- Sao lại ngất, mau tỉnh lại nào...
Bùi Quân Thu thất sắc, mặc kệ người ngợm của Diệp Khai bẩn thỉu hôi thối, lấy tay lay mạnh nhưng không thấy có phản ứng liền hốt hoảng.
Nàng đưa tay lên mũi Diệp Khai dò hơi thở thì vẫn thấy bình thường, chỉ có miệng rớm máu, chắc là bị thương không nhẹ, nếu không đã không ngất xỉu.
Khiến cho Bùi Quân Thu giật mình là câu của Diệp Khai trước khi ngất.
- Là bố chồng cô làm.
Trần Kiến Hào có lý do gì muốn giết Diệp Khai?
Nhất định là bởi vì chuyện hai thằng nhãi Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ.
Về điểm này, Bùi Quân Thu không nghĩ cũng biết.
Nhưng Trần Kiến Hào lại không biết chân tướng sự việc, nhất định là hắn cho rằng nguyên nhân khiến hai thằng nhãi này thành thái giám là do Diệp Khai, biết đâu người người động thủ là Bùi Quân Thu. Diệp Khai chẳng qua là gặp dịp cứu được Bùi Quân Thu từ tay hai anh em.
Tính ra Diệp Khai bị thương hoàn toàn là vì gánh họa cho Bùi Quân Thu, nếu không Trần Kiến Hào đời nào lại hạ độc thủ với một học sinh trung học như hắn?
- Diệp Khai, Diệp Khai....
Bùi Quân Thu lại đẩy Diệp Khai vài cái, nhưng thấy hắn vẫn không có phản ứng, không khỏi có chút lo lắng.
Nhìn miệng Diệp Khai rỉ máu, Bùi Quân Thu chỉ sợ vạn nhất hắn chết ở đây thì không xong.
Nàng định gọi điện thoại tới bệnh viện nhưng nghĩ đến lời của Diệp Khai vừa nói lại thấy chần chừ.
Nếu thật như lời hắn nói là Trần Kiến Hào ra tay thì gọi đến bệnh viện chẳng khác đưa dê vào miệng cọp. Nhưng nàng cũng không thể đem Diệp Khai về Diệp gia, như vậy chẳng phải thú nhận mình có quan hệ với hắn, chuyện lại càng phức tạp, sau này làm sao đối phó với sự nghi ngờ của lão Diệp gia?
Dù sao, nàng vẫn là con dâu của lão Trần gia.
- Mặc kệ, đem về nhà đã, chuyện khác tính sau...
Bùi Quân Thu cắn răng, không chú ý người của Diệp Khai bẩn thỉu, dồn sức kéo hắn lên xe của mình.
Nửa giờ sau, chiếc xe mới tới căn nhà của Bùi Quân Thu trong khu phố trung tâm.
Thêm một phen vất vả mới lôi được Diệp Khai vào nhà.Lúc này, Bùi Quân Thu mới chú ý tới toàn thân Diệp Khai bẩn thỉu, đành lôi hắn vào bồn tắm, cho nằm gác đầu lên một bên rồi dội nước tắm rửa.
Nàng cũng lột hết quần áo của Diệp Khai vất vào thùng rác.
Dày mặt tắm rửa cho Diệp Khai xong, Bùi Quân Thu mới chú ý tới tuy bên ngoài thân hắn không có vết thương sâu nào nhưng hình như đã có va chạm mạnh, có mấy chỗ bầm tím, xem ra vừa rồi hắn thổ ra máu cũng vì nguyên nhân này.
Bùi Quân Thu kéo Diệp Khai ra khỏi bồn tắm, lau khô người rồi mang lên giường, kéo chăn gối kê lại ngay ngắn mới hổn hổn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thân hình Diệp Khai cao lớn, khối lượng khá nặng. Nếu như gặp phải cô gái nào yếu đuối chắc khó mà kéo nổi hắn. Cũng may Bùi Quân Thu thường xuyên tập thể hình nên cũng không quá khó khăn.
Bùi Quân Thu xem lại mạch đập và nhịp tim của Diệp Khai thấy vẫn đều đặn, chắc không có vấn đề gì lớn. Nàng vẫn cảm thấy không an tâm vì vừa rồi hắn thổ máu nên muốn gọi bác sĩ, lại sợ xảy ra phiền phức.
Bùi Quân Thu suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ tới bạn thân của mình là Mai Hiểu Lan đang làm việc tại bệnh viện Phổ Tế.
- Hiểu Lan, mang theo cả hòm thuốc và dụng cụ tranh thủ tới nhà tớ một lát.
Bùi Quân Thu gọi xong điện thoại thì thở phào, mệt nhoài dựa vào thành giường nhìn Diệp Khai đang hôn mê.
Dường như sau khi gặp Diệp Khai, cuộc sống của Bùi Quân Thu xảy ra rất nhiều biến động. Đầu tiên là hai chú em chồng đang ngoan ngoãn đột nhiên định cưỡng gian. Bố chồng Trần Kiến Hào của nàng vì thế mà đại khai sát giới với Diệp Khai, muốn thịt hắn luôn mới hả.
Hiện giờ Diệp Khai máu me đầm đìa xuất hiện trước mặt khiến nàng nhìn thấy mà giật mình.
Vì sao lại thế?
Bùi Quân Thu xoa trán, trong đầu một mớ hỗn loạn.
Cũng không lâu lắm, Mai Hiểu Lan chạy tới, mang theo cả hòm thuốc lẫn dụng cụ chẩn đoán.
- Sao cậu đột nhiên gọi tới, bị thương ở đâu?
Mai Hiểu Lan thấy Bùi Quân Thu thì mắng yêu.
Nàng thấy Bùi Quân Thu không hề có biểu hiện gì không ổn, hỏi tiếp:
- Mình thấy cậu có sao đâu, muốn trêu hả?
Bùi Quân Thu trước kia từng bày trò không ít lần như vậy, Mai Hiểu Lan cũng không kém. Chỉ có điều gia thế Bùi Quân Thu như vậy nên đám bạn học biết bị trêu cũng chỉ cười trừ, không ai nói gì.
- Lần này không phải trêu đâu, trong phòng tớ có người bị thương...
Bùi Quân Thu kéo Mai Hiểu Lan vào phòng ngủ.
Mai Hiểu Lan liếc thấy trên giường của Bùi Quân Thu có một chàng trai trẻ, nhìn rất tuấn tú, chu miệng:
- Quân Thu, mình vẫn cho cậu là người giữ vững khí tiết, xem ra đánh giá quá cao ý chí của cậu rồi. Quả nhiên khó chịu được cảnh khuê phòng tịch mịch, cậu chàng này nhìn được đấy, chẳng lẽ hôm qua hăng hái quá làm chàng bị thương?
- Nói cái gì, thật sự bị thương... nguồn TrumTruyen.vn
Bùi Quân Thu còn đang lo lắng, không có tâm trạng giỡn với Mai Hiểu Lan, vội vàng kéo nàng lại chẩn bệnh cho Diệp Khai.
Kiểm tra xong, Mai Hiểu Lan nói:
- Tổn thương tạo thành do bị chấn động cực lớn, là nội thương, bên ngoài không có gì, sao lại bị như vậy?
- Mình cũng không rõ lắm, nghiêm trọng không?
Bùi Quân Thu hỏi.
- Vấn đề không lớn, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi.
Mai Hiểu Lan đáp:
- Để mình thông máu tụ sẽ giúp cậu ta khôi phục sớm hơn. Chắc não cũng có chấn động nhưng không sao.
Mai Hiểu Lan cũng đoán không ra Diệp Khai là ai, nhìn tổn thương thì có thể đoán là bị sóng xung kích ép tới, còn nguyên nhân ra sao thì nàng không rõ?
Bùi Quân Thu dĩ nhiên giữ kín thân phận của Diệp Khai, cũng không rõ tại sao hắn bị thương nhưng nghe Mai Hiểu Lan vừa nói như vậy thì có thể đoán ra trước khi Diệp Khai té xỉu đúng là có người muốn giết hắn. Người bị nghi ngờ lớn nhất chính là Trần Kiến Hào.
Chỉ có bên quân đội mới có nhiều vũ khí tạo thành sóng xung kích như vậy.
Diệp Khai tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Hắn vừa mở mắt ra đã thấy ánh mặt trời soi đến tận đầu giường.
Diệp Khai cảm thấy toàn thân đau nhức, ho khan một tiếng, cổ họng vẫn thấy hơi ngòn ngọt, biết là hậu quả của chấn thương nội tạng bên trong, so với hôm qua cũng đã tốt hơn nhiều.
Hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy Bùi Quân Thu đang để nguyên cả quần áo say sưa ngủ.
Chắc là cả tối hôm qua, Bùi Quân Thu chỉ lo chăm sóc mình, quả thật là vất vả cho nàng.
Diệp Khai nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc tay súng bắn tỉa cầm hai súng vọt tới, Diệp Khai lập tức lựa chọn quyết định chính xác nhất là lao vào dòng sông đào hộ thành đục ngầu.
Trước đó, Diệp Khai vẫn còn phàn nàn về nước sông ô nhiễm nghiêm trọng, ngay cả cá cũng khó sống nhưng vào lúc đó hắn mới thấy may mắn, nếu không thì bản thân đã khó tránh khỏi bị đối phương truy đuổi.
Súng bắn cũng không làm Diệp Khai bị tổn thương gì, chỉ có sau này sóng xung kích do lựu đạn tạo ra mới khiến hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Hắn chỉ cảm thấy thân thể chấn độn từng đợt, suýt nữa ngất đi.
Vào lúc hắn đã gần như không chịu đựng nổi, sắp ngất đi trồi lên mặt nước thì trong thân thể chợt có một cảm giác kỳ lạ, giống như ruộng đồng đang khô cạn lại được một dòng suối mát chảy qua, triệt tiêu ảnh hưởng của sóng xung kích, thậm chí kéo dài hơi thở.
Cho nên, Diệp Khai không nổi lên mà ra sức giãy dụa men theo đáy sông thoát đi. Được một đoạn thì hắn bị cuốn vào một đường ống có đường kính chừng một mét rồi cứ thế bị nước sông tống ra ngoài.
Diệp Khai cảm giác bên trong cơ thể mình rất ấm áp, thậm chí đã quên hô hấp, cứ như vậy được nước sông kéo đi, đến khi hắn nổi lên thì đã cách vụ nổ ít nhất vài trăm mét.
Sau đó, hắn thấy Bùi Quân Thu đang ngắm hoa đào.
Hắn không biết đây đã là bờ bên kia của sông đào, sau đó cứ thế ngất đi.
Sao hắn lại tới đây? Diệp Khai rất mơ hồ, trong ấn tượng của hắn thì thời gian hắn ở trong nước dường như chỉ trong nháy mắt nhưng lúc này lại cảm nhận được một luồng nhiệt lưu đang lưu chuyển theo một lộ tuyến đặc thù, không ngừng trùng kích kinh mạch.
Diệp Khai thấy rất thoải mái, không nhịn được hít hà.
- A? Cậu tỉnh rồi à?
Bùi Quân Thu bị tiếng hít hà của Diệp Khai làm cho bừng tỉnh, thấy hắn đang trợn tròn mắt nhìn mình thì vui vẻ:
- Tối hôm qua làm tôi lo lắng muốn chết, cần báo với người nhà cậu không? Cả đêm cậu không có tin, chắc bọn họ sốt ruột lắm?
Nghe Bùi Quân Thu nói một hồi, trong lòng Diệp Khai chợt thấy ấm áp, quan hệ giữa hắn và Bùi Quân Thu quả thực rất tinh tế.
Nhưng lúc nghe Bùi Quân Thu nói muốn báo cho người nhà thì Diệp Khai chợt nghĩ tới một điều, lập tức lên tiếng ngăn cản:
- Không gấp.