Quan Môn

Chương 115: Chân tướng sau lưng chân tướng




-Trung tướng Lê Thiên Chính mới ra lò của chúng ta đã đến…

Diệp lão gia tử nhìn thấy chú Lê đến cũng phi thường cao hứng.

Nếu không phải lần này Trần Kiến Chương giống như phát điên phái người tập kích Diệp Khai, cũng sẽ không bị bắt lấy chứng cớ phạm tội, làm cho Diệp gia giận dữ ra tay, ném ra lá bài tẩy quan trọng đem tội danh Trần Kiến Chương thông đồng với kẻ địch bán nước mà bắt giữ.

Nếu như Trần Kiến Chương không bị kéo xuống đài, tự nhiên cũng sẽ không trống đi vị trí Cục trưởng Cục tình báo quân đội để Lê Thiên Chính thuận lợi thăng chức, đồng thời còn tấn thăng quân hàm trung tướng, trở thành bộ trưởng.

Có thể dùng xuất thân đơn giản mà thăng chức trở thành cục trưởng cục tình báo, hơn nữa còn trở thành trung tướng, xem như Lê Thiên Chính đã có thể tự ngạo, bởi vậy khi Diệp lão gia tử nhìn thấy hắn cũng cảm thấy trên mặt sáng rọi, môn hạ của mình vẫn rất có tài năng thôi.

-Chào các vị thủ trưởng, chào tiểu Khai.

Khí sắc của Lê Thiên Chính cũng thật tốt, trên quân phục đã tăng thêm một ngôi sao, nhìn vào ánh sáng lập lòe thật chói mắt.

Địa vị trung tướng hiển nhiên phải cao hơn thiếu tướng rất nhiều, hơn nữa trung tướng ngồi trên vị trí như Lê Thiên Chính có được quyền tự chủ thật lớn, toàn bộ Cục tình báo đều do hắn khống chế, quả thật có thể làm được thật nhiều chuyện bất tiện trước kia khó làm. Trên thực tế bởi vì tính trọng yếu cùng đặc thù của Cục tình báo, bình thường người lãnh đạo quốc gia cũng sẽ không chủ động hỏi đến công tác của bọn họ, là người lãnh đạo cao tầng, bình thường chỉ muốn nghe kết quả, cũng không chú ý quá trình bên trong, cho nên quyền tự chủ của Cục tình báo thật sự là khá cao trong quân đội.

-Chào chú Lê!

Quan hệ giữa Diệp Khai cùng chú Lê xem như không tệ lắm.

Nguyên nhân bên trong một mặt là bởi vì chú Lê nhìn xem hắn trưởng thành, ở phương diện khác mỗi khi bọn họ ở bên ngoài xảy ra sự tình gì đều sẽ do Lê Thiên Chính ra mặt xử lý, cũng như lần đó khi hắn cùng anh em Tạ gia đánh nhau tại Đế Hào, chính là do chú Lê dẫn người đến giải vây.

Mặc dù nói để cho người như chú Lê đi làm những chuyện nhỏ nhặt như thế có chút cảm giác giết gà muốn dùng dao mổ trâu, thế nhưng tình cảm của chú Lê đối với những tiểu bối như hắn thật thâm hậu, thực sự không hề cảm thấy làm như vậy là bị mất mặt.

Nhưng lại có một điểm thật trọng yếu, ở trong thủ đô, bình thường thiếu tướng cũng không được để vào trong mắt, ai dám tùy tiện mang binh ra đường phố?

Ngược lại Lê Thiên Chính có được thân phận đặc thù, cho nên không cần kiêng kỵ điểm này.

Đương nhiên, nếu như không quá cần thiết hắn cũng không muốn làm như vậy, dù sao đó cũng là sự tình khiến người ghen ghét.

Nhưng cũng có một điểm, chỉ cần không gây ra đại sự gì khiến người người oán trách, bên Quân ủy lại có nhị lão gia tử bảo hộ, sẽ không gây ra vấn đề gì lớn, hơn nữa Lê Thiên Chính làm việc nghiêm cẩn, qua nhiều năm như vậy còn chưa từng xảy ra sai lầm.

Đối với hắn, Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử đều phi thường an tâm, xem hắn như cháu trong nhà, thật quan tâm.

-Thế nào, công tác tiếp thu thuận lợi không?

Nhị lão gia tử quan tâm hỏi thăm.

Cục tình báo quân đội là một hệ thống thật phức tạp, mặc dù nói Lê Thiên Chính đã ở bên trong nhiều năm, nhưng giao tiếp của mỗi hệ thống thật sự là rất khó xử lý, lần này hắn nhận lấy quyền chỉ huy từ trong tay Trần Kiến Chương chỉ là tiếp thu nhân viên trước kia trong tay Trần Kiến Chương, vẫn phải cần thêm thời gian để tìm hiểu chi tiết.

-Cũng tốt, khá thuận lợi.

Lê Thiên Chính gật nhẹ đầu nói:

-Những năm gần đây tôi công tác bên kia vẫn có chút hiệu quả, rất nhiều nhân viên cần tiếp thu đều là bộ hạ cũ, bên Cục tình báo thuộc Trần gia dù sao thời gian còn ngắn, cũng chưa bồi dưỡng ra được người trợ lực giỏi.

-Vậy là được rồi, công tác quân tình phi thường trọng yếu, nếu chú đã tiếp nhận thì đương nhiên phải làm.

Nhị lão gia gật gật đầu nói.

-Dạ!

Lê Thiên Chính thật nghiêm túc hồi đáp.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Khai rót chén rượu cho Lê Thiên Chính, đặt ngay trước mặt hắn.

Nhưng có thể suy đoán hơn phân nửa Lê Thiên Chính sẽ không uống, bởi vì lúc trước hắn đã từng nói qua, người làm công tác tình báo lúc nào cũng phải bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, để tránh phạm phải một ít sai lầm cấp thấp, cho nên rượu cồn không nên dính vào là tốt nhất, mà một ít thức ăn kích thích Lê Thiên Chính cũng tận lực không ăn, nghe nói cũng vì giữ vững tâm tình bình tĩnh.

Theo trong mắt Diệp Khai mà xem, vị chú Lê này một năm bốn mùa đều vô cùng bình tĩnh, sẽ rất ít cơ hội nhìn thấy cảm xúc nhân tính hóa của hắn.

-Thiên Chính, sự tình lần này vẫn nên hấp thụ giáo huấn, sau này vấn đề an toàn của tiểu Khai chú nên tốn nhiều tâm một chút.

Diệp lão gia tử trịnh trọng dặn dò Lê Thiên Chính.

Việc Diệp Khai gặp phải sự kiện tập kích đã đem tới chấn động thật lớn cho Diệp gia, nhớ tới chuyện đó ai cũng hoảng sợ, lại thấy Diệp Tử Bình sắp tiến vào Cục chính trị trung ương, lại còn trở thành bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, mà Diệp Khai cũng đã lên đại học, Diệp lão gia tử thật hi vọng cha con bọn họ phải có bảo đảm an toàn thích đáng, không đến mức phát sinh ra những chuyện tương tự.

-Tôi sẽ chú ý.

Lê Thiên Chính gật đầu đáp ứng.

-Kỳ thật cũng không cần khẩn trương như vậy, chuyện của tiểu Khai cũng chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên.

Diệp Tử Bình cảm thấy ý nghĩ của Diệp lão gia tử có chút quá lo lắng, hắn là ủy viên tương lai của Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, lực lượng cảnh vệ phân phối bên người cũng sẽ khá mạnh mẽ, không đến nỗi để bên tình báo quân đội xen tay vào.

Về phần bên chỗ Diệp Khai, chỉ cầu hắn đừng đi trêu chọc người khác như vậy người ta cũng sẽ không đến nỗi ăn no không việc gì làm muốn đi tìm hắn gây phiền phức đi? Nói đến cùng, vẫn là vấn đề tu dưỡng của bản thân thôi.

Hơn nữa nếu để cho chú Lê đi chú ý vấn đề an toàn của một đứa trẻ như Diệp Khai, cũng có vẻ như quá chà đạp người ta, trung tướng mới ra lò nha, đi làm bảo mẫu cho nhi đồng của ngươi, không nên hủy người kiểu như vậy chứ!

Nhưng chú Lê đối với vấn đề này hiển nhiên phi thường xem trọng, hắn liền tỏ vẻ:

-Tình huống bên Minh Châu phức tạp, hộ vệ trung cảnh tuy lợi hại nhưng không phải chỗ nào cũng nhúng tay vào được, thủ trưởng yên tâm, tôi sẽ phái ra nhân thủ đắc lực bảo hộ Tử Bình an toàn.

-Con cũng không cần đâu, dù sao bình thường con vẫn ở trong trường học thôi mà.

Diệp Khai nói.

Hắn đã suy nghĩ kỹ càng, nếu hắn sử dụng đặc công của tình báo quân đội đến làm bảo tiêu, khó bảo toàn sẽ không bị người khác phát hiện, đến lúc đó đưa ra tiếng đồn chú Lê lấy công chế tư thì không quá đẹp mắt, mặc dù nói tất cả đại thế gia hào môn đều sẽ làm như vậy, thế nhưng Diệp gia đang ở trên đầu sóng ngọn gió, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn không nên chủ động đi trêu chọc thị phi cho thỏa đáng.

Hai vị lão gia tử cũng không ngủ lại trong nhà, mỗi người đều thường ở lại trong chỗ làm việc của mình.

Đợi sau khi đưa tiễn hai vị lão gia tử rời đi, chú Lê chợt gọi lại Diệp Khai.

-Chú Lê …có chuyện gì sao?

Diệp Khai cười hì hì hỏi.

-Đứa bé này…

Chú Lê nhìn Diệp Khai, lắc đầu cười nói:

-Chú mang cháu đi gặp vài người.

-Dạ.

Diệp Khai gật đầu, cũng không hỏi thăm chú Lê rốt cục cần đi gặp người nào.

Hai người đi vào một căn phòng gần đó, sau khi đi vào, chỉ thấy phần phật năm người đứng bật dậy, đều là những nam tử tinh thần cường tráng khỏe mạnh, nhìn qua cũng biết xuất thân từ trong quân đội.

-Chào thủ trưởng!

Năm người cùng kêu lên chào hỏi.

Chú Lê khoát tay, ý bảo mọi người thả lỏng, sau đó hướng mọi người giới thiệu:

-Đây là Diệp Khai, là người mà tôi muốn các cậu bảo hộ.

-A?

Diệp Khai nghe xong chợt bừng tỉnh hiểu ra, không nghĩ tới chú Lê đã sớm chọn xong bảo tiêu ình, còn nhiều tới năm người, thật sự làm cho hắn cảm thấy có chút giật mình.

-Chào Diệp thiếu gia!

Năm người xếp thành một hàng, hướng Diệp Khai chào hỏi. xem tại TrumTruyen.vn

-Chào mọi người, các vị khách khí.

Diệp Khai chào đáp lễ, trong lòng có chút cảm giác là lạ.

Chỉ thấy trong năm người có bốn người tuổi tác dưới hai mươi lăm, nhìn vào thấy tinh minh giỏi giang, trong đó còn có một cô gái, gương mặt thanh lệ thoát tục, khí chất thật tốt, mà một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn là lĩnh đội của bọn họ.

Tên của năm người này cũng thật đơn giản, chú Lê giới thiệu qua cho Diệp Khai, dựa theo tuổi tác lớn nhỏ, bọn họ được gọi là Lê Đại, Lê Nhị, Lê Tam, Lê Tứ, Lê Ngũ, nhỏ nhất là cô gái, năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.

Diệp Khai quan sát một lúc, phát hiện năm vị bảo tiêu mỗi người đều có riêng đặc điểm, nhưng khí chất đều cùng sắc bén như nhau, có thể biết bọn họ từng gặp qua máu, nếu không rất khó được chú Lê chọn trúng để hộ vệ ình.

-Mọi người tản trước đi, tôi có lời nói với Diệp thiếu gia.

Chú Lê khoát tay nói.

Năm vị bảo tiêu nhẹ nhàng thối lui ra ngoài, không nghe được một chút động tĩnh, quả nhiên được huấn luyện nghiêm chỉnh.

-Chú Lê, sao cháu luôn cảm thấy Lê Đại hình như từng gặp qua ở nơi nào thì phải?

Chờ sau khi họ đi ra ngoài, Diệp Khai có chút nghi hoặc dò hỏi chú Lê.

Chú Lê nghe câu hỏi của Diệp Khai, hiển nhiên cảm giác có chút ngoài ý muốn:

-Cháu có ấn tượng?

-Dạ, cảm giác như đã từng gặp nhau ở nơi nào, trí nhớ của cháu có lẽ không hề sai đi.

Diệp Khai chỉ có một loại cảm giác như vậy, tình huống cụ thể hắn cũng không thể nói ra.

-Vậy thì đúng rồi.

Chú Lê gật đầu nói:

-Trần Kiến Chương phái hai người đi giết cháu, một là tay súng bắn tỉa, một lái xe, hắn chính là người lái xe.

-A?

Diệp Khai nghe xong lập tức liền ngây dại.

-Có phải cảm giác có chút ngoài ý muốn hay không?

Chú Lê cười cười, nói:

-Người phi thường luôn làm ra chuyện phi thường, chú đã có thể nắm giữ Cục tình báo, cháu không nghĩ tới thủ hạ của Trần Kiến Chương sẽ không có người của chú hay sao? Lê Đại là một trong những đặc công chính tay chú tài bồi đi ra, Trần Kiến Chương lại chọn hắn đi giết cháu, chẳng phải là tự mình muốn chết?

-Thì ra là thế!

Diệp Khai lập tức bừng tỉnh hiểu ra, trách không được mình luôn cảm giác có chỗ nào là lạ, chú Lê vừa nói như vậy hắn lập tức hiểu ngay.

Trách không được đối phương muốn giết mình nhưng tay súng bắn tỉa lại bắn kém cỏi như vậy, liên tiếp ba phát đều rơi vào khoảng không, điều này sao có thể? Còn khi hai người ném lựu đạn tạc Diệp Khai, hơn mười quả lựu đạn ném đi nhưng chỉ làm Diệp Khai bị thương ngoài da mà thôi, thậm chí còn bị hắn lặn xuống nước chạy thoát.

Hơn mười quả lựu đạn, một cây cầu còn bị tạc sụp, làm sao để Diệp Khai có thể bình yên vô sự, chỉ bị chút tổn thương chấn động? Bên trong quả nhiên là có nguyên nhân!

-Trần Kiến Chương không chế Cục tình báo, đối với chúng ta mà nói là uy hiếp cực lớn, chú đã sớm có kế hoạch đem hắn diệt trừ, lần này hắn đưa ra nhiệm vụ tập kích cháu, xem như là cung cấp cho chúng ta một cơ hội thích hợp mà thôi.

Chú Lê nói với Diệp Khai:

-Lê Đại là người của chúng ta, cho nên hành động tập kích cháu bị thất bại, nếu không cháu nghĩ hệ thống đặc công của Cục tình báo kém cỏi như vậy sao?

-Thì ra cháu rõ ràng gặp phải vô gian đạo…

Diệp Khai cười khổ nói, nguyên lai cứ tưởng rằng mình đã hiểu được chân tướng, ai biết sau lưng chân tướng còn có chân tướng khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.