Quan Lộ Trầm Luân

Chương 65: Lên đường




Nguồn: https://trumtruyen.vn

Diệp Thanh Oánh đang nằm trên giường, cắn nhẹ môi, mắt nhìn lên khoảng không trước mặt. Không biết đã bao lâu, cô giơ tay cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Hàn Toa Toa. Ngày mai không thể đi cùng Toa Toa đến Tây Phong, cô phải giải thích rõ một chút, sẽ xuất phát chậm một ngày! Mẹ cô làm thế này là đang trói buộc cô. Nhưng chỉ khiến sự chống đối trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt, cô không thích người khác sắp đặt sẵn cuộc sống tương lai cho mình. Năm nay cô đã hai mươi hai tuổi, đã là một người trưởng thành, cô có quyền tự quyết định cuộc sống của mình!

- Toa Toa à, thật xin lỗi em! Ngày mai trong nhà chị có chút việc, không thể đi cùng em được, em cứ đi trước đi, sau khi giải quyết xong việc chị sẽ đến đó tìm em!

Diệp Thanh Oánh nói với Hàn Toa Toa trong điện thoại:

- Dạ, không sao mà, chị Oánh Oánh! Nếu không thì để em ở lại đợi chị một ngày nhé?

Toa Toa nghĩ thầm, sao tự nhiên thay đổi nhỉ. Đang định nói cho đối phương biết ngày mai anh họ cũng phải đi công tác, nhưng lời nói ra đến miệng lại nuốt vào, cô nghĩ nhất định anh họ sẽ gọi cho chị Oánh Oánh, hay là để anh ấy tự mình nói đi.

- Không cần đâu, em ở lại cũng không giúp được gì!

Diệp Thanh Oánh khẽ cười nói:

- Thôi, cứ làm như vậy đi, em ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải ngồi xe về nhà chứ!

Nghe tiếng chị Oánh Oánh cúp máy, Hàn Toa Toa tròn mắt nhìn lên trần nhà. Trong phòng chỉ còn lại cô và Oánh Oánh, hơn nữa chiều này hai chị em đều đi khỏi. Ngẫm lại thì, trong tháng này đã có những chuyện rất thần kỳ. Cô còn nhớ rõ buổi sáng thứ sáu cuối tuần đó, chị Oánh Oánh gõ cửa phòng ngủ của cô. Lúc ấy trong phòng mọi người đều có mặt, nhưng ánh mắt của chị Oánh Oánh lại dừng ở cô, sau đó đưa tay ra mỉm cười nói:

- Em là Toa Toa phải không, chị là bạn của Lương Thần.

Trời! Cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng chị Oánh Oánh quen với anh họ. Tuy cô hoàn toàn là một sinh viên mới, nhưng sớm đã nghe qua tên của Diệp Thanh Oánh. Nếu thật sự muốn bầu hoa hậu giảng đường, nhất định Diệp Thanh Oánh hoàn toàn xứng đáng.

- Theo tiêu chuẩn thẩm mĩ của cô, chị Oánh Oánh có thể xứng với câu:

"Phảng phất như mây che bóng nguyệt,

Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.

Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai,

Tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc".

Không trách cô ngưỡng mộ, quả thật là vì cô cảm thấy dùng hai câu thơ Lạc Thần Phú (1) này đủ để nói lên dung mạo và khí chất của chị Oánh Oánh.

Lần đầu tiên gặp mặt người nổi tiếng như chị Oánh Oánh, dĩ nhiên cô cũng có vài phần không tự nhiên. Đợi cho chị Oánh Oánh đi khỏi, cô nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn cùng phòng, cảm thấy một chút vinh dự.

Dần dần, khi đã thân thiết hơn với chị Oánh Oánh, cô bắt đầu truy hỏi kỹ càng mọi chuyện, hỏi về quá trình quen biết giữa anh họ và đối phương. Giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cô rất chăm chú quan sát từng sự thay đổi nhỏ trên vẻ mặt chị Oánh Oánh khi nói chuyện. Bản thân cô cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nhưng do đọc nhiều sách vở, nghiên cứu vô số phim về tình yêu, có thể nói rằng tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng nhìn thấy heo chạy. Mặc dù có một vài tình yêu là giả dối xem không nổi. Nhưng "Khuôn mặt con gái ửng hồng, trong lòng đang nghĩ đến người yêu", những lời này, cô cho rằng nhất định có lý do. Lùi lại một bước, cho dù không đạt tới mức độ như vậy, nhưng nhất định chị Oánh Oánh đối với anh họ có chút cảm tình.

Cho nên cô dựa vào điều này, luôn kể cho Diệp Thanh Oánh nghe chuyện thuở nhỏ của anh họ. Ví dụ như, khi nhà cô còn ở nhà ông ở quê, lúc ấy anh họ mới có sáu tuổi đến nhà cô chơi, lúc một giờ trưa, khi tất cả mọi người đi ngủ trưa, anh họ cảm thấy quá nóng muốn đi tắm một chút. Vì vậy liền chạy đến nhà bếp tìm cái nồi lớn chứa nước, thử một chút nước, cảm thấy rất lạnh, đương nhiên muốn làm tăng nhiệt độ một chút, vì thế liền chạy đi nhóm lửa trong lò. Không hề cảm thấy ngại ngùng, liền cởi quần áo chui vào trong nồi tắm. Cũng may lúc ấy bà ngoại phát hiện ra, may mà không cho thêm gì vào!

Sau khi nghe cô nói chuyện này, chị Oánh Oánh cười run rẩy hết cả người, khiến nam nữ sinh viên xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn. Bất kỳ là người đang là sinh viên hay là sinh viên mới, đều không nghĩ rằng người bình thường điềm tĩnh thanh đạm như Diệp Thanh Oánh sẽ có lúc biểu hiện như thế này.

Anh họ! Trong khoảng thời gian này em đã giúp anh không ít, coi như là báo đáp đại ân đại đức của anh, đã thay em đi đánh nhau, phải chịu tiếng xấu thay cho người khác đi! Hàn Toa Toa khẽ mỉm cười, từ nhỏ đến lớn, cô và anh họ vẫn luôn có tình cảm tốt, cô vô cùng vui mừng khi thấy anh họ cưới được một người vợ xuất sắc như chị Oánh Oánh.

Dự đoán của Hàn Toa Toa không sai, Diệp Thanh Oánh vừa nói chuyện với cô xong, thì nhận được điện thoại của Lương Thần.

- Chào, nghe Toa Toa nói, ngày mai em cùng con bé đến Tây Phong, thật ngại quá, ngày mai anh phải đi công tác, không thể đón tiếp em.

Lương Thần áy náy nói:

- Đi công tác? Anh đi công tác ở đâu vậy?

Trong lòng Diệp Thanh Oánh tràn đầy thất vọng, lần này cô cho rằng sẽ lại lần nữa gặp mặt Lương Thần, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ không may mắn như thế này.

- À, ngày mai anh đi Liêu Dương.

Lương Thần cười nói:

- Anh định nhân cơ hội này đến gặp em, nhưng thật không may, em ngược lại lại muốn đến Tây Phong!

- Ngày mai anh đến Liêu Dương?

Đầu tiên Diệp Thanh Oánh ngẩn người, sau đó nỗi thất vọng trong lòng tan thành mây khói, trở lại vui vẻ!

- Em vừa nói chuyện với Toa Toa, nhà em có chút chuyện, nên bảo cô ấy đi trước. Anh đến Liêu Dương? Xe đến lúc mấy giờ? Em đi đón anh.

Hả! Lương Thần cũng giật mình, trong lòng nghĩ vốn dĩ còn tưởng thật không may. Hiện giờ lại biến thành thật may mắn. Nhìn lại theo quan điểm duy tâm, dường như hắn và Diệp Thanh Oánh thực có duyên phận!

- Ngày mai anh đi xe của đơn vị, thời gian cụ thể không thể nói chính xác được, dự đoán cũng phải mười hai giờ trưa. Đến nơi anh sẽ gọi cho em, nếu có thời gian thì em ra, nếu không thì thôi!

Lương Thần đoán chừng một chút, đến thành phố Long Nguyên khoảng chín giờ sáng, nếu mười giờ đi, thì nhiều nhất đến Liêu Dương cũng chỉ mất gần ba tiếng.

- Được, đến lúc đó em đợi điện thoại của anh!

Diệp Thanh Oánh không chút do dự nói.

Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Diệp Thanh Oánh tràn đầy vui sướng một cách không thể hiểu nổi. Cô trèo xuống giường, rời khỏi phòng ngủ đến toilet. Sau khi rửa mặt xong quay lại, khi đi ngang qua phòng của mẹ cô, cô loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng rên rỉ khác thường.

Diệp Thanh Oánh không kìm nổi liền dừng lại, trên khuôn mặt thanh nhã lờ mờ ửng đỏ. Theo trí nhớ của cô đến giờ, cô không chỉ một lần nghe thấy âm thanh này trong phòng mẹ mình. Hồi còn nhỏ thì không hiểu, nhưng khi lớn dần lên, cô đã biết rõ mẹ cô dùng phương pháp gì để giải tỏa nỗi cô đơn lạnh lẽo của một người độc thân.

Một tay nhẹ nhàng đặt lên nắm cửa, khẽ vặn một cái, cùng với một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ.

Trong phòng ngủ, chiếc đèn ngủ đầu giường tỏa ánh sáng màu vàng điều. Vương phi điện hạ toàn thân không một sợi vải đang nằm ngửa trên giường, một tay vuốt ve bộ ngực căng tròn của mình, tay kia với xuống dưới bụng của mình, đôi chân thon dài trắng như tuyết mở ra. Đầu của bà vươn ra khỏi giường, ngửa mặt khiến tóc xõa xuống đất như thác nước, trên gương mặt không hề nhận ra dấu vết của năm tháng, đôi mi thanh tú khẽ động, đôi mắt sáng khép hờ, cằm ngẩng lên, tươi đẹp như đóa hoa hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, luôn miệng nỉ non! Loáng thoáng nghe được, điều bà đang không ngừng nỉ non chính là: "Tử Hiên, yêu em!"

Cho tới bây giờ Diệp Thanh Oánh cũng không biết hành động này của mẹ mình có gì không đúng, hễ là con gái, thì đều có nhu cầu sinh lý này. Mà đã dùng đến phương pháp này để giải quyết nhu cầu sinh lý cần có của bản thân, thì hoàn toàn chứng minh trong quan hệ nam nữ, mẹ mình rất trong sáng và thận trọng. Từ khi cha cô chết, mẹ đã một thân một mình nuôi cô khôn lớn, trong lúc đó cũng duy trì một lớp ngụy trang lạnh như băng, khiến những gã đàn ông mưu toan tới gần đều thất vọng mà tránh xa, nhiều năm qua, mẹ cô thực sự đã chịu khổ nhiều. Cô hy vọng mẹ cô có thể tìm được một người tốt, khiến thân thể xinh đẹp kia được thỏa thuê hoạt động. Nhưng đồng thời, cô lại rất mâu thuẫn khi cho rằng, trên thế giới này, không thể tìm được một người đàn ông có thể xứng đôi với mẹ của mình.

Nhẹ nhàng đóng của phòng lại, Diệp Thanh Oánh lặng lẽ quay về phòng ngủ của mình, ngồi tựa vào vào đầu giường ôm lấy hai đầu gối ngơ ngẩn suy nghĩ. Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh mẹ cô đang vặn vẹo thân thể giống như một con rắn trắng uốn mình, trên mặt không khỏi nóng bừng. Cô cảm thấy, mẹ cô đang đắm chìm ở một nơi nào đó, đang thể hiện giống như vậy!

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần vội vàng ăn sáng, rời khỏi cửa sau khi nghe cha mẹ dặn dò và ánh mắt đáng thương của Lan Nguyệt.

- Được rồi, còn chuyện này nữa, em Nguyệt đi thi vào đại học, sau khi thi đại học xong, nhất định anh sẽ đưa em đi chơi một trận thoải mái, địa điểm tùy em chọn!

Cuối cùng Lương Thần bị ánh mắt u oán đáng thương của cô gái đánh bại, đành hứa một câu khi ra đến cửa, cuối cùng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô gái giống như ra khỏi mây mù, tìm thấy lại ánh nắng mặt trời.

Lái xe tới phòng Công an huyện, vừa kịp bảy giờ. Phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân đã đến từ sớm, hắn đang cùng Đại đội phó Đội hình sự Tống Văn Kiệt và trinh sát viên Cổ Binh đợi Lương Thần đến.

Phó trưởng phòng Tiếu từ trước đến nay làm việc luôn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Vừa thấy Lương Thần tới, không nói hai lần, ném túi xách về phía sau xe, cùng Tống Văn Kiệt, Cổ Binh leo thẳng lên xe.

Trưởng phòng Đinh muốn làm một bữa liên hoan chia tay, tôi không đồng ý, nếu phá được án thì đương nhiên sẽ nở mày nở mặt, còn nếu không phá được, làm sao trở về gặp mọi người ở Giang Đông? Đầu còn không ngóc lên nổi kìa!

Phó trưởng phòng Tiếu vô cùng thẳng thắn nói, khiến Lương Thần, Tống Văn Kiệt, Cổ Binh, ba người đều khẽ mỉm cười.

- Đủ xăng không?

Đại đội trưởng Tống Văn Kiệt cẩn thận hỏi một câu.

- Chiều qua vừa mới đổ, không thành vấn đề, giữa đường không hết được đâu.

Lương Thần cười, liếc mắt nhìn đồng hồ đo xăng, kim đồng hồ đang giữa vạch lớn nhất.

- Không thành vấn đề.

Phó trưởng phòng Tiếu ngồi ở ghế sau vung tay rất có khí thế.

Vì đi sớm, cho nên định 9: 30 mới tới cục Công an thành phố Long Nguyên, kết quả mới 8: 30 đã đến nơi. Trong cục, bốn người Phó trưởng phòng Tiếu, Lương Thần đã được lãnh đạo cục chào đón nhiệt tình. Cục trưởng Cục Công an Thành phố Trương Học Binh, Chính ủy Chu Kiến Quân, Phó Cục trưởng thường trực Uông Phàm, Phó Cục trưởng Phó Viễn Chí, những vị lãnh đạo này Lương Thần cũng không mấy xa lạ, trong lễ khen thưởng chuyên án 226, hắn đã gặp mặt những vị lãnh đạo này.

Nhất là Phó cục trưởng Phó Viễn Chí, mới rời khỏi huyện Tây Phong vài ngày, đến bây giờ Lương Thần vẫn còn nhớ rõ bữa tiệc rượu mừng công.

1. Lạc thần phú (Tào Thực)

Hoàng Sơ tam niên, dư triều kinh sư, hoàn tế Lạc xuyên.

Cổ nhân hữu ngôn, tư thuỷ chi thần danh viết Phục phi.

Cảm Tống Ngọc đối Sở vương thuyết thần nữ chi sự, toại tác tư phú.

Kỳ từ viết:

Dư tòng kinh vực,

Ngôn quy đông phiên.

Bối Y Khuyết, Hoàn Viên,

Kinh Thông Cốc, lăng Cảnh Sơn.

Nhật ký tây khuynh,

Xa đãi mã phiền.

Nhĩ nãi thuế giá hồ hành cao,

Mạt tứ hồ chi điền.

Dung dữ hồ Dương Lâm,

Lưu miện hồ Lạc xuyên.

Ư thị tinh di thần hãi,

Hốt yên tứ tán.

Phủ tắc vị sát,

Ngưỡng dĩ thù quán (quan).

Đổ nhất lệ nhân,

Ư nham chi bạn.

Nãi viện ngự giả nhi cáo chi viết:

"Nhĩ hữu địch ư bị giả hồ?

Bị hà nhân tư, nhược thử chi diễm dã!"

Ngự giả đối viết:

"Thần văn hà Lạc chi thần,

Danh viết Phục phi.

Nhiên tắc quân vương chi sở kiến dã,

Vô nãi thị hồ!

Kỳ trạng nhược hà?

Thần nguyện văn chi."

Dư cáo chi viết:

Kỳ hình dã,

Phiên nhược kinh hồng,

Uyển nhược du long.

Vinh diệu thu cúc,

Hoa mậu xuân tùng.

Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,

Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.

Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà,

Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba.

Nùng tiêm đắc trung,

Tu đoản hợp độ.

Khiên nhược tước thành,

Yêu như thúc tố.

Duyên cảnh tú hạng,

Hạo chất trình lộ.

Phương trạch vô gia,

Duyên hoa phất ngự.

Vân kế nga nga,

Tu my liên quyên.

Chu thần ngoại lãng,

Hạo xỉ nội tiên.

Minh mâu thiện lãi,

Yếp phụ thừa quyền.

Khôi tư diễm dật,

Nghi tĩnh thể nhàn.

Nhu tình xước thái,

Mị ư ngữ ngôn.

Kỳ phục khoáng thế,

Cốt tượng ưng đồ.

Phi la y văn thôi xán hề,

Nhĩ dao bích chi hoa cư.

Đới kim thuý chi thủ sức,

Chuế minh châu dĩ diệu khu.

Tiễn viễn du chi văn lý,

Duệ vụ tiêu chi khinh cư.

Vi u lan chi phương ái hề,

Bộ trì trù ư sơn ngung.

Ư thị hốt yên túng thể,

Dĩ ngao dĩ hy.

Tả ỷ thái mao,

Hữu âm quế kỳ.

Nhương hạo oản ư thần hử hề,

Thái thoan lai chi huyền chi.

Dư tình duyệt kỳ thục mỹ hề,

Tâm chấn đãng nhi bất di.

Vô lương môi dĩ tiếp hoan hề,

Thác vi ba nhi thông từ.

Nguyện thành tố chi tiên đạt hề,

Giải ngọc bội dĩ yếu chi.

Ta giai nhân chi tín tu hề,

Khương tập lễ nhi minh thi.

Kháng quỳnh đệ dĩ hoạ dư hề,

Chỉ tiềm uyên nhi vi kỳ.

Chấp quyến quyến chi khoản thực hề,

Cụ tư linh chi ngã khi.

Cảm Giao Phủ chi khí ngôn hề,

Trướng do dự nhi hồ nghi.

Thâu hoà nhan nhi tĩnh chí hề,

Thân lễ phòng dĩ tự trì.

Ư thị Lạc linh cảm yên,

Tỷ ỷ bàng hoàng.

Thần quang ly hợp,

Sạ âm sạ dương.

Tủng khinh khu dĩ hạc lập,

Nhược tương phi nhi vị tường.

Tiễn tiêu đồ chi uất liệt,

Bộ hành bạc nhi lưu phương.

Siêu trường ngâm dĩ vĩnh mộ hề,

Thanh ai lệ nhi my trường.

Nhĩ nãi chúng linh tạp đạp,

Mệnh trù khiếu lữ.

Hoặc hý thanh lưu,

Hoặc tường thần chử,

Hoặc thái minh châu,

Hoặc thập thuý vũ.

Tòng nam Tương chi nhị phi,

Huề Hán tân chi du nữ.

Thán Bào Qua chi vô thất hề,

Vịnh Khiên Ngưu chi độc xứ.

Dương khinh khuê chi kỳ mỹ hề,

Ế tu tụ dĩ duyên trữ.

Thể tấn phi bằng,

Phiêu hốt nhược thần.

Lăng ba vi bộ,

La miệt sinh trần.

Động vô thường tắc, nhược nguy nhược an.

Tiến chỉ nan kỳ, nhược vãng nhược hoàn.

Chuyển phán lưu tinh,

Quang nhuận ngọc nhan.

Hàm từ vị thổ,

Khí nhược u lan.

Hoa dung a na,

Linh ngã vong xan.

Ư thị Bình Ế thu phong,

Xuyên Hậu tĩnh ba.

Phùng Di minh cổ,

Nữ Oa thanh ca.

Đằng văn ngư dĩ cảnh thừa,

Minh ngọc loan dĩ giai thệ.

Lục long nghiễm kỳ tề đầu,

Đới vân xa chi dung duệ.

Kình nghê dũng nhi giáp cốc,

Thuỷ cầm tường nhi vi vệ.

Ư thị việt bắc chỉ,

Quá nam cương.

Hu tố lĩnh,

Hồi thanh dương.

Động chu thần dĩ từ ngôn,

Trần giao tiếp chi đại cương.

Hận nhân thần chi đạo thù hề,

Oán thịnh niên chi mạc đương.

Kháng la duệ dĩ yểm thế hề,

Lệ lưu khâm chi lang lang.

Điệu lương hội chi vĩnh tuyệt hề,

Ai nhất thệ nhi dị hương.

Vô vi tình dĩ hiệu ái hề,

Hiến Giang Nam chi minh đương.

Tuy tiềm xứ ư Thái Âm,

Trường ký tâm ư quân vương.

Hốt bất ngộ kỳ sở xá,

Trướng thần tiêu nhi tế quang.

Ư thị bối hạ lăng cao,

Túc vãng thần lưu.

Di tình tưởng tượng,

Cố vọng hoài sầu.

Ký linh thể chi phục hình,

Ngự khinh chu nhi thượng tố.

Phù trường xuyên nhi vọng phản,

Tư miên miên nhi tằng mộ.

Dạ cảnh cảnh nhi bất mị,

Triêm phồn sương nhi chí thự.

Mệnh bộc phu nhi tựu giá,

Ngô tương tầm hồ đông lộ.

Lãm phi bí dĩ kháng sách,

Trướng bàn hoàn nhi bất năng khứ.

Bài phú về nữ thần sông Lạc (Người dịch: Điệp luyến hoa) - trumtruyen.vn

Năm Hoàng Sơ thứ ba, ta chầu kinh sư, về qua sông Lạc.

Cổ nhân từng nói, thần ở sông này tên gọi Phục phi.

Cảm lời Tống Ngọc với Sở vương về thần nữ, bèn làm bài phú này.

Lời viết rằng:

Ta từ kinh vực,

Trở lại đông phiên.

Quay lưng lại Y Khuyết, Hoàn Viên,

Qua Thông Cốc, lên Cảnh Sơn.

Ác lặn về tây,

Xe ngựa dùng dằng.

Rồi dừng xe tại bờ cỏ ngát,

Đưa ngựa ra đồng thơm ăn.

Dạo bước trong rừng dương,

Phóng mắt về Lạc xuyên.

Bỗng tinh thần kinh hãi,

Trong lòng xiêu tán.

Cúi còn chưa thấy,

Ngẩng lên đã khác.

Có một mỹ nhân,

Ở bên bờ nước.

Bèn kéo phu xe lại hỏi rằng:

"Ngươi có thấy người kia không?

Người đó là ai, sao mà đẹp vậy!"

Người phu xe đáp:

"Thần nghe sông Lạc có thần,

Tên gọi Phục phi.

Chắc là người vương tử nhìn thấy,

Hẳn không thể sai!

Người đó dung mạo ra sao?

Thần muốn được nghe."

Ta trả lời rằng:

Hình dáng của nàng,

Nhẹ tựa chim hồng,

Uyển chuyển như rồng.

Rực rỡ thu cúc,

Tươi rạng xuân tùng.

Phảng phất như mây che bóng nguyệt,

Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.

Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai,

Tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc.

To nhỏ vừa tầm,

Ngắn dài hợp độ.

Vai tựa vót thành,

Eo như được bó.

Cổ gáy thon dài,

Da ngần hé lộ.

Sáp thơm không dùng,

Phấn màu chẳng ngự.

Tóc búi mây bồng,

Mày uốn thon cong.

Ngoài môi thắm đỏ,

Răng ngà bên trong.

Con ngươi khẽ liếc,

Má lúm đồng tiền.

Phong tư kiều diễm,

Dáng tĩnh thân nhàn.

Nhu mì khoan nhã,

Mê hoặc tiếng thanh.

Phục trang khoáng thế,

Cốt mạo như tranh.

Khoác áo lụa ngời sáng chừ,

Khuyên tai toả sắc xanh.

Tay đeo lông thuý vàng làm trang sức,

Người kết ngọc minh châu xung quanh.

Giày viễn du thêu hoạ tiết,

Quần mây lụa phất nhẹ nhàng.

Ẩn bóng lan toả hương ngát chừ,

Dạo bồi hồi bên sườn non.

Rồi chợt nhẹ nhàng bay bổng,

Chơi đùa nhởn nhơ.

Trái cờ ngũ sắc,

Phải lộng quế che.

Nâng tay trắng ngần bên bến trong chừ,

Hái cỏ chi đen nơi nước xiết.

Ta mến vẻ đẹp của nàng chừ,

Lòng thổn thức khôn nguôi.

Không người mai mối lương duyên chừ,

Đành nhờ ánh mắt tỏ lời.

Mong lòng thành được chấp thuận chừ,

Cởi ngọc bội ngỏ thưa.

Ôi nàng thực hoàn mỹ chừ,

Thông lễ nghĩa, hiểu thi từ.

Mang ngọc quỳnh đáp lại ta chừ,

Chỉ nơi hẹn ước tại vực sâu.

Lưu luyến chân thành biết bao chừ,

Chỉ e nàng dối lừa.

Cảm Giao Phủ bị bội ước chừ,

Lo lắng do dự nghi ngờ.

Trấn yên niềm hoan hỉ chừ,

Giữ lễ giáo mà e dè.

Rồi Lạc thần cảm động,

Bồi hồi dùng dằng.

Thần thái ly hợp,

Lúc tối lúc bừng.

Thân nhẹ bổng như hạc đứng,

Như sắp bay lại ngập ngừng.

Dẫm đường tiêu hoa nồng đượm,

Đi lối cỏ ngát mùi hương.

Ngâm nga mãi lòng yêu mến chừ,

Tiếng ca buồn bã khôn cùng.

Rồi chúng tiên tụ họp,

Kéo bè bạn lại.

Hoặc giỡn nước trong,

Hoặc bay trên bãi,

Hoặc hái minh châu,

Hoặc tìm lông biếc.

Hai Tương phi từ nam về,

Đem du nữ sông Hán tới.

Than Bào Qua cô đơn chừ,

Kể Thiên Ngưu không bạn.

Áo nhẹ phất phơ trong gió chừ,

Buông tay hồi lâu đứng lặng.

Thân tựa chim bằng,

Phiêu dật như thần.

Nhẹ nhàng đạp sóng,

Áo bọt nước sinh.

Cử động vô thường, như nguy như an.

Đứng đi khó đoán, như tiến như hoàn.

Mắt chuyển lưu tinh,

Vẻ ngọc rỡ ràng.

Ngậm lời chửa thốt,

Hơi đượm hương lan.

Dung mạo nhu mì,

Ta bữa quên ăn.

Rồi Bình Ế thu gió,

Xuyên Hậu lặng sông.

Phùng Di gõ trống,

Nữ Oa ca vang.

Cá văn ngư bay hộ giá,

Dần dần xa tiếng ngọc loan.

Sáu rồng xếp bằng nghiêm trang,

Kéo xe mây mà lướt nhẹ.

Kình nghê nhảy nâng bánh xe,

Chim nước lượn quanh bảo vệ.

Rồi vượt bãi bắc,

Qua sườn nam.

Quay cổ trắng,

Ngoái mày thanh.

Động môi thắm để đưa lời,

Nhắc nhở lễ giáo cương thường.

Hận thần người không đồng cảnh chừ,

Oán ngày vui chẳng thể cùng.

Nâng tay che nước mắt chừ,

Lệ thấm áo không ngừng.

Buồn buổi hội ngộ nay đã hết chừ,

Tiếc chia tay rồi cách hai phương.

Không gì biểu thị tình ái chừ,

Lấy ngọc Giang Nam mà dâng.

Tuy ẩn trú tại Thái Âm,

Nhưng lòng gửi mãi nơi chàng.

Chợt chưa định thần thì đã dứt,

Nhìn nàng biến mất giữa hào quang.

Rồi xuống từ núi cao,

Chân vẫn luyến lưu.

Tình hoài tưởng tượng,

Ngoảnh lại u sầu.

Hy vọng nàng lại hiện hình,

Cưỡi thuyền nhẹ bơi trên sóng.

Trôi theo sông dài trở lại,

Nỗi nhớ miên man đằng đẵng.

Đêm thao thức không sao ngủ,

Đẫm sương dày cho tới sáng.

Lệnh đày tớ đóng xa giá,

Tìm nơi đường đông mà hướng.

Cầm dây cương, đặt yên ngựa,

Lòng bàn hoàn mà không đi được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.