Lương Thần khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục tiến đến Lam Phàm. Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt lập tức chạy đến hòng ngăn Lương Thần lại thì bị hắn dùng tay đẩy ra. Một tên béo một tên gầy đều bị Lương Thần gạt ra hết. Thực tế, hai tên đó cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Bọn chúng đã sớm nhìn ra Lam Phàm cố tình bị đánh. Thân thủ của Phàm ca như thế nào, chẳng lẽ bọn chúng không rõ?
- Thần, đừng làm lớn chuyện nữa. Lam tiên sinh có làm gì anh đâu? Sao anh lại đánh người ta như vậy?
Nhìn ánh mắt cầu viện của Lam Phàm, Diệp Tử Thanh không kìm nổi đã mở miệng mắng Lương Thần khiến cho người tự cho mình là bạn gái của Lương Thần là Diệp Thanh Oánh không khỏi nhíu mày. Nhưng đây là chuyện riêng của người khác nên cô không thể nói được điều gì, chỉ biết nhìn chị mình đang lớn tiếng quát mắng Lương Thần mà thôi.
- Là gã tự chuốc lấy!
Lương Thần chậm rãi nhìn Lam Phàm, khinh miệt nói:
- Kỳ thật là tôi rất khâm phục anh. Rõ ràng là thân thủ anh không tồi nhưng lại nhất quyết không đánh trả. Tôi không cần biết anh đang có dụng ý gì, chỉ muốn nói với anh một điều, khổ nhục kế này tôi không thực hiện được. Nếu như anh không đánh trả thì tôi sẽ cho anh được toại nguyện. Trong thiên hạ có rất nhiều loại người nhưng kẻ biến thái như anh thì tôi chưa từng gặp qua.
- Lương Thần, tôi thật sự không thể đoán được tại sao cậu lại đánh tôi? Nhưng cũng là đàn ông cho nên tôi hiểu được tâm trạng của cậu.
Hai má của Lam Phàm sưng lên một cục nhưng phong độ vẫn như cũ, thản nhiên nói:
- Tôi không phải là sợ cậu mà không đánh trả lại. Giống như cậu đã nói, tôi ít nhiều cũng biết một ít công phu nhưng nếu cậu cứ tiếp tục nói mà không suy xét thì tôi đây cũng cho cậu một lời khuyên. Sự nhẫn nại bao giờ cũng có giới hạn của nó. Đừng thấy tôi nhượng bộ mà cứ làm tới hoài.
- Anh thành công rồi đó, Lam đại thiếu gia!
Lương Thần không tức giận, bước ngang qua Lam Phàm rồi nói:
- Tôi biết anh có lai lịch rất lớn nhưng không phải là không có biện pháp. Tôi từ khi được sinh ra cho đến nay không vì một chút kích động mà ra tay đánh người đâu. Nhưng anh đã muốn tôi ra tay động thủ thì tôi sẽ thỏa mãn ước nguyện của anh.
- Lương Thần!
Diệp Tử Thanh lớn tiếng kêu tên Lương Thần nhưng lần này lửa giận đang bốc lên cao nên hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cau mày không chút khách khí trách mắng:
- Đây là chuyện của đàn ông, phụ nữ xen vào để làm gì? Xin vui lòng đứng sang một bên, có gì thì về nhà dùng gia pháp xử lý.
Diệp Tử Thanh mở to đôi mắt đẹp, ước chừng run lên năm, sáu giây rồi tức giận quay sang chỗ khác.
- Lương tiên sinh quả là rất uy phong. Bạn gái xinh đẹp như vậy mà cậu cũng nhẫn tâm!
Trong mắt Lam Phàm hiện lên vẻ ganh tỵ, thản nhiên lộ vẻ bất bình giùm cho Diệp Tử Thanh.
- Anh nên lo cho bản thân của mình trước đi!
Lương Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt chiếu thẳng vào Lam Phàm, hai chân chậm rãi tiến về phía đối phương. Hắn biết gã không phải là con trai của Phó Chủ tịch tỉnh Lam mà là con của Chủ tịch thành phố Long Nguyên Lam Quý Hữu nhưng lúc này đây hắn không cần quan tâm. Hắn không như Lý Bân, cứ ngậm bồ hòn làm ngọt. Cho dù là có đánh mất bát cơm thì bố mày hôm nay cũng sẽ dạy cho mày một bài học.
- Tiểu Lương! Đây là chuyện của tôi. Cậu đừng nhúng tay vào.
Lý Bân không kềm nổi, mở miệng nói.
- Chuyện của bố mày thì để bố mày giải quyết!
Lương Thần nói xẵng.
Lam Phàm, Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt đều biến sắc. Bọn chúng cứ tưởng rằng Lương Thần là một con chó trung thành của Lý Bân nhưng giờ phút này, nghe giọng điệu của Lương Thần, rõ ràng là không xem Lý Bân ra gì. Lý Bân trong mắt bọn chúng thì chẳng là cái gì cả nhưng với danh tiếng là con trai của Bí thư huyện ủy huyện Tây Phong thì coi như cũng có chút quyền thế. Vậy mà một tên Đại đội trưởng trị an nho nhỏ lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Lý Bân.
Lương Thần cũng mặc kệ đám người Lam Phàm đang suy nghĩ cái gì, thân hình mạnh mẽ xông lên đấm một cú vào mặt Lam Phàm. Bịch! Lam Phàm nhanh chóng chặn tay Lương Thần lại đồng thời thụt xuống tấn công thẳng vào ngực Lương Thần.
Quả đúng là có luyện qua công phu! Lương Thần lại phát ra một cú đánh nhưng Lam Phàm nhanh chân hơn, rụt tay lại, dùng khuỷa tay điểm trúng mạn sườn phải của Lương Thần.
Lương Thần phản ứng lại một cách nhanh chóng, không đợi đối phương tiếp tục ra tay, lập tức tránh cú đánh của đối phương, tuy nhiên mạn sườn phải vẫn bị đau đớn.
Á! Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa đều lên tiếng. Các cô có thể nhìn thấy, vừa mới ra tay nhưng Lương Thần thiếu chút nữa là bị thua cuộc.
- Không cần phải lo lắng. Tôi đánh có chừng mực mà.
Lam Phàm nhe răng cười, chứng tỏ phong độ của người đàn ông.
Lương Thần lại lạnh lùng tiếp tục đấm vào mặt đối phương nhưng lần này không chỉ một cái mà liên tiếp nhiều cái.
Lam Phàm không chút hoang mang. Đầu tiên là né tránh cú đấm của Lương Thần đồng thời phản đòn lại. Hai bên chạm nhau khiến trên mặt Lam Phàm xuất hiện một cơn đau đớn nhưng nét mặt của Lương Thần thì vẫn bình thường, hai tay đang nắm lấy bả vai của gã.
Lam Phàm không khỏi ngẩn người ra, lập tức ngồi xổm xuống. Gã cho rằng đối phương sẽ đập vào người gã cho nên phải thụt xuống để tránh bị đối phương đánh trúng.
Nhưng gã đã tính toán sai lầm. Lương Thần vốn không dùng cách quẳng gã qua lưng. Đây chỉ là động tác giả mà thôi. Chiêu mà hắn dùng chính là sử dụng cái đầu. Đúng vậy, Lương Thần đã nắm chặt hai vai Lam Phàm, không chút do dự bổ đầu mình vào mặt đối phương.
Công phu của Lam Phàm không tồi nhưng trải qua nhiều lần đánh nhau, gã chưa từng chịu đựng cách đánh dã man như Lương Thần. Nhìn thấy đầu của Lương Thần đang bổ tới, gã nhanh chóng nghiêng sang một bên nhưng không kịp. Một tiếng bốp vang lên, trán của gã đã bị đầu Lương Thần đập trúng.
Một cơn đau ập tới khiến cho Lam Phàm không thể kềm nổi bật ra tiếng rên rỉ, hai tay nắm lấy tay Lương Thần với mục đích đẩy đối phương ra. Nhưng Lương Thần lại bình tĩnh, tiếp tục ôm chặt hai vai của đối phương như đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết. Hai thân hình siết chặt với nhau nhưng không phải là tình yêu trai gái mà chỉ có sự va chạm kịch liệt mà thôi.
Lam Phàm bị giữ chặt, vô lực mà chịu đựng áp lực va chạm mãnh liệt của đối phương. Gã không có bản lĩnh đánh trả lại nên bị Lương Thần bổ đầu liên tiếp vào mặt năm cái khiến Lam Phàm vô cùng đau đớn. Một dòng máu đỏ chảy xuống từ trán của hai người nhưng không rõ là của ai.
Quá sợ hãi nên Diệp Tử Thanh vội bước lên giữ chặt tay Lương Thần, gấp giọng nói:
- Đừng đánh nữa, anh ấy không xong rồi. Nếu cứ đánh mãi thì anh sẽ gây ra chết người đó.
- Tránh ra!
Lương Thần quay lại nhìn Diệp Tử Thanh, gương mặt hết sức hung tợn như thể muốn xé xác Lam Phàm ra làm trăm mảnh.
Trong lúc này, Lam Phàm tận dụng được một cơ hội nhỏ. Gã đột nhiên rút tay về rồi tiếp tục hung hăng tấn công mạn sườn phải của Lương Thần, đồng thời dùng khuỷa tay đánh vào trán của hắn. Lương Thần rên lên một tiếng, hai tay đột nhiên buông ra, rồi dùng chân tung một cước vào bụng đối phương.
Lam Phàm văng ra phía sau, ngã cái bịch xuống đất. Còn Lương Thần thì dùng tay che mạn sườn vừa bị đối phương đánh trúng.
Lương Thần lại đẩy mạnh Diệp Tử Thanh sang một bên, tiếp tục đến bên cạnh Lam Phàm, cúi thấp người nắm lấy áo đối phương kéo lên. Lam Phàm tuy đau đớn nhưng vẫn không tỏ ra yếu thế khi đối diện với Lương Thần.
- Một ngày nào đó, tao sẽ cướp hết tất cả cô gái bên cạnh mày.
Khóe môi Lam Phàm rỉ máu nhưng vẫn nghiến răng nói nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Còn tôi thì trước hết là dạy cho anh một bài học.
Lương Thần sắc mặt không chút thay đổi nói.
Sau đó ném Lam Phàm xuống đất như ném rác rồi đặt một chân lên hạ bộ của đối phương.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lương Thần, Lam Phàm không khỏi sợ hãi. Trực giác nói cho gã biết đối phương không phải là người dễ bị lời nói đe dọa. Trước mặt gã chỉ là một kẻ điên không biết suy xét hậu quả.
- Lương Thần, mày không muốn sống nữa hay sao. Đây là con trai của Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu. Mau buông Phàm ca ra.
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng căn bản không dám tiến lên nhưng thấy Lam Phàm đang lâm vào tình thế nguy cấp thì không thể đứng nhìn, đành phải ở một bên phô trương thanh thế của Lam Phàm mà thôi.
- Y là con trai của Chủ tịch thành phố Lam?
Lương Thần âm trầm hỏi nhưng không có ý định thu chân về.
- Cực kỳ chính xác! Nếu cậu không tin thì có thể gọi điện thoại chứng thực.
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng vội vàng trả lời, như sợ Lương Thần sẽ xuống chân với Lam Phàm.
- Hóa ra là Lam thiếu gia. Sao anh không nói sớm, tôi đây có ăn gan hùm cũng không dám mạo phạm ngài thiếu gia.
Sắc mặt Lương Thần lập tức thay đổi, vội vàng nâng Lam Phàm dậy, sau đó mạnh tay đấm vào sau lưng đối phương, không biết là muốn làm cho đối phương dễ thở hay là dễ tắt thở đây?
- Tốt, tốt lắm! Thương tích của Lam thiếu gia không sao. Chúng ta coi như huề.
Lương Thần tỏ vẻ tươi cười, đẩy Lam Phàm cho Hồ Quan Trạng và Đỗ Trạng, sau đó nhiệt tình nói:
- Để chúc mừng tôi và Lam thiếu gia huề nhau, tôi xin kính mọi người một ly. Các cô gái bên kia, nếu là bạn thì hãy làm chứng nha.
Nghe Lương Thần nhại lại lời nói của mình lúc nãy khiến Lam Phàm tức muốn ói máu. Gã khẽ lau vết máu ở khóe miệng, giọng điệu cũng thản nhiên nói:
- Thật là tuyệt khi tối hôm nay có thể có thêm một người bạn như Lương tiên sinh đây. Hy vọng về sau chúng ta cũng sẽ có nhiều cơ hội như thế này. Thôi, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi xin phép không quấy rầy nữa. Hôm khác sẽ gặp lại.
Lại hướng về Diệp Tử Thanh gật đầu, mỉm cười nói:
- Cám ơn em Tử Thanh xinh đẹp đã ra tay cứu giúp. Anh sẽ ghi nhớ ân tình này. Chúng ta sẽ gặp lại sau.
Nói xong, gã quay đầu nhìn Hồ Quan Đạt, Đỗ Trạng và Dương Ny ba người rồi gượng lết thân thể ra khỏi phòng.