Quân Môn Trưởng Tức

Chương 8: Thứ 008 - Xui đến hoài nghi nhân sinh




Lục Châu cảm giác được có người đang nhìn mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lệ Nam Huyền, chỉ thấy đối phương kéo bịt mắt xuống, nhưng cậu còn chưa kịp nhìn cho rõ đôi mắt đằng sau, miếng bịt mắt liền bật trở về.
Điều này khiến cậu không khỏi nhớ lại cách đây mấy năm, từng có một mẩu tin tức đề cập đến chuyện Lệ Nam Huyền đeo bịt mắt, câu trả lời mà quân đội đưa ra khi đó là mắt của Lệ Nam Huyền không hề bị thương, còn về nguyên nhân tại sao phải đeo bịt mắt, phía quân đội không phản hồi, chỉ nói rằng quân đội đã phê chuẩn cho Lệ Nam Huyền đeo bịt mắt trong bất kỳ trường hợp nào.
Lệ Nam Huyền dụi dụi bên mắt bị bịt kín, hỏi: "Cậu từ nhỏ đã gặp xui xẻo rồi à?"
"Đúng vậy, xui đến mức khiến cho anh hoài nghi nhân sinh."
Lệ Nam Huyền hơi nheo mắt lại.
Lúc này, Cốc Tố nói lớn: "Tiểu Châu, cậu qua đây thử lại xem, nếu không được, tôi cũng hết cách."
"Cậu qua xem thử chút đi." Lệ Nam Huyền vỗ vỗ lưng Lục Châu, Lục Châu bỗng nhiên cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không ít.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, thời gian một tiếng, toàn bộ cơ thể cậu đã được kiểm tra xong xuôi, nhưng báo cáo kiểm tra phải đợi ngày mai mới có thể đến lấy.
Cốc Tố hết bận việc của Lục Châu, lại vội vội vàng vàng chạy đi chăm nom bệnh nhân khác.
Lệ Nam Huyền và Lục Châu rời khỏi bệnh viện, thấy thời gian còn sớm liền hỏi: "Có muốn tới đơn vị tôi nhìn thử không?"
Lục Châu nói: "Nếu anh không sợ vận xui của tôi sẽ khiến súng của đơn vị anh mạc danh kỳ diệu bị cướp cò, đạn bắn lệch hướng, máy bay chiến đấu gặp nạn, vậy tôi đúng là rất muốn đi xem thử."
Lệ Nam Huyền không nhịn được cười, liếc mắt nhìn toàn thân Lục Châu nói: "Được rồi, lần sau sẽ dẫn cậu tới đơn vị của tôi, còn bây giờ tôi đưa cậu đi chỗ khác."
"Chỗ nào?"
Lệ Nam Huyền không nói gì, thay đổi phương hướng, đi đến khu phố cổ, vùng này đều là nhà cũ.
Xe dừng lại trước mặt một ngôi nhà chỉ cao hai tầng, đi kèm một khoảng sân nhỏ.
Lệ Nam Huyền và Lục Châu xuống xe, cổng nhà lập tức bị người mở ra từ bên trong, sau đó tiếng cười sảng khoái từ trong nhà truyền ra.
"Ha ha, ta biết thế nào tiểu tử cháu cũng đến." Một ông lão mặc trường bào màu trắng đi ra, mái tóc thẳng đã bạc trắng chải ngược ra sau, lộ ra đôi mắt long lanh có hồn và nụ cười hiền hậu, nếu nhìn kỹ, Lệ Nam Huyền lớn lên cũng phải giống đến mấy phần, ông ấy vừa đi ra đã nhìn chằm chằm Lục Châu.
Lệ Nam Huyền gọi to: "Ông ba*."
*Thúc công (叔公): ông chú, tức chú của bố.
"Ừ." Lệ Nguyên Cương vừa gật đầu, vừa đánh giá tổng thể Lục Châu: "Được, được, được, thằng bé này thật không tệ, một lão già đã sắp bước một chân vào quan tài như ta, vẫn là lần đầu nhìn thấy có người trời sinh tốt số như vậy."
Lục Châu học theo Lệ Nam Huyền nói lớn: "Cháu chào ông ba."
Lệ Nguyễn Cương cười nói: "Cháu chắc là Tiểu Châu nhỉ? Hôm qua ta có nghe anh cả nhắc đến cháu, mau vào ngồi đi."
Lệ Nam Huyền nói: "Ông ba, chúng cháu vẫn chưa ăn cơm."
"Đã sớm chuẩn bị xong cơm nước đợi mấy đứa rồi." Lệ Nguyên Cương dẫn bọn họ vào đại sảnh, một thiếu nữ xinh đẹp mặc sườn xám đang bày bát đũa.
Lệ Nam Huyền hướng về phía người phụ nữ gọi một tiếng: "Cô nhỏ."
Lệ Phong Linh kêu hai người nhanh ngồi xuống dùng bữa: "Đồ ăn cũng sắp nguội rồi, mau qua đây ăn đi."
Lệ Nam Huyền ngồi xuống hỏi Lệ Nguyên Cương: "Nếu ông ba đã biết chúng cháu sẽ tới, vậy chắc ông cũng rõ mục đích cháu đến đây rồi đúng không?"
Lệ Nguyên Cương đáp: "Ta không biết."
"Cháu..."
Lệ Nguyên Cương ngắt lời hắn: "Có chuyện gì không thể đợi ăn cơm rồi nói."
Lệ Nam Huyền không nói gì, vỗ vỗ vai Lục Châu.
Lục Châu nghi hoặc.
Lệ Nguyên Cương nhìn Lục Châu sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, đứng dậy nói với Lệ Nam Huyền: "Cháu đi theo ta."
Lệ Nam Huyền nói với Lục Châu: "Cậu ở đây ăn cơm cùng cô nhỏ đi, tôi đi một chút rồi về."
"Ừm."
Lệ Phong Linh cười hì hì, sang ngồi cạnh Lục Châu: "Cô còn tưởng cả đời này cũng không chờ được đến ngày cháu trai lớn kết hôn cơ, nhân tiện, để cô tự giới thiệu một chút, cô tên Lệ Phong Linh, là cô út của Nam Huyền."
"Cháu tên Lục Châu."
Lệ Phong Linh mặt đầy hiếu kỳ tới gần Lục Châu, nhỏ giọng hỏi: "Cháu dâu tương lai, cháu mau nói cô nghe, cháu quen biết cháu trai lớn nhà cô kiểu gì vậy? Làm sao mà cháu theo đuổi được nó thế?"
Lục Châu buồn cười hỏi ngược lại: "Tại sao lại nói cháu theo đuổi anh ấy, mà không phải là anh ấy theo đuổi cháu."
"Trong mắt nó chỉ có quân đội, nếu không phải có người theo đuổi, phỏng chừng nó sẽ độc thân cả đời."
"Nếu cháu nói anh ấy nhất kiến chung tình với cháu, cô có tin không?"
Lệ Phong Linh không tin: "Không thể nào."
"Nhưng sự thật là chúng cháu mới gặp mặt ngày hôm qua, sau đó anh ấy liền cầu hôn cháu, nếu cô không tin, vậy lát nữa cô hỏi Nam Huyền đi."
Vài phút sau, Lệ Nam Huyền vẻ mặt âm trầm trở lại đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.