Quan Lộ Trầm Luân

Chương 8: Lãnh diễm




Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn

Khi Diệp Thanh Oánh quay lại phòng bệnh, cái mà cô nhìn thấy là một người đàn ông với vẻ mặt bình thản. Nhìn thấy cô quay lại, khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười nhưng lại không thể dấu nổi sự đau khổ ẩn trên đó!

- Buổi tối muốn ăn chút gì không? Em đi mua!

Diệp Thanh Oánh làm bộ như không có chuyện gì, cô cố ý tránh để không chạm vào vết thương lòng của đối phương, giả bộ chưa từng có chuyện gỡ xảy ra, khụng thể nghi ngờ đó là lựa chọn tốt nhất.

- Canh trứng tảo tía hôm qua cũng không tệ!

Trong lòng Lương Thần vẫn tiếp tục bao phủ bởi khói mù dày đặc, làm một người đàn ông bình thường, hắn còn cách Cảnh giới Thái Thượng Vong Tình của Thánh nhân xa đến vạn dặm, cho nên, hắn cần chút thời gian để điều chỉnh lại tâm tình của mình. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, chìm đắm trong những đau khổ mà không thể tự thoát ra được, đó là một loại hành vi tự ngược.

- Được, em đi mua bây giờ!

Diệp Thanh Oánh gật đầu mỉm cười rồi quay người bước đi.

Khi trở về cô cầm theo hai suất cơm. Dọn dẹp lại cái tủ đầu giường và bày cơm lên đấy, hai người cầm bát lên, thưởng thức bát canh trứng làm bằng phương pháp phổ thông nhưng vẫn đậm đà mùi vị.

Sau bữa cơm tối, cô gái ngồi trên chiếc ghế ở đầu giường và nói chuyện cùng hắn. Lương Thần nhìn thấy rõ, cô gái không quen với kiểu nói chuyện phiếm này lắm, nhưng cô vẫn cố gắng phối hợp với hắn, phần lớn là hắn nói và cô ngồi nghe. Thỉnh thoảng, để tránh những khoảng trống tẻ nhạt, cô gái lại miễn cưỡng kể một hai câu chuyện cười mà không buồn cười lắm!

Cái lúm đồng tiền của cô gái hiện lên mờ mờ dưới ánh đèn, đôi mắt sáng thanh tú, toàn thân bao phủ một sự tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy thoải mái!

Trong lòng Lương Thần chợt dâng lên một tình cảm ấp áp, đó là một cô gái vừa lương thiện vừa thông minh! Hắn biết buổi chiều cảnh tượng nói chuyện giữa bản thân hắn và bạn gái, à, phải nói là bạn gái cũ, đã rơi vào trong mắt đối phương. Mọi cái cô làm, chỉ là vì giúp hắn thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực.

Vì thế, vào lúc cô gái kể chuyện cười, hắn đã cười rất vui vẻ, hình như từ trước tới giờ chưa được nghe câu chuyện nào hài hước như thế! Khuôn mặt cô hiện lên nụ cười nhạt mà đôi mắt sáng thì lại chứa điều gì đó phức tạp. Cô hiểu rõ câu chuyện cô kể chẳng có gì thú vị, người đàn ông này rõ ràng nhìn thấu dụng tâm của cô, cho nên mới phối hợp tích cực như thế.

Khi chiếc đồng hồ treo tường gõ đúng chín giờ, cũng là lúc trò chơi cùng nhau phối hợp kể chuyện phiếm của hai người họ kết thúc.

Ánh điện đã tắt, khi ai trở về giường người đấy, hắn quay về phía cô chăm chú nói câu:

- Cuộc đời này của anh, nhờ vào mấy câu chuyện cười này của em mà còn có sức sống đấy!

Sáng sớm hôm sau, Hai người gần như dậy cùng lúc với nhau. Diệp Thanh Oánh tự đi vào phòng rửa mặt trước, xong xuôi cô mang nước ấm vào phòng bệnh. Hắn cảm thấy ái ngại với sự chăm sóc tận tình của cô, hắn không phải là bị bệnh nặng, hoàn toàn có thể tự lo liệu, nhưng lại không thể làm lay chuyển được sự kiên trì của cô.

Nhưng sau bữa ăn sáng, cô gái nhẹ nhàng nói câu:

- Khoảng gần trưa mẹ em sẽ tới, bà không yên tâm để em ở lại đây, em, có thể sẽ cùng bà ấy về Liêu Dương!

- Ờ!

Đầu tiên hắn ngẩn ra, rồi sau đó cười gật đầu:

- Vậy thì em về đi, em gặp phải chuyện lớn như thế, mẹ em lo là đương nhiên rồi!

- Vậy em không thể chăm sóc cho anh được nữa rồi!

Diệp Thanh Oánh do dự.

- Em nhìn tôi xem, bây giờ có thể ăn có thể ngủ, tình trạng rất tốt! Còn chỗ nào cần người chăm sóc chứ!

Lương Thần phất phất cánh tay, nói đùa:

- Nói thật, tôi cảm thấy xương cốt sắp rỉ sắt rồi, chỉ mong nhanh được ra viện, để thoát khỏi cái tai vạ này!

- Không được, bác sĩ nói rồi, anh phải ở bệnh viện một tuần để kiểm tra, bây giờ mới được có hai ngày!

Diệp Thanh Oánh cắn nhẹ môi, rồi lại chăm chỉ nói:

- Em sẽ nói với mẹ, đợi anh ra viện thì mới về!

- Không cần, không cần đâu!

Lương Thần xua tay lia lịa, cười đau khổ:

- Được rồi, anh hứa, nhất định sẽ ở đây một tuần, em cứ về với mẹ em đi, Tây Phong này trị an không tốt, đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa!

- Nói lời thì giữ lời! Em về sẽ gọi điện cho anh!

Diệp Thanh Oánh chớp chớp mắt, khuôn mặt lại hiện ra nụ cười dí dỏm:

- Một ngày kiểm tra một lần, xem người ta có giữ đúng lời hứa hẹn hay không!

Hứa hẹn sao? Sắc mặt Lương Thần thay đổi, một nụ cười tự giễu hiện lên trên khóe miệng hắn. Hứa hẹn là thứ không đáng tin cậy nhất, hắn có thể làm được nhưng người khác chưa chắc đã làm được. Gống như hắn và Tiểu Mạn!

- Yên tâm đi!

Lương Thần lập tức chấn chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười:

- Anh sẽ không để cho Tiểu Diệp phải thất vọng!

...

Buổi trưa, khi Diệp Thanh Oánh bước ra khỏi phòng chuẩn bị đi mua cơm trưa, cô bắt gặp một thân hình uyển chuyển đứng trước mặt.

Mặc chiếc áo gia màu trắng, mái tóc đen nhánh cột cao, để lộ ra chiếc cổ ngọc thon thon, trên vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sáng hiện rõ sự lạnh lẽo giống như dòng suối, cái sống mũi thẳng tắp, đôi môi căng mọng mím chặt, không lúc nào không lộ ra cái thứ kiên định và kiêu ngạo khiến người ta không thể nào tả nổi.

Đây quả là một người phụ nữ quá lãnh diễm, cái sự lạnh lùng cách người vạn dặm lan ra trong cái vô hình để cho phần lớn đàn ông ham mê sắc đẹp phải chùn bước, biết khó mà lui!

- Mẹ...mẹ!

Diệp Thanh Oánh có chút bối rối rồi gọi. Tiếng xưng hô này của cô gây nên vài tiếng thở nhẹ mà sửng sốt trong hành lang. Tất cả những bệnh nhân và hộ lý trong hành lang không ngờ rằng, con người vô cùng lãnh diệm này, nhìn như một phụ nữ chưa tới ba mươi tuổi, lại chính là mẹ của cô!

Theo sau người phụ nữ là một thanh niên dáng người dong dỏng, tuấn lãng, nhìn thấy Diệp Thanh Oánh, khuôn mặt không dấu được niềm vui và hô lên:

- Oánh Oánh!

- Anh Niếp Phong, anh cũng tới hả!

Cô lễ phép gật đầu với người thanh niên kia, vẻ mặt không thay đổi, giống như sự yên lặng của những ngày thường.

Vương Phỉ Hạm tiến lên hai bước, giơ tay ôm lấy vai cô gái, chăm chú hồi lâu, đôi mắt lạnh như dòng suối kia mới lộ ra chút an tâm và nói:

- May mà con không sao, làm mẹ lo muốn chết!

- Vào trong trước đã, để con giới thiệu anh cảnh sát đã cứu con!

Cô kéo tay mẹ đi vào phòng.

- Được rồi, mẹ cũng phải cảm ơn người ta mà! Tiểu Phong, cháu cũng vào đi!

Đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm liếc nhìn cậu thanh niên đang có chút không vừa ý đứng phía sau mình, trong bụng thở dài, tình cảm thật là thứ không thể miễn cưỡng, cậu Niếp Phong này dù ở mặt nào cũng đều ưu tú, vậy mà con gái mình lại không chút quan tâm.

Lương Thần yên lặng, mân mê điếu thuốc trong tay. Những kích động và hưng phấn sinh ra lúc trước vì nghe được lời hứa hẹn của Phó trưởng phũng Đinh đã biệt tăm tích, bỗng nhiên, hắn cảm thấy bản thân hình như đã không còn động lực để phấn đấu.

Đặt điếu thuốc lá lên mũi, hít hít mùi hương quen thuộc, ánh mắt hắn dần dần như sáng lên. Hắn biết bản thân hắn cần phải đứng dậy, hắn vừa mới hai tư tuổi, hắn còn cả một con đường dài để đi tiếp, hắn tin, hắn sẽ sống tốt hơn người khác!

Cánh cửa kêu một tiếng rồi mở ra. Lương Thần ngẩng đầu theo phản xạ, vừa cười vừa nói:

- Vừa mới đấy đã về...!

Giọng của hắn ngắt quãng, bởi vì hắn nhìn thấy có thêm hai người ở phía sau cô gái.

- Đây là anh cảnh sát đã cứu con, Lương Thần!

Diệp Thanh Oánh mỉm cười, hai lúm đồng tiền khi ẩn khi hiện, giơ tay chỉ vào người đàn ông đang có chút ngơ ngác, sau đó kéo tay người phụ nữ kia và cười:

- Đây là mẹ em!

Vương Phỉ Hạm lập tức ngây ra, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn lên khuôn mặt của Lương Thần hồi lâu. Sắc mặt lành lạnh không ngừng biến đổi, thân hình duyên dáng cũng run lên nhè nhẹ.

- Mẹ!

Nhận thấy sự khác thường của mẹ, ánh mắt cô có chút nghi hoặc, bàn tay nhẹ nhàng dùng lực.

- Ờ, Tiểu Lương, chào cậu!

Tinh thần của bà rất nhanh có thể trở lại bình thường, giơ ra bàn tay ngọc thon thon, trên mặt lộ ra một chút nụ cười nhạt, miệng nói cảm ơn:

- Tôi là mẹ của Oánh Oánh, rất may có cậu cứu con gái tôi!

- Xin chào,...cô...!

Lương Thần kinh ngạc trước sự xinh đẹp và trẻ trung của người phụ nữ, chần chừ trong giây lát mới giơ tay ra. Làn gia của bà man mát, nhẵn mịn.

Sau khi bắt tay xong, hắn ngầm so sánh hai người phụ nữ này, quả thực giống nhau đến năm sáu phần, hình như cũng thích mặc đồ trắng, chỉ khác ở chỗ, cô con gái trông tươi mát, còn người mẹ trông lạnh lùng hơn.

- Đây là hàng xóm nhà chúng tôi, Niếp Phong!

Diệp Thanh Oánh có chút do dự nhưng vẫn giới thiệu cậu thanh niên kia với Lương Thần.

- Chào anh, tôi là Niếp Phong, không biết hải cảm ơn anh thế nào, sau này nếu có cần tới chỗ tôi, xin đừng khách khí! Số điện thoại của tôi là 13*********!

Nụ cười của Niếp Phong rất tươi, giọng điệu hình như cũng rất chân thành, nhưng Lương Thần lại cảm thấy có chút gì đó vênh váo.

- Được!

Lương Thần đáp lại cho có lệ, đối với dãy số điện thọai kia, hắn căn bản không có dụng tâm ghi lại.

Diệp Thanh Oánh nhíu mày, hình như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị người phụ nữ bên cạnh chen lời:

- Oánh Oánh, con cũng phải cảm ơn anh Tiểu Phong, biết con xảy ra chuyện, đã không kể ngày đêm đi máy bay từ Thượng Hải trở về đấy!

- Cảm ơn anh Niếp Phong!

Diệp Thanh Oánh vẫn giữ nguyên cái giọng nhàn nhạt, rồi quay sang cười với mẹ:

- Mẹ, mẹ và anh Phong cứ ngồi ở đây nhé, con đi mua cơm trưa cho anh Lương Thần, à, đúng rồi, hai người đã ăn gì chưa? Có cần con mua thêm hai phần không?

Lương Thần bất giác xoa xoa mũi, đây là lần đần tiên hắn nghe thấy cô gái gọi hắn là anh Lương Thần, có vẻ như hắn ở cùng với cô ấy còn chưa hết hai ngày, với khoảng thời gian đấy thì chưa tới mức quen thuộc như thế chứ!

- Mẹ không cần, trên xe ăn tạm cái bánh mì rồi, hỏi xem anh Tiểu Phong của con có đói không?

Vương Phỉ Hạm nhè nhẹ khoát tay, thản nhiên nói.

- Anh cũng không đói!

Niếp Phong nhìn ánh mắt có chút dò hỏi của Oánh Oánh, rồi lắc đầu. Y quay người, nhìn lên người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, lặng lẽ quan sát.

Vương Phỉ Hạm cũng quan sát người đàn ông trẻ tuổi kia. Sau nháy mắt thất thần, bà tỉnh táo trở lại, và nhận định, người đàn ông có tên gọi Lương Thần này chẳng qua chỉ có tướng mạo giống với người kia mà thôi, hai người không thể có bất kì quan hệ nào được!

- Tiểu Lương, vết thương của cậu có nặng lắm không?

Là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới bất động sản, xưa nay dù là nói chuyện hay thương lượng thỡ Vương Phỉ Hạm vẫn luôn ở vị trí chủ đạo là mở lời trước. Giọng của bà lạnh lùng giống như con người của bà vậy, rõ ràng là một câu quan tâm, vậy mà khi ở trong miệng của bà lại có chút gì hờ hững.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.