Quan Lộ Trầm Luân

Chương 586: Người phụ nữ đáng sợ




Đồng chí cục trưởng Kinh đứng trước mặt người phụ nữ tự xưng là "gái già" liền giống như chuột thấy mèo. Lương Thần có thể cảm giác được, nỗi kính sợ mà đồng chí Kinh Đại Chí biểu hiện ra hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Từ đó có thể phỏng đoán, người phụ nữ họ Dương này chính là một nhân vật cực kỳ khó chơi.

- Cái mồm nói bậy, để em tự phạt.

Nói rồi Kinh Đại Chí làm động tác giả vờ tự vả vào miệng, sau đó cười cười nói:

- Chị Dương phong nhã hào hoa, chính là lão nhân gia mà.

- Sếp Dương!

Trình Thuật Chí bên cạnh trên mặt cũng hiện ra vài phần cung kính, mở miệng nói.

- Sếp Lương, giới thiệu với cậu, nữ Phó giám đốc sở trẻ tuổi xinh đẹp duy nhất của Sở công an Tỉnh chúng ta.

Nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ quét về phía Lương Thần, Kinh Đại Chí liền vội vàng giới thiệu.

- Phó giám đốc sở Dương, xin chào!

Lương Thần lập tức tỉnh ngộ. Trước mắt hắn chính là nữ Phó giám đốc sở duy nhất của Sở công an Tỉnh, tên là Dương Lệ Hoa. Hắn cùng với Dương Lệ Hoa cũng chưa gặp nhau lần nào, nhưng thật ra đã nghe nói đến đại danh "Người đàn bà thép" rồi.

- Không cần khách khí, cứ gọi tôi là chị Dương được rồi.

Dương Lệ Hoa vươn tay, khuôn mặt không gọi là xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn lộ ra một tia cười mỉm. Cẩn thận, đoan trang, theo như lời Kinh Đại Chí là "trẻ tuổi xinh đẹp nhất" cũng không phải là quá nịnh bợ. Đã bốn mươi bảy tuổi nhưng Dương Lệ Hoa thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi rất nhiều.

- Chị Dương!

Lương Thần rất thông minh sửa lại cách xưng hô, cũng vươn tay ra nắm lấy tay đối phương. Cảm nhận đầu tiên mà nói thì nữ Phó giám đốc sở này cũng không để lại ấn tượng xấu cho hắn.

- Đi theo đòi bữa cơm, Tiểu Lương không phiền chứ?

Dương Lệ Hoa cười hỏi, ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn mặt Lương Thần. Bà được điều từ Phong Hà đến Sở công an Tỉnh cũng nửa năm rồi, đối với vị Cục trưởng trẻ tuổi trước mắt này cũng đã nghe danh.

- Chị Dương cứ nói đùa, muốn mời chị còn khó, nói gì đến phiền với không phiền.

Lương Thần cũng không quan trọng, nhiều người càng náo nhiệt. Huống chi có Phó giám đốc sở Dương ở đó, phỏng chừng Kinh Đại Chí và Trình Thuật Chí cũng sẽ phải kiềm chế đôi chút.

- Chuẩn bị đi đâu? Đã chọn được chỗ chưa?

Dương Lệ Hoa quay đầu nhìn về phía Kinh Đại Chí hỏi.

- Vẫn chưa chọn được. Ha ha, nếu không chị Dương chọn đi, chị nói đến chỗ nào thì chúng ta đến chỗ đó.

Kinh Đại Chí vẫn như cũ không thay đổi bộ dáng nịnh nọt, khuôn mặt tươi cười nói.

- Nói như vậy...Đi Tú Giang Nam được không?

Phó giám đốc sở Dương cũng không chối từ, nêu ra một địa điểm rồi nhìn Kinh Đại Chí chờ đợi:

- Kinh Đại Chí có ý kiến gì không?

- Không ý kiến, không ý kiến.

Kinh Đại Chí liên tục xua tay nói, trên mặt hiện ra một tia đau lòng. Tú Giang Nam là một trong những khách sạn nổi tiếng ở Tỉnh, giá cả sẽ không dễ chịu. Bốn người bọn họ phỏng chừng phải hết hai, ba nghìn tệ. Vậy có nghĩa là tiền lậu tháng này của y sẽ vơi đi phân nửa. Cục trưởng Kinh Đại Chí trong lòng thầm oán thán.

- Được, bây giờ vẫn còn sớm. Chúng ta về tắm rửa một chút. Đợi lát nữa tôi gọi đến đặt chỗ, chúng ta 6h30 tập trung tại Tú Giang Nam.

Phó giám đốc sở Dương vừa lòng gật gật đầu, cười nhìn Lương Thần, Trình Thuật Chí, hỏi:

- Các cậu đều có xe chứ?

Là nhân vật số một của Cục công an thành phố, Lương Thần, Trình Thuật Chí, Kinh Đại Chí ba người đều có xe chuyên dụng. Lương Thần đến tỉnh thành họp, cũng là Đỗ Trọng Tiêu lái xe đưa đi. Nhà Đỗ Trọng Tiêu ở trên Tỉnh, lần này xem như công tư trọn vẹn đôi đường.

Lương Thần biết trong lời nói của Phó giám đốc sở Dương, "tắm rửa" trên thực tế chính là bảo bọn họ thay thường phục. Dù sao cũng là nhân viên công vụ, không tiện lộ liễu mặc trang phục cảnh sát đi đến khách sạn xa hoa "ăn chơi".

Lương Thần, Trình Thuật Chí, Kinh Đại Chí cùng nhau quay về khách sạn thay đổi quần áo. Thấy vẫn còn sớm bèn tụ tập một chỗ tán hươu tán vượn. Qua nói chuyện, Lương Thần biết rằng vị Phó giám đốc sở Dương kia nguyên là Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Công an thành phố Phong Hà, là lãnh đạo trực tiếp của Kinh Đại Chí. Thời điểm trước đó, khi Kinh Đại Chí còn làm ở Phòng công an huyện Thành Đức thành phố Phong Hà, vị Phó giám đốc sở Dương kia cũng chính là Trưởng phòng côn an huyện Thành Đức. Có thể nói, trong kiếp sống hơn hai mươi năm trên quan trường, Phó giám đốc sở Dương luôn luôn là thủ trưởng của y.

Từ thường vụ Thành ủy, điều nhiệm đến Sở công an tỉnh nhậm chức Phó giám đốc sở, theo cấp bậc mà nói là chuyển ngang, nhưng trên thực tế, dựa theo lệ thường chốn quan trường thì Dương Lệ Hoa xem như bị giáng chức.

- Chị Dương con người tốt lắm, cậu tiếp xúc sẽ biết.

Kinh Đại Chí dường như trong lòng có chút chua xót, nói tiếp:

- Chỉ là tính tình quá thẳng, đắc tội không ít người.

Nhìn đã gần đến giờ, Lương Thần, Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí ba người đi xuống lầu, ngồi trên xe chuyên dụng hướng thẳng đến khách sạn Tú Giang Nam.

Xe dừng trước cửa khách sạn, Lương Thần xuống xe rồi nói với Đỗ Trọng Tiêu:

- Cậu lái xe về nhà đi, buổi tối tôi gọi xe về nhà khách cũng được.

- Như vậy không được đâu sếp.

Đỗ Trọng Tiêu giả vờ giả vịt nói:

- Tôi sao có thể để lãnh đạo một mình ở đây được.

- Cút cậu đi!

Lương Thần cười mắng một câu, sau đó xuống xe. Bảo Đỗ Trọng Tiêu về thăm nhà chỉ là một cái cớ, chủ yếu là hắn thông cảm cho Đỗ Trọng Tiêu và bạn gái một tuần có khi không gặp nhau nổi một lần. Theo như Mưu Dịch Sương nói thì hắn cũng biết đôi chút, Đỗ Trọng Tiêu và cô gái kia không ở gần nhau.

Nhìn theo Cục trưởng đại nhân tiến vào cửa chính khách sạn, Đỗ Trọng Tiêu đang chuẩn bị khởi động xe rời khỏi. Trong lúc vô ý, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ngay lập tức, nét cười thường trực trên môi Đỗ Trọng Tiêu biến mất.

Khi Lương Thần, Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí đi theo một nhân viên phục vụ mặc sườn xám dẫn vào khách sạn, đến một gian phòng ngoài cửa có treo một biển hiệu gỗ: "'Giang hoa hồng thắng hỏa". Ngoài dự liệu của Lương Thần, trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Phó giám đốc sở Dương Lệ Hoa đã đang ngồi ở chiếc bàn tròn, thản nhiên uống trà.

- Thật ngại quá, chị Dương, chúng em tới muộn, làm chị phải đợi rồi.

Kinh Đại Chí tiến lên trước nói lời xin lỗi. Lương Thần đứng bên lén nhìn đồng hồ, lúc này mới là 6strong0.

- Đều ngồi đi. Nhân viên phục vụ, mang đồ ăn lên được rồi.

Dương Lệ hoa phất tay, ra hiệu cho đám người Lương Thần ngồi xuống, lại quay đầu bảo nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên. Ai không biết còn tưởng bà ta mới là người mời khách.

Vịt hấp xì dầu, canh gà, sườn lợn rán, ngó sen...Rượu là loại Thiệu Hưng Hoa điêu.

Lương Thần ở Cẩm Bình nhậm chức gần một năm, là nhân vật số một của Cục công an thành phố, bình thường không tránh khỏi phải đi tiệc tùng xã giao, bởi vậy đối với đồ ăn Giang Nam cũng đã nếm gần hết. Nói tóm lại, phần lớn đồ ăn Giang Nam đều có vị hơi ngọt, nhưng cũng không gây trở ngại gì lắm đối với hắn.

Uống hết một ly rượu trắng, Phó giám đốc sở Dương mặt không đổi sắc. Lương Thần tất nhiên là nhìn ra được, vị nữ cảnh sát vừa mới quen này thuộc loại lão làng về uống rượu, trong nhóm nữ hào kiệt.

- Tiểu Lương năm nay hai mấy? Có bạn gái chưa?

Không khí trên bàn rượu rất hòa hợp, Phó giám đốc sở Dương hỏi cũng rất tùy ý. Cái gọi là nói chuyện phiếm chính là như thế này. Nhưng Kinh Đại Chí và Trình Thuật Chí trong lòng cũng là hiểu được, vị Phó giám đốc sở Dương này đến chín phần là có ý ở trong lời.

- Hai bảy.

Lương Thần thật thà đáp, sau đó bổ sung thêm:

- Con gái tôi được 5 tháng rồi.

- Hả?

Dương Lệ hoa trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nói:

- Vậy mà tôi còn muốn giới thiệu Nặc Nặc nhà chúng tôi cho tiểu Lương, đáng tiếc là chậm chân rồi.

- Nặc Nặc năm nay hai bốn tuổi rồi nhỉ? Hôm trước ở thành phố, em có gặp qua cô bé. Cô bé càng lớn càng xinh đẹp.

Kinh Đại Chí một bên vội nói tiếp:

- Chị Dương, chị cũng đừng bận tâm, điều kiện Nặc Nặc như vậy, còn sợ không tìm được người tài năng tuấn kiệt như sếp Lương hay sao.

- Được lắm, Đại Chí, vậy tôi nhờ cậu, tìm giúp cho Nặc Nặc nhà chúng tôi một người giống như Tiểu Lương.

Dương Lệ Hoa thần sắc nghiêm túc nói.

- Em sẽ cố gắng hết sức.

Kinh Đại Chí lo lắng gật đầu đáp. Nói đùa gì chứ, "Võ lâm kỳ tài" giống như Lương Thần, không nói trăm năm không có, nhưng tuyệt đối là những năm gần đây hiếm thấy. Hơn nữa tại địa phương, hai mươi sáu tuổi liền đảm nhiệm nhân vật số một thực quyền cấp Cục trưởng thì Kinh Đại Chí y thật đúng là chưa từng nghe nói. Lần này thật sự là phiền toái rồi.

Tầng một khách sạn Tú Giang Nam. Đỗ Trọng Tiêu ngồi trên sô pha, ánh mắt ngóng nhìn khoảng không, dường như có chút xuất thần.

Cách đó không xa, hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp nhẹ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phía người đàn ông vẻ mặt lười biếng, toàn thân lộ ra sức hấp dẫn kia. Ở đại sảnh không phải là ít người, nhưng giống như anh chàng kia, ngồi đó gần hai tiếng đồng hồ thì quả thực các cô chưa từng thấy qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cửa thang máy mở, một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời trang bước ra. Sắc mặt hai người đều đỏ hồng, nhìn nhau vô cùng âu yếm, hoặc là dắt tay hoặc là khoác tay, vừa nhìn đã thấy vô cùng tình tứ.

Đỗ Trọng Tiêu đứng lên, đi từng bước chậm rãi đến trước mặt đôi nam nữ, ánh mắt nhìn xoáy vào cô gái xinh đẹp đang nép vào người thanh niên, trên mặt không có chút cảm xúc.

Nhìn thấy Đỗ Trọng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện, cô gái hét lên một tiếng thất thanh, theo bản năng rút bàn tay đang nắm tay người thanh niên ra.

- Lâm Lâm!

Thấy bộ dạng khác lạ của người bạn gái, Lưu Văn Hạo không khỏi nghi hoặc gọi. Trực giác nói cho gã biết Trương Hiểu Lâm và người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước mắt này khẳng định là có quen biết.

- Không có gì, Văn Hạo, chúng ta đi thôi.

Giây phút bất ngờ qua đi, Trương Hiểu Lâm lập tức quyết định, cô cầm lấy bàn tay Lưu Văn Hạo kéo về phía trước.

- Trương Hiểu Lâm, cho anh một lời giải thích.

Đỗ Trọng Tiêu mở miệng, giọng điệu nghe có vẻ rất bình tĩnh. Y đợi gần hai giờ đồng hồ, chính là muốn đối phương chính miệng trả lời. Y sở dĩ lựa chọn đối mặt trực diện là bởi vì không muốn Trương Hiểu Lâm tìm đường nói dối quanh co.

- Tôi đã nói nhiều lần rồi, Đỗ Trọng Tiêu, tôi đã có bạn trai, kính nhờ anh đừng làm phiền tôi được không?

Trương Hiểu Lâm giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ nói, vẻ mặt, thái độ như thể muốn xua đuổi người đang theo đuổi mình.

Trương Hiểu Lâm bắt cá hai tay đến nửa năm, cái kim trong bọc rồi cũng lòi ra, ở thời khắc lời nói dối sắp bị vạch trần, cô rất quyết liệt lựa chọn một phía. Cô biết lời cô nói ra sẽ làm Đỗ Trọng Tiêu tổn thương như thế nào, nhưng giờ khắc này, để xua tan đi sự nghi ngờ trong lòng Lưu Văn Hạo, cô chỉ có thể làm như vậy.

Có mưu mô không đáng sợ, đáng sợ hơn cả là vừa có mưu mô lại vừa trở mặt vô tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.