Quan Lộ Trầm Luân

Chương 533: Điều kiện trao đổi (Phần 2)




Nguồn: https://trumtruyen.vn

- Hai ngày nay tôi xem lại tư liệu có liên quan của Đào Triết Long, phát hiện ra Tỉnh và Thành phố đã nhiều lần phát động hành động lùng bắt chu đáo chặt chẽ với quy mô khổng lồ, nhưng mà lần nào Đào Triết Long này cũng có thể trốn thoát thành công.

Hứa Phượng Anh dùng giọng điệu chân thành trả lời.

- Có lẽ là trùng hợp thôi.

Lương Thần dùng giọng điệu vô trách nhiệm nói. Dựa vào năng lực đặc biệt, chỉ cần hắn muốn thì không ai có thể ở trước mặt hắn mà che dấu được bí mật của chính mình. Người phụ nữ tràn đầy khí khái hào hùng này đương nhiên cũng không thể ngoại lệ.

- Một tuần trước, Chi đội phòng chống ma túy của Cục hình sự thành phố chúng ta lại triển khia hành động nhằm vào đám người buôn lậu ma túy Đào Triết Long, kết quả là Đào Triết Long lại lọt lưới. Không những thế còn liên lụy tới tai mắt ngầm của Sở công an tỉnh bị giết hại. Cục trưởng Lương, chẳng lẽ anh không có chút hoài nghi nào?

Hứa Phượng Anh khẽ nhíu mày, thái độ cấp trên đã khiến trong lòng cô cảm thấy có chút không thoải mái.

- Hoài nghi là hoài nghi, chứng cớ là chứng cớ

Lương Thần bày ra dáng vẻ tư thế của cấp trên, trong giọng nói có vài phần không hài lòng:

-Dù sao chúng ta không thể dựa vào suy đoán như vậy thì tùy tiện cho là đơn vị cấp trên có nội gián.

Dừng một chút lại hỏi ngược lại:

- Tạm thời giả sử hoài nghi của cô là chính xác, vậy Phó cục trưởng Hứa, cô cảm thấy bước tiếp theo nên làm như thế nào?

- Chúng ta có thể qua mặt Sở công an tỉnh, trực tiếp tới địa điểm trên để lùng bắt người hay không?

Hứa Phượng Anh nửa thăm dò nửa hy vọng mở miệng hỏi.

-Cô cho rằng làm như vậy là thích hợp?

Trên mặt Lương Thần vẻ không hài lòng càng trở nên rõ ràng:

- Tội danh vô tổ chức coi thường cấp trên là do cô đi gánh vác hay là tôi đi gánh vác?

Hứa Phượng Anh há mồm muốn nói, liền bị động tác khoát tay mạnh mẽ của đối phương mà nuốt trở vào.

- Cho dù là bắt được người, chúng ta vẫn là tốn công vô ích. Công lao thì chưa chắc có, nhưng nhất định là bị quy trách nhiệm rồi. Nếu tình báo có sai sót, người cũng không bắt được, Phó cục trưởng Hứa, cô cảm thấy chúng ta sẽ có kết cục thế nào đây? Hả?

Lương Thần dùng giọng điệu nghiêm khắc hỏi ngược lại.

- Thứ lỗi tôi nói thẳng, Cục trưởng Lương. Về vấn đề vô tổ chức, vô kỷ luật, dường như chính anh là tấm gương làm ra nhiều ví dụ cho cấp dưới chúng tôi.

Hứa Phượng Anh nhướn lông mày lên một cách kích động, giọng cô hơi châm biếm nói:

-Tôi có chút không hiểu, lúc ấy Cục trưởng Lương chỉ dựa vào một lá gan anh hùng, dám điều binh từ trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh trực tiếp tới nhà Bí thư Thành ủy bắt người, thế sao trước mắt chỉ có một việc nhỏ như vậy lại trở nên bảo thủ thận trọng thế?

Khi nói những lời này, Hứa Phượng Anh đã chuẩn bị đón nhận cơn phẫn nộ của cấp trên. Nhưng ngoài dự đoán của cô, sau khi nghe xong những lời xỉa xói này của cô, vị cấp trên trẻ tuổi này im lặng một lát, không ngờ lại nhẹ nhàng cười.

- Tôi quên mất, Phó cục trưởng Hứa là được điều tới từ trung đoàn cảnh sát có vũ trang.

Lương Thần thu lại dáng vẻ cấp trên đã cố ý giả vờ, trên mặt thay một thần sắc tươi cười, thân hình hơi nghiêng ra trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp trong sáng của Hứa Phượng Anh, chậm rãi gật đầu nói:

- Tôi thừa nhận, tôi không phải là người quen sống theo quy củ. Vào lúc bất đắc dĩ, vì đạt được mục tiêu, tôi quả thật sẽ đánh đổi tất cả, không lo lắng do dự mà đi nước cờ hiểm với nhiều rủi ro. Nhưng điều này không có nghĩa rằng, tôi không e dè lo lắng. Lần trước vượt quyền Sở công an tỉnh trực tiếp xin cứu viện bên trung đoàn cảnh sát có vũ trang, tôi cũng đã rất mạo hiểm để gánh vác rủi ro lớn nhất. Tôi nói như vậy, cô hiểu chưa?

-Không rõ cho lắm

Hứa Phượng Anh lắc đầu, đón nhận ánh mắt quật cường của cấp trên nói:

- Bắt giữ tội phạm, đả kích phạm tội là trách nhiệm thiên liêng của cảnh sát nhân dân. Chỉ cần có thể đưa tên buôn ma túy Đào Triết Long ra trước pháp luật thì nguy cơ rủi ro phải chịu trách tội có đáng là gì?

- Nói rất đúng, nói rất đúng.

Lương Thần khẽ mỉm cười nói:

- Nếu đã như vậy, lần hành động truy bắt này giao cho Phó cục trưởng Hứa bố trí kế hoạch, cô thấy sao?

- Chỉ cần Cục trưởng Lương anh ra lệnh để Chi đội hình sự hoàn toàn tuân theo sự chỉ huy của tôi, vậy thì tất cả hậu quả đều do một mình tôi gánh vác, tuyệt sẽ không liên lụy đến người khác.

Hứa Phượng Anh lạnh lùng nói. Nếu không phải bởi vì cô vừa mới nhậm chức, uy tín không đủ, làm cho Chi đội trưởng của hai chi đội hình sự, phòng chống ma túy không tín nhiệm cô thì sao cô lại dư hơi làm điều thừa mà đả động tới đối phương.

- Chi đội hình sự, phòng chống ma túy không phải đều do cô phụ trách sao?

Lương Thần biết rõ vẫn cố ý nói:

- Còn cần tôi ra lệnh sao?

Hai gò má Hứa Phượng Anh hiện ra chút ửng đỏ phẫn nộ, bỗng dưng cô đứng lên, đi nhanh ra hướng cửa.

- Đợi chút đã.

Lương Thần mở miệng hô lên với đối phương.

- Còn có chuyện gì nữa? Cục trưởng Lương

Hứa Phượng Anh vẫn không quay đầu, lạnh lùng hỏi.

- Tôi cảm thấy, cô nên học cách tôn trọng cấp trên, nhất là trong tình huống có việc cần cầu cạnh người khác thì càng nên chú ý kiểm soát thái độ của mình.

Giọng điệu Lương Thần rất thản nhiên nói:

- Nếu cô cho rằng lời nói của tôi có chút đạo lý, vậy có muốn trở lại ngồi xuống, sau đó tiếp tục thảo luận về chủ đề mới này?

Hứa Phượng Anh trong lòng chấn động. Từ trong lời đối phương, cô nghe ra có chút gì đó không tầm thường. Lặng lẽ xoay người, mắt đẹp chăm chú nhìn hai mắt của thủ trưởng trẻ tuổi, nhưng cô lại không quan sát được có điều gì khác thường.

- Tôi làm người có một nguyên tắc. Nếu như muốn giúp đỡ một người, vậy thì tôi cần phải biết, tôi vì cái gì mà giúp người đó.

Lương Thần giơ tay, ra hiệu Hứa Phượng Anh lại ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói:

- Cho nên, tôi hy vọng Phó cục trưởng Hứa có thể thừa nhận.

-Thừa nhận cái gì?

Tim Hứa Phượng Anh lại đập liên hồi, trong mơ hồ cô đã hiểu rõ, đối phương nhất định là đã phát hiện ra gì rồi.

- Nhiều vụ án như vậy Phó cục trưởng Hứa không hỏi, vì cớ gì lại cảm thấy có hứng thú với vụ án Đào Triết Long? Phó cục trưởng Hứa có thể giải thích một chút không?

Lương Thần thản nhiên hỏi.

Hứa Phượng Anh trầm mặc. Dự đoán của cô đã biến thành sự thật, đối phương quả nhiên là đã nảy sinh hoài nghi đối với động cơ của cô. Trên thực tế cô cũng biết, biểu hiện của cô có chút nóng vội, nhưng cô đã không thể chờ đợi thêm. Tối hôm qua hòa thượng đã mạo hiểm không sợ bị phát hiện mà gọi điện thoại tới, Đào Triết Long đã quyết định ra tỉnh ngoài tạm lánh sóng gió. Nếu lần này lại cho Đào Triết Long chạy thoát, vậy kế hoạch báo thù cho anh trai của cô không biết phải gác lại đến ngày nào.

Lương Thần rất kiên nhẫn chờ đợi Hứa Phượng Anh trả lời. Hắn hiện tại đã biết, Hứa Phượng Anh đối với Đào Triết Long có thù hận rất sâu, nhưng hắn lại không biết thù hận này từ đâu mà có. Chính như hắn vừa rồi đã nói, nếu như hắn thực sự tính giúp đỡ, vậy hắn nhất định phải làm cho rõ, hắn vì cớ gì mà phải giúp.

- Cục trưởng Lương, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một lần này.

Trầm lặng một lát, Hứa Phượng Anh mở miệng, mặt ngọc vốn lộ ra mười phần khí khái hào hùng kia, giờ phút này lại hiện ra một sự yếu đuối bi ai hiếm thấy. Cô không thể không cúi đầu. Không có cái gật đầu của người này, căn bản cô không thể chỉ huy điều động chi đội hình sự, chi đội phòng chống tội phạm ma túy, lại càng không cần nói đến việc đi tới Tỉnh để truy bắt Đào Triết Long.

- Anh tôi ba năm trước đã bị Đào Triết Long sát hại.

Chỉ một câu như vậy, Lương Thần ngay lập tức hiểu ra, sở dĩ Hứa Phượng Anh từ trung đoàn cảnh sát có vũ trang chuyển qua cơ quan công an, sở dĩ nhằm vào Đào Triết Long, kỳ thật chỉ là vì bốn chữ " báo thù cho anh".

- Ừ, tôi đồng ý.

Lương Thần đứng lên, gật đầu nói:

- Tôi chỉ hy vọng, tin tức của cô là đáng tin cậy, hành động lần này cũng sẽ được mã đáo thành công.

- Cảm ơn anh, Cục trưởng!

Trên mặt Hứa Phượng Anh hiện ra sự vui mừng và cảm kích từ tận đáy lòng. Cô kích động đứng bật dậy, vươn tay ra hướng về Lương Thần.

-Đừng khách sáo, bên trên có truy hỏi, tôi sẽ nói không biết gì cả.

Lương Thần nắm lấy tay đối phương, mỉm cười nói:

-Vũng bùn này còn phải nhờ Phó cục trưởng Hứa cô ra mà gánh lấy.

- Nên thế mà, Cục trưởng anh yên tâm. Tôi nói rồi, tất cả trách nhiệm đều do bản thân tôi gánh hết.

Có lẽ là vì quá kích động, Hứa Phượng Anh không hề chú ý tới tay cô đã nằm trong tay đối phương một hồi lâu. Cho đến khi bắt tay đã xong, cô mới ngạc nhiên nhận thấy được, lần đầu bắt tay với đàn ông trong thời gian dài mà cô vẫn không hề nảy sinh ý niệm bài xích gì trong đầu.

Hứa Phượng Anh rời khỏi không lâu, Lương Thần liền nhận được điện thoại xin chỉ thị của Chi đội trưởng hình sự Lô Dũng và Chi đội trưởng phòng choosngt ội phạm ma túy Đặng Trường Giang, lúc này Lương Thần trả lời rõ ràng dứt khoát:

-Tất cả nghe theo Phó cục trưởng Hứa sắp xếp.

Đặt điện thoại xuống, Lương Thần gật đầu hài lòng. Đây là loại biểu hiện tập hợp quyền lực, mà hắn cũng rất thích tận hưởng loại uy quyền "Độc đoán" này. Đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, Lương Thần khoanh hai tay lại, trong lòng có vài phần tự đắc. Như hắn hãy còn trẻ mà đã được thành công, được phát huy năng lực, trên dưới cả nước được mấy người? Trong giới cảnh sát bắt cướp nhiều nhất, trong giới ca nhạc thì ca hát hay nhất, trong hai giới cảnh sát, ca nhạc, có người có năng lực dị thường không?

Nhưng tâm trạng tốt này của Lương Thần duy trì không được lâu. Giữa trưa, đang lúc hắn chuẩn bị đi cantin ăn cơm trưa, một người phụ nữ hắn không muốn nhìn thấy đã xuất hiện tại cửa văn phòng của hắn, thế là hắn lại phải trở vào trong phòng làm việc.

- Hồ tiểu thư, có chuyện gì sao?

Lương Thần rất đau đầu. Người phụ nữ này có thể nói là loại "cực phẩm" mà hắn trước giờ chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua. Căn bản là như một loài vật không biết xấu hổ nhục nhã là gì. Nhưng mà khiến người ta cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, không ngờ đối phương lại là con gái của quan to trên tỉnh bộ.

Hồ Tịnh Tịnh cũng không nói gì, từ trong túi xách tay lấy ra hai tấm ảnh, "phạch" một tiếng quăng lên bàn làm việc của Lương Thần, trên mặt tươi cười mang theo vài phần đắc ý, vuốt vuốt cằm.

Lương Thần giơ tay cầm lấy ảnh chụp, đưa vào tầm mắt xem xét, sắc mặt lập tức biến đổi. Chết tiệt, thằng ngốc Đỗ Trọng Tiêu, uổng công hắn tín nhiệm y, kết quả chỉ có việc nhỏ cũng làm không xong.

Không sai, trên tay hắn là hai tấm ảnh, một tấm là hình ảnh hai cô Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng một trái một phải ôm sát cánh tay của hắn, còn một tấm khác là hình bóng Bạch Băng đang ôm chầm lấy hắn. Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, có thể đoán được nhất định là vì Đỗ Trọng Tiêu quá cẩu thả qua loa đại ý, kết quả để cho mấy tên săn ảnh lợi dụng kẽ hở, rất có khả năng đã lén giấu thẻ nhớ hay gì đó.

Sự thật so với tưởng tượng của Lương Thần không kém là bao. Trong lúc bị áp giải lên xe cảnh sát, một trong mấy tên săn ảnh đã len lén lấy thẻ nhớ máy ảnh kỹ thuật số ra giấu vào bít tất. Đỗ Trọng Tiêu là bộ đội đặc chủng là sự thật, nhưng không phải thần tiên, có điều sơ sẩy cũng bình thường thôi.

Chỉ có điều Lương Thần có chút không thể hiểu được, chính là tấm ảnh này sao lại có thể lọt vào tay Hồ Tịnh Tịnh.

- Có muốn lấy lại mấy tấm ảnh không? Ừm? Nếu muốn thì lấy đồ ra trao đổi.

Hồ Tịnh Tịnh đặt mông ngồi lên bàn làm việc, vẻ mặt lẳng lơ nói.

- Lấy cái gì trao đổi?

Lương Thần đâm ra nghi ngờ đối phương. Hắn đoán được từ miệng người đàn bà nói ra, khẳng định là một câu nói điên khùng.

Sự thật chứng minh, dự đoán của Lương Thần là chính xác. Hồ Tịnh Tịnh đưa sát bản mặt cũng coi như là xinh đẹp về hướng Lương Thần, một đôi mắt hoa anh đào trở nên long lanh, môi đỏ mọng hé mở nói:

- Dùng đồ của cậu.

Lương Thần không cần nói đến lời thứ hai, nhanh tay giáng một bạt tai vào má đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.