Quan Lộ Trầm Luân

Chương 98: Quân cờ




Lương Thần thẹn thùng, lắc đầu cười. Hắn nói là đã có ý trung nhân nhưng bây giờ vẫn chưa ngỏ lời. Nghe xong điều đó, phu nhân Ninh Nhu hai mắt sáng lên nói:

- Thế à? Vậy hôm nào cháu dẫn cô ấy đến cho cô gặp mặt nha. Rốt cuộc không biết cô gái lọt vào mắt Tiểu Thần như thế nào nhỉ?

Hai bên hàn huyên đến gần nửa giờ, Lương Thần đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

- Chú biết nhà cháu đang có khách nên sẽ không giữ cháu ở lại ăn cơm.

Lương Khải Minh liếc mắt nhìn Lương Thần, nói giọng đầy thâm ý:

- Tiểu Thần, mấy ngày nay cháu không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Có chuyện gì xảy ra cũng mặc kệ, chỉ cần lắng nghe là được rồi. Hiểu chưa?

Mặc dù có chút khó hiểu trong lòng nhưng Lương Thần vẫn gật đầu. Ra khỏi nhà Lương Khải Minh, trên tay hắn là một chai rượu và một bao thuốc lá. Đây là quà của phu nhân Ninh Nhu tặng cho cha mẹ hắn. Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Ngày hôm qua, Bí thư huyện ủy đã đến nhà hắn tặng quà. Hôm nay lại nhận quà của Bí thư thành ủy. Chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc không ai tin.

Chiếc xe của Lục Nhất Minh đang chờ sẵn ngoài sân. Nhìn thấy Lương Thần, lái xe vội vàng mở cửa cho hắn. Khi nhìn thấy trên tay Lương Thần cầm theo quà tặng, y không khỏi há hốc miệng ngạc nhiên. Lạ quá! Từ trước đến nay chỉ có người ta đến nhà lãnh đạo tặng quà chứ có thấy người ta đến nhà lãnh đạo nhận quà bao giờ. Huống chi so với Chủ tịch huyện thì Bí thư thành ủy cao cấp hơn nhiều. Gã lái xe suy nghĩ mãi nhưng vẫn không đoán ra.

- Sếp Lương, lên xe đi!

Gã lái xe lập tức trở về gương mặt bình thường, tươi cười nhìn Lương Thần.

- Chủ tịch huyện Lục đâu?

Lương Thần leo lên xe, ngạc nhiên hỏi.

- Chủ tịch Lục cố tình dặn tôi ở lại để chở cậu về huyện Tây Phong. Ngày mai quay trở lại đây đón ông ấy.

Gã lái xe cười rồi nổ máy.

Trên suốt đường đi, Lương Thần luôn suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lương Khải Minh. Mấy ngày này có xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm, đừng làm, cứ mặc kệ nó. Nhất định là những chuyện phát sinh đó sẽ nhằm vào hắn. Ví dụ như lúc nãy Lục Nhất Minh đã đề cập đến việc cục Công an thành phố sẽ phái người xuống điều tra vụ án này. Bí thư Lương đã yêu cầu hắn mặc kệ hết mọi việc thì chắc là ông ấy đã có kế hoạch gì rồi. Hôm nay cho gọi hắn đến, từ đầu đến cuối cũng không có hỏi một câu về Lam Phàm, dường như không hề quan tâm đến.

Gần bảy giờ tối Lương Thần về đến nhà, đẩy cửa bước vào thì thấy thấy Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa đang ngồi trên ghế sa - lông xem TV. Nghe được tiếng mở cửa của Lương Thần, từ phòng ngủ hai vợ chồng Lương Hướng Đông liền vội vàng bước ra. Nhìn thấy trong tay Lương Thần có chai rượu và thuốc lá, cả hai vợ chồng lập tức ngây người ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ba, đây là quà của Bí thư Lương tặng cho ba.

Lương Thần đưa túi quà tặng cho cha của mình, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Thanh Oánh.

Diệp Thanh Oánh liền đỏ mặt, theo bản năng xích lại gần chị của mình nhưng Diệp Tử Thanh cố tình đẩy cô em gái về phía Lương Thần.

- Tiểu Thần, Bí thư Lương tìm con có việc gì không? Thế này là như thế nào? Sao ông ấy lại tặng quà cho chúng ta?

Hàn Yến Hoa cảm thấy khó chấp nhận sự thật này, nhìn túi quà ra vẻ nghi hoặc.

- Không có chuyện gì đâu. Chỉ là trò chuyện bình thường.

Lương Thần cười nói. Hắn không thể nói ra phỏng đoán của mình được. Mà trên thực tế, hôm nay đến nhà Bí thư Lương từ đầu đến cuối cũng chỉ nói những chuyện về gia đình, ngoài ra chẳng còn gì khác.

- Thật sao? Tiểu Thần, làm sao mà con lại quen biết Bí thư Lương?

Lương Hướng Đông nghi hoặc hỏi.

- Chuyện này dài lắm!

Lương Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nhận thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm nên lập tức đem chuyện tình cờ gặp mặt Bí thư Lương tại nhà ông cụ Lý ở xã Hòa Bình nói cho mọi người biết.

- Anh quả thật là rất may mắn!

Diệp Tử Thanh nghe Lương Thần kể lại, không kìm nổi thốt lên một câu.

Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa cũng đã hiểu rõ lý do Lương Thần quen biết Bí thư Lương. Có thể nói đây chính là vận mệnh của Lương Thần.

Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa không che dấu nổi vẻ mặt vui mừng. Có thể được Bí thư thành ủy trọng dụng thì khẳng định con đường làm quan của Lương Thần sau này sẽ thuận buồm xuôi gió. Ai cũng biết là trong nhà có mối quan hệ thì sẽ dễ dàng làm tất cả mọi việc. Chẳng trách sao Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đều đến nhà thăm hỏi. Hóa ra là vì có Bí thư Thành ủy đứng đằng sau.

- Ba mẹ, tối nay con dẫn Tiểu Nguyệt và Toa Toa cùng đến khách sạn luôn.

Lương Thần nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm nữa liền nói với cha mẹ.

- Được rồi. Trong nhà điều kiện không được tốt. Thành thật xin lỗi hai cháu nha.

Hàn Yến Hoa hướng về hai chị em Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh cất lời xin lỗi. Hai cô gái này diện mạo, khí chất đều rất khó tìm. Hơn nữa, nhìn qua là biết gia cảnh không phải tầm thường. Không biết Lương Thần có phúc chọn được một trong hai người đó không? Thôi thì cứ tùy duyên đi.

- Không sao đâu cô. Ở khách sạn cũng vậy mà. Tuy nhiên, chúng cháu muốn thưởng thức món ăn của chú Lương quá. Đúng là quá sức tuyệt vời.

Diệp Tử Thanh ngọt ngào nói.

- Cô bé đúng là lém lỉnh!

Hàn Yến Hoa thân thiết nắm tay Diệp Tử Thanh, trong mắt không giấu được niềm vui:

- Thôi đi đi. Ngày mai cô sẽ bảo chú Lương làm món ăn đãi các cháu.

Lương Thần lái xe chở bốn cô gái đến khách sạn Tây Phong. Số phòng vẫn không thay đổi. Hắn ở trong phòng cùng với các cô gái đánh bài tú - lơ - khơ đến tận chín giờ rưỡi. Số Lương Thần không may mắn nên bị vẽ đầy mặt.

Khi Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa quay về phòng ngủ thì Lương Thần bị Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh giữ lại. Hắn thấy thế trong lòng không khỏi rúng động. Chẳng lẽ đêm nay hai chị em kia lại muốn song kiếm hợp bích? Đương nhiên, hắn chỉ tùy tiện nghĩ trong đầu thôi, căn bản hai chị em kia không có khả năng thực hiện được.

- Bí thư Thành ủy tìm anh có chuyện gì vậy? Có phải có liên quan đến cái tên khốn kiếp kia không?

Cuối cùng Diệp Tử Thanh cũng không khách khí mà gọi Lam Phàm là tên khốn kiếp. Lam Phàm tuy đẹp trai nhưng tính cách thì...

- Đúng như em đã đoán. Cái tên khốn kiếp kia đã nói với cha của y về chuyện tối hôm qua. Y còn nói anh đã dùng dao gây thương tích cho y.

Lương Thần ngả người trên giường, lười biếng nói dưới ánh mắt dò xét của hai cô nàng.

Trong chiếc áo ngủ màu trắng, Diệp Thanh Oánh càng thêm quyến rũ khiến Lương Thần không khỏi động lòng. Diệp Tử Thanh thì mặc chiếc áo ngủ màu đen huyền bí luôn hấp dẫn ánh mắt đàn ông.

- Khốn kiếp!

Diệp Tử Thanh giận dữ mắng một câu.

- Thật vô liêm sỉ!

Diệp Thanh Oánh cũng không giấu vẻ giận dữ, giọng điệu có chút lo lắng:

- Vậy Bí thư Lương nói như thế nào? Anh sẽ không bị gì chứ?

Thấy các cô gái lo lắng, trong lòng Lương Thần cảm thấy ấm áp, mỉm cười đáp:

- Bí thư Lương bảo anh đừng quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả. Chắc là ông ấy đã có chủ ý của mình.

- Có thể thấy mối quan hệ giữa anh và Bí thư Lương cũng không tệ lắm.

Diệp Tử Thanh duỗi thẳng lưng, khoe tất cả các đường cong trên người. Nhìn thấy Lương Thần đang chằm chằm vào người mình liền trừng mắt nhìn đối phương, sau đó nghiêm giọng nói:

- Không có việc gì là tốt rồi. Em và Diệp Thanh Oánh cũng đỡ phải lo lắng hơn. Thôi, bây giờ cũng muộn rồi. Em đi ngủ đây. Tiểu Oánh, em còn muốn ở lại với tên ngốc này à?

- Em cũng về ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon nha.

Hai má Diệp Thanh Oánh ửng đỏ, hơi chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lương Thần, sau đó kéo chị mình rời khỏi phòng Lương Thần.

Đêm nay, Lương Thần đã có một đêm không ngon giấc.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Thần và các cô gái vừa mới dùng điểm tâm thì bị Trưởng phòng Đinh gọi điện thoại triệu về văn phòng gấp.

Phòng làm việc của Trưởng phòng Đinh thật ra không xa lạ với Lương Thần nhưng hôm nay hắn cảm thấy không khí trong phòng rất là nặng nề. Vẻ mặt của Trưởng phòng Đinh, Phó trưởng phòng Tiếu, Chính ủy Tề, Phó trưởng phòng Vương cùng các lãnh đạo khác đều căng thẳng. Lương Thần đã đoán được nguyên nhân tại sao gọi hắn đến đây.

- Tiểu Lương!

Trưởng phòng Đinh gọi Lương Thần. Vốn dĩ ông ta rất hài lòng với biểu hiện Lương Thần nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy thì lại gặp chuyện lớn như vậy. Hứa Quốc Thụy dù sao cũng chỉ là một Phó trưởng phòng. Lương Thần có thể dựa vào Bí thư thành ủy Lương chống đỡ sau lưng để bắt giữ người ta nhưng đối với Chủ tịch Lam thì không thể được. Ông ta cùng với Bí thư Lương đều là những nhân vật số một. Hắn dám hành hung con trai của Chủ tịch Lam thì chẳng khác nào coi trời bằng vung?

Trong lòng Trưởng phòng Đinh bùng lên cơn giận dữ.

- Lá gan của cậu mỗi ngày một lớn nhỉ, ỷ có Bí thư thành ủy chống lưng thì không coi ai ra gì? Đã gây chuyện với con trai của Chủ tịch Lam lại còn dùng dao gây thương tích cho người ta. Lần này cậu đã gây ra họa lớn rồi.

Trưởng phòng Đinh cau mày nói, dường như vì những gì mà Lương Thần làm mà cảm thấy đau lòng.

- Xung đột thì có nhưng căn bản cháu không hề mang theo dao, cũng chưa từng dùng dao đả thương ai bao giờ. Không phải là cục công an thành phố đã phái người xuống điều tra sao? Cháu nhất định sẽ phối hợp làm việc. Sếp Đinh, chú cứ yên tâm. Cháu sẽ không làm mất mặt phòng công an huyện chúng ta đâu.

Nhìn thái độ Lương Thần không chút hoảng sợ, thậm chí nét mặt còn rất bình tĩnh khiến các vị lãnh đạo bao gồm cả Trưởng phòng Đinh không khỏi rúng động trong lòng. Xem ra Tiểu Lương đã sớm có chuẩn bị. Nếu không thì tại sao lại biết hôm nay có người của cục công an thành phố xuống điều tra chứ? Hơn nữa, nghe khẩu khí thì không có nói dối. Chẳng lẽ con trai Chủ tịch Lam lại cố ý hãm hại Lương Thần? Nếu như vậy thì sự việc này có chút giống với sự việc của Hứa Quốc Thụy. Trong cuộc chiến này khó có thể nói ai thắng ai thua.

- Tiểu Lương, cậu hãy kể lại tình hình vụ việc như thế nào đi.

Phó cục trưởng Tiếu Lập Quân mở miệng nói. Y trước đó đã làm việc qua với Vương Văn Diệc. Cả hai người đều không tin Lương Thần đã làm ra những việc như vậy.

Lương Thần cũng không giấu diếm, lập tức đem những sự việc diễn ra ngày hôm qua kể rõ ngọn ngành. Nghe xong những lời hắn nói, các lãnh đạo không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Chuyện này không ngờ lại liên quan đến con trai của Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt. Tuy nhiên, đây cũng là một tin tức tốt. Bên Chủ tịch Lam có người làm chứng thì bên Lương Thần cũng có. Đến lúc này thì Đinh Trác, Tiếu Lập Quân và Vương Văn Diệc đã hoàn toàn hiểu được. Cuộc chiến giữa Lương Thần và Lam Phàm cũng chính là cuộc chiến giữa Bí thư thành ủy Lương và Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu. Kết quả như thế nào thì phải chờ xem hai người đó ai có thủ đoạn mạnh hơn thì sẽ thắng.

- Tiểu Lương, chỉ cần những gì mà cậu nói là sự thật thì tất cả chúng tôi sẽ ủng hộ cậu.

Trưởng phòng Đinh suy nghĩ đến việc Lương Thần đã nhiều lần lập công, giúp ông ta thoát khỏi khó khăn, lại còn có sự hậu thuẫn của Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt và Bí thư Đảng ủy Lương Khải Minh nên phá lệ nói một câu. Vả lại lần này là cuộc chiến của Bí thư thành ủy Lương và Chủ tịch Lam, ai thắng ai thua còn phải chờ xem.

Cho nên, Đinh Trác quyết định cần phải nghiêng về Bí thư thành ủy Lương.

Quả nhiên, vào chín giờ sáng, Phó cục trưởng cục công an thành phố Phó Viễn Chí đã mang quân đến phòng Công an huyện Tây Phong, đồng thời cho gọi các nhân chứng đến để thẩm vấn bao gồm Lương Thần, Lý Bân, Bạch Lộ, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Hàn Toa Toa.

Sau khi thẩm tra xong, Phó cục trưởng Phó nghiêm nghị nói với Lương Thần:

- Những lời cậu nói hoàn toàn là sự thật chứ? Nói trước cho cậu biết, đừng bao giờ nghĩ có thể dùng thủ đoạn để lừa gạt tôi.

Lương Thần cười đưa cho Phó Viễn Chí một điếu thuốc nói:

- Phó cục trưởng Phó, anh cho rằng em làm việc không có suy nghĩ sao? Em nói thật, đánh cái tên khốn kia một chút thì có. Em hoàn toàn chịu trách nhiệm chứ có ai muốn chọc giận Lam đại thiếu gia của Chủ tịch thành phố đâu chứ. Nhưng vu khống cho em dùng dao gây thương tích cho y thì đúng là thật nực cười. Em chỉ dùng đến móng tay thôi. Nếu cái đó cũng được tính như là dao thì em không biết nói gì nữa.

- Cậu đúng là luôn làm người khác phải lo lắng.

Phó Viễn Chí tiếp nhận điếu thuốc, mắng một câu:

- Tiểu Lương, chỉ cần những gì cậu nói là sự thật thì chuyện này cũng không có thành vấn đề. Cậu bị tố giác về tội cố ý gây thương tích, nếu là người khác thì dễ làm việc nhưng đối với cậu thì cần phải xem xét lại.

Sau khi làm việc xong xuôi, Phó cục trưởng Phó cùng với những người khác quay về thành phố nhưng sự việc không đơn giản như y và Lương Thần tưởng tượng. Chủ tịch Lam không hài lòng với kết quả điều tra của Phó Viễn Chí. Ông ta cho rằng cơ quan công an thành phố Long Nguyên cố tình bao che cho Lương Thần. Cuối cùng, Lam Quý Hữu yêu cầu Trương Học Binh tiếp tục hái Phó cục trưởng thường trực Uông Phàm đến Tây Phong một lần nữa.

Lương Thần gặp qua vị Phó cục trưởng này chỉ một vài lần nhưng hắn có ấn tượng không tồi về vị Phó cục trưởng có thân hình cao gầy này. Và ấn tượng này vẫn duy trì đến lúc hắn tiếp nhận điều tra của Phó cục trưởng Uông.

Khác với Phó Viễn Chí, cuộc điều tra của Phó cục trưởng Uông có phần rõ ràng hơn. Nói là tìm xương trong trứng gà cũng không hề sai. Ông ta đã thẩm tra một cách tỉ mỉ nhất cử nhất động của Lương Thần tối hôm qua, bao gồm vì sao lại cùng một chỗ uống rượu với Lý Bân; có quan hệ như thế nào với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa; thuê bao nhiêu phòng tại khách sạn Tây Phong? Tất cả đều được Lương Thần trả lời một cách rành mạch.

Tuy nhiên Uông Phàm lại đề cập đến chuyện vì sao Lương Thần lại dùng dao gây thương tích cho Lam Phàm.

- Tôi không có dùng dao gây thương tích cho Lam Phàm. Nếu có, vậy thì hung khí ở đâu? Trên đó có vân tay của tôi không? Chỉ bằng vài nhân chứng đã kết tội tôi cố ý gây thương tích, không phải là có chút khó hiểu sao?

Rốt cuộc Lương Thần cũng đã hiểu rằng Uông Phàm đến không phải tra án mà là ép hắn nhận tội. Lửa giận trong lòng hắn muốn bốc lên cao. Tuy nhiên hắn nghĩ đến lời của Bí thư Lương dặn dò thì lập tức bình tĩnh trở lại, dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối phương:

- Muốn có nhân chứng thì tôi cũng có. Con trai của Bí thư huyện ủy Lý Bân và bạn gái của anh ta cùng với bạn bè của tôi sẵn sàng ra làm nhân chứng.

- Tôi nghi ngờ các người có thông đồng với nhau.

Phó cục trưởng Uông lạnh lùng nói:

- Tôi hoài nghi các người vu cáo hãm hại người khác.

Lương Thần cũng cười lạnh nói:

- Tôi thành thật khuyên Phó cục trưởng Uông đừng ép người quá đáng. Câu trả lời trước sau của tôi chỉ có một: Tôi không có dao cho nên đừng nói đến việc tôi dùng dao đâm người khác. Trừ phi anh thần thông quảng đại đem tôi quay trở về lúc đó rồi lấy dấu vân tay của tôi in lại.

Phó cục trưởng Uông căn bản không thể thực hiện được những gì Lương Thần vừa nói. Trên thực tế, gã không hy vọng Lương Thần sẽ chịu thừa nhận bất cứ điều gì. Sở dĩ gã đến Tây Phong là vì thứ nhất gã phục tùng mệnh lệnh của Chủ tịch Lam, thứ hai là mang về một kết quả điều tra hoàn toàn khác với Phó Viễn Chí.

Vì thế, trong ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Trương Học Binh có hai bản báo cáo điều tra hoàn toàn khác nhau. Cục trưởng Trương Học Binh giống như đang cầm trên tay củ khoai lang nóng, không biết cầm ở đâu cho khỏi phỏng nữa. Cuối cùng, ông ta quyết định gọi điện thoại cho Bí thư hành ủy Lương xin chỉ thị.

- Hai ngày nay tôi đi công tác ngoài tỉnh. Có việc gì thì cứ trực tiếp gọi cho Chủ tịch Lam xin chỉ thị.

Nghe giọng điệu thản nhiên của Bí thư Lương, Trương Học Binh ngây cả người. Bí thư Lương có dụng ý gì đây? Hay là mặc kệ Lương Thần? Bằng không tại sao lúc này lại đi công tác? Xin chỉ thị của Chủ tịch Lam, thế thì không phải là Bí thư Lương muốn thỏa hiệp sao?

Không hiểu rõ dụng ý của Bí thư Lương, Trương Học Binh bất đắc dĩ phải báo cáo kết quả điều tra cho Chủ tịch Lam. Lam Quý Hữu lập tức ra chỉ thị, giao trách nhiệm cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Tây Phong, phòng Công an huyện miễn trừ chức vụ Đại đội trưởng trị an của Lương Thần.

Vì thế, buổi chiều ngày 6 tháng Năm, Lương Thần tạm thời bị cách chức, chờ đợi kết quả xử lý. Quyết định này khiến cho chị em Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh vô cùng lo lắng, quyết định gác lại ý định quay trở về Liêu Dương.

Tin tức này Lương Thần không thông báo với cha mẹ, dù sao cũng trùng với ngày nghỉ mồng 1 tháng Năm. Lương Thần lúc này có chút buồn bực, có chút hoang mang. Hắn hoài nghi mình có phải là một quân cờ bị vứt bỏ trong ván cờ định mệnh hay không?

Trong lúc này, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh và Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt có gọi điện trấn an Lương Thần, nói cho hắn yên tâm chứ sự việc không tồi tệ như hắn đã nghĩ. Bởi vì đây là quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố thì bọn họ chỉ có thể phục tùng.

Có sự cam đoan của Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, Lương Thần có chút yên tâm hơn. Bởi vì hắn biết Lục Nhất Minh chính là người truyền đạt thái độ của Bí thư Lương. Nhưng đến ngày hôm sau thì hắn lại chính thức nhận được thông báo cách chức Đại đội trưởng trị an. Điều mà làm cho hắn không tưởng tượng được là đại đội hình sự đã quyết định thi hành án tạm giam đối với kẻ đã cố ý gây thương tích cho người khác là Lương Thần.

Hắn bị triệu tập đến phòng công an huyện. Chính Phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân là người thi hành án tạm giam đối với hắn. Mang tiếng là thi hành án tạm giam nhưng chỉ mang hắn đến ký túc xá của đại đội hình sự, tịch thu lấy di động và một ít đồ cá nhân mà thôi. Một ngày ăn ba bữa đầy đủ thịt cá, thậm chí còn ngon hơn so với ở căng tin.

- Không còn biện phá nào khác. Đây là mệnh lệnh của cấp trên.

Phó trưởng phòng Tiếu bất đắc dĩ nói, đưa cho Lương Thần một điếu thuốc.

- Em biết!

Lương Thần rít một hơi thuốc. Lúc đầu hắn cảm thấy sợ hãi nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại. Tuy rằng mình đã bị cách chức nhưng hắn vẫn không tuyệt vọng. Trong lòng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói của Bí thư Lương. Hắn tin tưởng ông ấy sẽ không có lí do gì để lừa gạt hắn bởi vì hắn chỉ là một tên tiểu tốt mà thôi, cũng không cần phải nhọc công mời hắn đến nhà tại Long Nguyên, càng không cần phải giả bộ hỏi thăm hắn về Lan Nguyệt, cuối cùng còn tặng quà cho ba mẹ hắn.

Chưa đến phút cuối thì hắn vẫn còn niềm tin vào Lương Khải Minh. Huống chi trong tay hắn còn nắm giữ một lá bài chưa lật. Hai ngày nay, hắn đã thông qua Lý Bân tìm hiểu được một số tin tức quan trọng. Lam Phàm ở thành phố Long Nguyên có sở hữu một căn biệt thự. Mà biệt thự này được Dương Ny đứng tên mua. Qua sự miêu tả của Lý Bân, hắn nắm chắc 90% đây chính là nơi cha con Lam hàm cất giấu tang vật. Lúc này hắn không chỉ dựa vào một mình Lương Khải Minh mà cả Đình tỷ cũng có lúc phải nhờ đến. Thời khắc mấu chốt đã điểm rồi...

Chờ Tiếu Lập Quân đi khỏi, hắn lập tức gọi điện thoại cho Lý Hinh Đình. Vài giây sau, giọng của Lý Hinh Đình sốt ruột vang lên:

- Tiểu Thần, cậu ở bên đó thế nào rồi? Tôi không thể nào gọi được cho cậu.

Lương Thần hơi giật mình, chẳng lẽ Đình tỷ đã biết chuyện của hắn. Lấy lại bình tĩnh, hắn cười khổ nói:

- Đình tỷ, em không ổn lắm. Em đang bị tạm giam.

- Đừng nóng vội! Ngày mai cha của tôi cùng với Bí thư Lương sẽ quay trở về Long Nguyên. Ngoài ra còn có Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh và Bí thư Thôi. Cậu ráng chịu một chút nha. Ngày mai cậu sẽ được thả ra ngay

Lý Hinh Đình nói dồn dập nhưng Lương Thần lại cảm nhận được giọng của cô ấy rất thoải mái.

Nghe được lời nói của Lý Hinh Đình, Lương Thần cảm thấy rất phấn khởi, đồng thời hắn cũng đã hiểu được dụng ý của Bí thư Lương. Nói chung, hắn cũng là một quân cờ nhưng chẳng phải là một quân cờ bị bỏ quên. Thế nên vận mệnh của hắn cũng không đến mức đen tối như hắn đã từng nghĩ.

Tuy nhiên, Lương Thần vẫn chưa hoàn toàn thấy thoải mái. Hắn trước đây đã từng nghe nói qua, bị người khác lợi dụng chính là một phương pháp đánh giá giá trị của người đó. Có người tư cách lợi dụng còn không có. Có lẽ, nếu những lời này đúng thì Lương Thần cảm thấy cũng được an ủi dù cảm giác thật sự không được tốt lắm.

Nhắm mắt lại, Lương Thần đấm một cái thật mạnh lên trên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.