Quan Lộ Trầm Luân

Chương 614: Điều Động Bất Chợt I




- Trời đất ơi…
Nhìn thấy một màn như vậy, Lý Băng cảm giác đầu tiên là trong hơn nửa ngày cô ra ngoài, cô bạn thân gặp phải chuyện không may, tỷ như bị cướp vào nhà, hấp diêm gì gì đó. Lập tức bỏ giày cao gót ra, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Lăng Tư Vũ, giơ tay vỗ về đầu vai của đối phương, vội nói:
- Tư Vũ, cậu sao vậy? Nói mau, cậu thế nào rồi?
Lăng Tư Vũ từ từ ngẩng đầu, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Lý Băng vài giây đồng hồ, nói ra một câu khiến Lý Băng cảm thấy chả hiểu gì cả:
- Băng Băng, sự thực chứng minh cậu hấp dẫn hơn, hắn muốn cậu, lại cự tuyệt mình!
- Cậu nói cái gì thế? Sao mình nghe chả hiểu?
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Lý Băng cũng đã bớt lo, nếu như Lăng Tư Vũ thực sự bị hấp diêm gì đó thì đã không có loại biểu cảm này rồi
Sau mười phút, Lý Băng từ miệng của Lăng Tư Vũ hiểu được sự tình không khỏi giận dữ, oán hận nói:
- Thật đúng là không phải đàn ông, Tư Vũ nhà ta trắng trẻo mộng nước thế này, hắn lại có thể thờ ơ không chút động lòng? Gì cũng có thể nhịn, cái này đúng là không thể nhịn được mà…
Sau khi đem lời nói trong lòng thổ lộ cho cô bạn thân, tâm tình Lăng Tư Vũ dịu đi tí, cô đã cố gắng nổ lực lớn nhất có thể, thậm chí hoàn toàn từ bỏ tự tôn, bởi vậy đối mặt với kết quả thất bại sau cùng, cô có thể nói là trong lòng không thẹn. Thế nhưng cho dù là như thế này, cô vẫn cảm thấy mình không thể đối mặt với bố chồng. Cô có thể tưởng tượng được, khi nghe được câu trả lời của cô, bố chồng sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào
- Không được, mình phải gọi điện hỏi hắn cho rõ, có phải gần đây bị bà vợ và người tình hành dữ quá, nên cái kia bị hỏng rồi, nếu không sao món ngon dâng tận miệng cũng không thèm ăn…
Lý Băng vẫn đang là bộ dạng lòng đầy căm phẫn, thanh âm lộ ra rất ư bất bình, thậm chí sau cùng vẫn tỏ vẻ vô cùng đau đớn
- Thế giới này đảo điên rồi, sói mà đi chê cừu, đúng là tội lỗi tội lỗi…
May là tâm tình của Lăng Tư Vũ không tốt, nhưng cũng bị sự trình bày khoa trương của cô bạn thân chọc cười một trận:
- Được rồi Băng Băng, cái ấy của hắn có tốt hay không, cậu còn không biết sao?
- Mình chính là biết rõ cho nên mới cảm thấy kỳ quái!
Lý Băng nghịch ngợm trừng mắt nhìn, cười xấu xa hỏi ngược lại:
- Hơn nữa, cậu không phải cũng biết rõ sao?
- Nói bậy, mình sao biết được chứ?
Lăng Tư Vũ đỏ mặt lên, trừng mắt lườm cô bạn
- Không phải cậu cũng thấy qua rồi sao? Sao không biết được?
Lý Băng giả vờ giật mình mà hỏi lại. Hai người không chuyện nào không nói với nhau, đối với cái lần điên cuồng sau bữa tiệc rượu, cô cũng không hề giấu diếm Lăng Tư Vũ, thế là Lăng Tư Vũ tự nhiên cũng thẳng thắn làm khán giả tại hiện trường
- Mình, mình lúc đó không thấy rõ!
Lăng Tư Vũ đỏ mặt ấp úng nói
- Tiếc thật, hôm nay đáng lẽ cũng có cơ hội để nhìn cho rõ!
Lý Băng cố ý thở dài, ra vẻ rất tiếc nuối mà nói
- Cậu còn nói…
Lăng Tư Vũ thẹn quá hóa giận đớp lại một câu, sau đó nhớ tới bố chồng Trương Bỉnh Lâm, thần sắc không khỏi lại chuyển thành buồn bã. Theo cô nghĩ, sinh mệnh chính trị của bố chồng đã đến điểm dừng rồi
- Được rồi, Tư Vũ cưng ơi, đừng đau buồn nữa. Lương Thần là người thế nào cậu không phải không biết, ngoài lạnh trong nóng, mặc kệ nói cứng cỡ nào, có thể giúp hắn nhất định giúp cho mà. Hơn nữa, cậu còn là mối tình đầu của hắn mà, hắn không giúp cậu thì giúp ai?
Thấy sắc mặt cô bạn biến đổi, Lý Băng vội vã an ủi.
- Hắn sẽ giúp sao?
Mặc dù biết rõ đây chỉ là lời an ủi của Lý Băng, nhưng Lăng Tư Vũ không khỏi sinh ra một tia hy vọng trong lòng, trong miệng lẩm bẩm.
- Giúp mà giúp mà! Nhất định giúp mà!
Kéo Lăng Tư Vũ vào trong lòng, Lý Băng vỗ nhẹ sau lưng đối phương, dịu dàng nói
Sáng ngày hôm sau, Trương Bỉnh Lâm nhận được điện thoại của văn phòng ủy ban tỉnh. Họp sao? Trương Bỉnh Lâm trong lòng một trận cười khổ, bí thư thành ủy Tống Thái Bình không phải cũng đi tỉnh họp, và kết quả một đi không trở lại sao?
Điều nên tới cuối cùng sẽ tới!
Trương Bỉnh Lâm thở dài, đem tất cả tâm tình tiêu cực chôn dưới đáy lòng. Trước tới nhà bếp làm chút điểm tâm, rồi để lại tờ giấy ở trên bàn. Trong thời khắc rời khỏi, y dùng ánh mắt tràn ngập tình thương nhìn cửa phòng ngủ con trai. Đi lần này, chắc sẽ không trở về nữa rồi
Mất đi sự che chở của mình, con đường sau này, chỉ có thể tự dựa vào bản thân con thôi! Một chú chim non được nuông chiều từ bé, có thể vượt qua được mưa rền gió dữ không?
Ôiiiii!
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lưu lại một tiếng thở dài nặng nề. Trương Bỉnh Lâm đi xuống lầu, ngồi vào xe của mình, nói với tài xế
- Tới tỉnh thành!
Thật trùng hợp, Lương Thần lúc này cũng nhận được một cuộc gọi. Cú điện này cũng giống vậy gọi từ tỉnh, rất khách khí thông báo Cục Trưởng Lương, Lãnh đạo tỉnh muốn hẹn gặp hắn, bảo hắn nhanh chóng đến
Hay thật, ngày cuối tuần vui vẻ thế là đi tong!
Đàn bà bên cạnh vốn rất nhiều, bình thường đã muốn phân thân, Cục Trưởng Lương đã trăm phương nghìn kế tranh thủ, sắp xếp thời gian, từ tâm hồn đến thể xác, cố gắng phân chia đồng đều, không thiên vị ai. Cái gọi là không phải là khan hiếm mà là bất bình đẳng, đạo lý này Lương Thần không chỉ có thấu hiểu, hơn nữa là có qua giáo huấn sâu sắc
- Cục trưởng, anh có tâm sự?
Trên xe, Đỗ Trọng Tiêu từ kính chiếu hậu quan sát thấy sếp cau mày, bộ dạng phiền muộn lo âu, nhịn không được hỏi một câu
- Hazz! Trọng Tiêu… quên đi, nói với cậu, cậu cũng chả hiểu, cậu không có khả năng trải nghiệm cá nhân chỗ khó xử của ta đâu…
Cục Trưởng Lương lắc đầu, thở dài một tiếng nói.
Đỗ Trọng Tiêu trừng mắt, y biết mình á khẩu rồi
Khi Lương Thần tới Tỉnh ủy thì đã là 10h20 sáng. Lương Thần vốn là ôm một bụng nghi hoặc, dưới sự hướng dẫn của chàng thanh niên tự xưng là thư ký Vương, đi vào phòng làm việc rộng lớn khí thế, cuối cùng đã có được đáp án.
- Ngồi!
Người đàn ông ngồi ở ghế bành nói một chữ giản đơn, cũng tràn ngập uy thế không thể kháng cự
Lương Thần rất nghe lời ngồi trên ghế sa lon, trong lòng của hắn hơi có chút bồn chồn, hắn suy đoán dụng ý mà vị bí thư đại nhân này hẹn gặp hắn. Đừng nói lão gìa họ Hồ đem món nợ bị ghim một dao đổ lên người hắn à! Nếu vậy thật là quá oan uổng cho hắn rồi!
Hồ Văn Nhạc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm chàng thanh niên đang hất vạt áo mà ngồi, mắt nhìn thẳng không chớp, tựa hồ còn hơn cả tiêu chuẩn của tư thế quân nhân.
Tuy nói nghe tiếng đã lâu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên y gặp được chàng cục trưởng công an trẻ tuổi bị đồn thổi gần như là vô cùng thần kỳ
Dùng từ gì để hình dung anh ta nhỉ? Nhân tài? Phúc tướng? Sao chổi? Hay là thứ phá hoại? Những từ ngữ này thoạt nhìn thì đầy mâu thuẫn thế mà lại có thể cực kỳ thích hợp tập trung trên một con người này.
Hồ Văn Nhạc nào giờ không phải là người theo chủ nghĩa duy tâm, nhưng hiện tại y lại phát hiện quan niệm của mình đã bị dao động. Sự thực nói rõ tất cả, chàng thanh niên này đến Giang Nam còn chưa tới một năm, mà khiến cho trên dưới Giang Nam có thể nói là gà bay chó sủa. Nói như vậy có lẽ rất không công bằng, nhưng lại không thể phủ nhận, một loạt phong ba lớn có nhỏ có phát sinh ở Giang Nam gần đây, tất cả đều có liên quan tới anh chàng này
Nhờ phúc anh chàng này, mà Giang Nam hổ thẹn, mấy vụ án lớn không phá được trong mấy năm liên tục đều được tra ra manh mối, rồi cũng là anh chàng này, gần đây lại đưa cho chủ tịch tỉnh Triệu Thanh Tùng một con dao, còn Triệu Thanh Tùng lại dùng nó đâm y một dao đau nghiến
Dù nhân tài hữu dụng hơn nữa, nếu như không thể để ta sử dụng, như vậy Hồ Văn Nhạc cũng sẽ không chút do dự mà chèn ép bóp chết. Nhưng khiến Hồ Văn Nhạc đau đầu chính là, anh chàng này y lại không thể đụng vào.
Khi Diệp lão còn sống, y không dám đụng vào, hiện tại Diệp lão mất rồi, y vẫn là không thể động vào. Nào là Lý gia, Diệp Gia, Liên gia, Lương gia, nghĩ lại bối cảnh phía sau cực kỳ phức tạp của anh chàng này, Hồ Văn Nhạc chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Dù gì y cũng không thể làm gì được đối phương, hơn nữa y cảm thấy làm như vậy mất nhiều hơn được
Lương Thần tất nhiên là không biết Hồ Văn Nhạc lại đánh giá hắn 'Cao' đến thế, mặt ngoài xem ra hắn có vẻ rất bình tĩnh trầm ổn, nhưng mà trong lòng lại là vô cùng bất ổn. Quan lớn cấp bộ hắn gặp qua không ít, nhưng cái kiểu vừa gặp mặt đã nhìn chằm chằm không tha của lão già họ Hồ này, thì là lần đầu hắn trải nghiệm. Áp lực lắm đấy, không giỡn đâu! Lão già họ Hồ muốn xử lý hắn, e là không ai chống đỡ nổi, hizz!
- Công tác tại Cẩm Bình cũng gần một năm rồi nhỉ, đã quen chưa?
Không phát hiện được chút khẩn trương và sợ hãi nào trên mặt đối phương, bí thư Hồ tự thấy có chút thất bại, nhưng nghĩ tới tính cách trời không sợ đất không sợ của anh chàng này, trong lòng y bất đắc dĩ bình thường trở lại.
- Cảm tạ bí thư Hồ quan tâm! Lãnh đạo và các đồng nghiệp đối với tôi đều tốt, đối với công tác của tôi cũng rất ủng hộ!
Lương Thần trả lời vậy gọi là phù hợp thích đáng
Hồ Văn Nhạc chậm rãi gật đầu, trầm mặc vài giây lại nói:
- Tiểu Lương, nói thật, cậu là một nhân tài hiếm có, cậu ở Cẩm Bình gần một năm làm ra thành tích có thể thấy bằng mắt, cũng không cần tôi nói rõ ra, mà Giang Nam ta cũng đang cần nhân tài như cậu. Đáng tiếc cậu không thuộc về nơi này, tôi cũng có ý giữ cậu lại, lại tranh không lại bí thư Lý của Liêu Đông bên cậu!
Lương Thần trong lòng nhất thời cả kinh, có câu thì nghe ý ngoài có câu nghe ý trong lời, nhưng từ trong lời Hồ Văn Nhạc hắn không khó nghe ra một ý tứ, hắn có dự cảm, hắn nhậm chức ở Cẩm Bình chỉ sợ đến đây là dừng
- Theo lý mà nói, cậu đến Cẩm Bình còn chưa đủ một năm. Nhưng bí thư Lý bên cậu nóng lòng sốt ruột, cố ý lập tức triệu hồi cậu về Liêu Đông. Ha ha, Tiểu Lương, tôi hôm này gọi cậu đến, một là cảm tạ cậu đã cống hiến trong nửa năm qua, hai là, để cậu có một chuẩn bị tâm lý. Kỳ thực tôi hiểu rõ, cậu cũng là nguyện ý quay về Liêu Đông, dù sao thì không đâu tốt bằng quê hương của mình!
Hồ Văn Nhạc cũng có chút không được tự nhiên, lão Hồ y trước giờ đối với thuộc hạ đều là kẻ ngồi trên vỗ bàn chửi má nó, phong cách 'Uyển chuyển' này thật sự là không thích hợp với y lắm
Trải qua mấy lần cân nhắc, Hồ Văn Nhạc cuối cùng đưa ra quyết định này. Nếu không thể xử lý tên nhóc này, vậy thì dứt khoát mắt không thấy tâm đỡ phiền, tống tiễn cái tên quái dị kết hợp cả nhân tài, phúc tướng, sao chổi, và cả thứ phá hoại này đi cho rảnh nợ. Cứ để tên bí thư sát thủ nổi danh gần xa này quay về Liêu Đông gây họa cho người khác vậy!
Bí thư Hồ tin tưởng đây không chỉ là cách suy nghĩ của mình y, mà chắc chắn cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người trong quan trường Giang Nam
Đi ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, Lương Thần mang theo một bụng bất mãn lên xe. Mặc kệ nói như thế nào, hắn vì Cẩm Bình, vì Giang Nam cũng làm ra không ít cống hiến, chỉ nhận được mấy câu tán dương thế là xong ư? Giờ cũng là giữa trưa rồi, cho dù bí thư Hồ ông có vẻ ta đây, thì cùng thứ tép riu như ta ăn bữa cơm có mất mát gì, chẳng lẽ cho thư ký cùng ta đi căn tin ăn bữa cơm của không được hử?
Bỏ đi, nơi này không giữ ông, thì sẽ có nơi khác giữ ông lại. Bộ cho rằng mình muốn ở đây lắm không bằng?
“Có điện thoại là có điện thoại!”
Đang lúc oán thầm không ngớt thì điện thoại kêu vang, Lương Thần lấy di động ra nhìn nhìn dãy số, liền vội bình ổn lại tâm tình, sau đó mới nhận máy cười nói:
- Chị Đình, đang muốn điện thoại cho chị này!
- Tiểu Thần, chị nghe ba nói, công tác của chú lại có điều động hả?
Điện thoại di động truyền đến thanh âm u oán của Lý Hinh Đình.
- Đúng vậy! Ha ha, vui chứ. Sau này chị đến thăm em, không cần ngồi máy bay bay tới bay lui rồi! Chờ em quay về Liêu Đông, có thể ngày ngày gặp mặt rồi!
Lương Thần cười hì hì nói
- Chú trở nên ngu ngốc rồi hả? Quay về Liêu Đông cái gì? Không phải chú đi Xuyên Nam sao? Alô, alo…
Trong xe Cục Trưởng Lương tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt ngây dại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.