hung hăng đánh ra ngoài.

Nắm đấm của y đã bị nắm lấy chặt, dưới sự kinh hãi, một quyền khác ngay sau đó giơ lên.

Giữa ánh đèn chớp nhoáng, y nhìn thấy một gương mặt trầm túc. Thân thể cứng đờ, nắm tay đang giơ lên lập tức buông xuống, giọng run run:

- Huấn luyện viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.