Quan Môn

Chương 119: Trần Chiêu Vũ nổi giận




Khác với tình huống của Diệp gia, tuy nhân vật trọng yếu của Trần gia đều tề tụ, nhưng chân mày ai cũng cau chặt lại, hào khí nặng nề, giống như mây đen giăng đầy trước khi bão táp tuôn xuống, làm lòng người vô cùng phiền muộn.

Ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư Trần Chiêu Vũ, ủy viên Ban cố vấn trung ương, tiền nhiệm lãnh đạo quốc gia Trần Lập Phương, phó thủ trưởng Quân ủy, người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội thượng tướng Lưu Bỉnh Chính, phó chủ nhiệm Cục chính trị trung tướng Trần Kiến Hào, trung tướng Trần Kiến Bình, đây đều là những nhân vật quyền lực tay cầm quyền hành uy chấn một phương.

Ngoài ra còn có vài vị thiếu tướng, đại tá hoặc là vài quan viên phó cấp bộ mặc thường phục, khoảng chừng hai mươi người, những người này đều là lực lượng trụ cột trọng yếu mà Trần gia dựa vào để duy trì địa vị hiện nay.

Chính bởi vì có được lực lượng mạnh mẽ như vậy chống đỡ, Trần gia có thể cùng Diệp gia đối kháng, ít nhất là dám đảm đương đối đầu, nếu không như thế ai lại dám đi vuốt râu hùm? Đi chọc giận hai vị lão gia tử kia?

Trên thực tế Trần gia quật khởi cũng khá đột ngột, chỉ mới giương lên trong vòng năm năm nay.

Bởi vậy rất nhiều người đều có phân tích, Trần gia quật khởi rất có thể là do đồng chí Phương Hòa hoặc là đồng chí Giang Thành có ý thức muốn hạn chế thực lực của Diệp gia, xem là một cách biến báo mà thôi.

Diệp gia đi lên từ trong quân đội, từng bước một đi tới, mạnh mẽ, lực ảnh hưởng tự nhiên là phi thường cường đại, theo tình thế hiện tại trung ương tất nhiên sẽ không cho phép trong quân đội xuất hiện tình huống một nhà độc đại, bởi vậy phân chia một phần quân quyền của Diệp gia là chuyện phải làm.

Trần gia thượng vị kỳ thật cũng do người lãnh đạo cao tầng cố ý làm ra, hơn nữa còn là kết quả dốc lực thúc đẩy.

Mặc dù nói hiện tại Trần gia cũng có thật nhiều quân hàm sáng chói, hơn nữa lung lạc được rất nhiều lực lượng trong quân, nhưng nếu đem so sánh với gốc rễ thâm căn cố đế của Diệp gia, vẫn còn yếu thế hơn một ít.

Bởi vì ở trong quân đội Diệp gia có chút lực lượng cất giấu tầng sâu nhất, anh căn bản không biết bọn họ bắt đầu từ khi nào cũng đã là người của Diệp gia mất rồi.

Sự khác biệt này thật ra cũng giống như sự chênh lệch giữa hào môn thế gia đại tộc cùng những nhà giàu mới nổi.

-Sự kiện của Trần Kiến Chương ảnh hưởng rất xấu!

Ngữ khí của Trần Chiêu Vũ trầm thống nói:

-Hôm nay ở trong hội nghị các bí thư, tôi phải làm kiểm điểm với các đồng chí!

Nhắc tới chuyện này trong lòng Trần Chiêu Vũ cũng có chút phiền muộn, mặc dù nói mọi người không khả năng làm gì hắn, thế nhưng gần đây lời đồn đãi nhắm vào Trần gia xác thực rất nhiều, ngay sau đó khi đồng chí Giang Thành nói chuyện làm việc cũng đã từng nhắc vài lời không mặn không nhạt, hiển nhiên là có chút không vừa ý.

Một vị trung tướng trong thời hạn nghĩa vụ quân sự của nước cộng hòa, hơn nữa còn là người phụ trách hệ thống quân tình, lại biến thành gián điệp của kẻ địch, còn nhận tiền lương, hưởng thụ đãi ngộ trung tướng của chính phủ đối phương, chuyện này nếu nói ra thật sự trên mặt mọi người không còn chút ánh sáng! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thực tế còn một chuyện làm người ta không cách nào hiểu được, là người kia còn xuất thân từ hào môn thế gia!

Trần Chiêu Vũ đối với việc này cảm thấy phi thường phẫn nộ, bởi vì hiện tại Trần Kiến Chương bị Ủy ban kỷ luật quân đội bắt giữ, không tiện gặp mặt, bằng không mà nói hắn thà rằng tự tay mình đem người kia bắt tới đập chết, cũng tránh khỏi việc lưu hắn sống trên đời này khiến cho lão Trần gia vô cùng mất mặt!

-Xét đến cùng cũng là do tự mông của Trần Kiến Chương không được sạch sẽ mà thôi.

Trần Lập Phương cũng vì việc này mà giận dữ vô cùng, chỉ là dù sao tuổi tác của hắn đã cao, trải qua một loạt chuyện đả kích tâm tư cũng đã chậm rãi phai nhạt hơn rất nhiều, ngược lại có thể khách quan đối đãi vấn đề.

-Nếu không phải hắn quản lý thuộc hạ không nghiêm, vấn đề sinh hoạt riêng tư sa đọa, làm sao khả năng bị đàn bà cùng thuộc hạ lôi xuống nước? Bản thân mình đi đứng chính đáng, người khác có muốn giội nước bẩn lên người ngươi cũng không làm được!

Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ từng là tiền nhiệm hoặc là đương nhiệm lãnh đạo quốc gia, tuy tâm cơ khá nặng, nhưng trong vấn đề sinh hoạt vẫn phi thường nghiêm cẩn, không phô trương cũng không phung phí, cũng chịu chú ý vấn đề dân sinh, chỉ là trong đấu tranh chính trị thì mưu cầu danh lợi nặng hơn một chút, hi vọng đem Diệp gia đánh ngã mà thôi, cũng không thể nói khi bọn hắn còn tại nhiệm sẽ làm ra hành vi hại dân hại nước.

Đúng chính là đúng, sai chính là sai, điểm này bất luận kẻ nào cũng không thể phủ nhận.

Trên thực tế trong sự tình này cả Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ đều phi thường tức giận, ngươi nói Trần Kiến Chương ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, làm gì không tốt, lại chạy qua Đài đảo đi làm gián điệp cho bọn hắn, làm mặt mũi trong nhà hoàn toàn mất hết!

Cho dù cao tầng nghiêm khắc khống chế việc này, không đến mức lan truyền ra bên ngoài, thế nhưng trong Cục chính trị trung ương lại có ai không hiểu rõ nội tình bên trong đây? Người ta thờ ơ lạnh nhạt xem như đã ặt mũi, chỉ sợ những người còn thích vụng trộm bỏ đá xuống giếng.

-Đều là Diệp gia không làm ra chuyện gì tốt, đâm ra một lỗ thủng lớn tới như vậy…

Trong nội tâm Trần Kiến Hào phiền muộn, nhịn không được nói ra.

Nếu không phải Diệp Tương Khôn nổi trận lôi đình, trực tiếp cho Ủy ban kỷ luật quân đội đi bắt người, ai dám động tới người của Trần gia? Nói chơi!

Muốn quăng ra chứng cớ, chuyện cũng không dễ làm như vậy, nhất là Trần Kiến Chương còn là người phụ trách hệ thống quân tình, liên quan trọng đại, mặc dù là thủ trưởng số một có muốn bắt người cũng không phải tùy tiện như vậy, trước tiên phải thuyết phục xong mấy vị đại lão khác trong Cục chính trị trung ương, hơn nữa trấn an tốt mấy vị đại lão trong quân, tỷ như nhân vật trọng yếu như nhị lão gia Diệp Tương Khôn, có khả năng sẽ thay đổi hành động.

Nhưng với tư cách là người phụ trách thực tế trong Quân ủy, nhị lão gia Diệp Tương Khôn có quyền lực khá lớn, chỉ cần chứng cớ vô cùng xác thực, muốn bắt giữ ai cũng không có vấn đề gì, đương nhiên cũng phải suy nghĩ một chút lực lượng sau lưng đối phương, phải chăng bên mình có khả năng gánh vác nổi?

-Đừng có nói Diệp gia người ta thế nào! Diệp gia bức hắn đi làm gián điệp cho bên Đài đảo hay sao?

Trần Chiêu Vũ nghe được lời nói của hắn cảm thấy phi thường tức giận, vỗ bàn, thanh âm như rống giáo huấn hắn:

-Chính mình làm việc không biết tự kìm chế, xảy ra vấn đề còn đi oán trách người khác? Nếu con luôn có tâm tính như vậy, sớm nên tự động từ chức, tránh khỏi việc thêm lần nữa gây ra tai họa cho Trần gia chúng ta! Một Trần Kiến Chương còn chưa đủ, chẳng lẽ con cũng muốn đi làm gián điệp cho bên kia luôn sao? Ngu xuẩn! Con muốn chọc giận chết lão tử sao?

Trần Kiến Hào bị Trần Chiêu Vũ chửi mắng một trận, trên mặt không nhịn được đành né sang một bên không nói.

Trần Lập Phương ở một bên trịnh trọng lên tiếng:

-Sự tình của Trần Kiến Chương không thể bỏ qua như vậy, nếu mọi người có chuyện gì liên quan với nó, vấn đề lớn phải xử lý cho tốt, mà vấn đề nhỏ thì lập tức cắt bỏ ngay, không thể vì chuyện của một mình nó mà làm ảnh hưởng danh dự của toàn bộ Trần gia chúng ta.

Vấn đề này cũng làm Trần Chiêu Vũ cùng Trần Lập Phương lo lắng, Trần Kiến Chương gây ra tai nạn lớn như vậy, đường đường bộ trưởng Bộ tình báo quân đội lại đi làm trung tướng cho quân địch, đây là chuyện vẽ mặt tới cỡ nào, cao tầng có thể nhẹ nhàng tha thứ mới gọi là quái!

Thế nhưng ở trong nhà chỉ sợ có con cháu khó tránh khỏi đi được gần gũi với Trần Kiến Chương, nếu cũng bị hắn liên lụy bị bắt, bảo Trần gia làm sao mà chịu nổi?

Việc cấp bách trước tiên là phải đem tai họa ngầm trong nhà quét sạch lập tức, sau đó mới có thể ứng phó với áp lực bên ngoài.

Nếu để cho đội ngũ trực hệ của Trần gia tiếp tục gây ra đại loạn, đừng nói là cao tầng có ý kiến, ngay cả bản thân Trần Chiêu Vũ cũng muốn đâm đầu chết tươi cho xong.

Bất quá cũng may mọi người đều vội vàng tỏ vẻ chính mình không có làm ra công việc liên hệ gì với Trần Kiến Chương.

Người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội Lưu Bỉnh Chính cũng gật đầu tỏ vẻ với hai vị đại lão Trần gia, tạm thời mà xem sự tình của Trần Kiến Chương hẳn chỉ là sự kiện cô lập mà thôi, cùng đội ngũ trực hệ của Trần gia cũng không có quan hệ gì, những người có liên quan tới cũng đều là một ít quan quân trong học viện vốn không có bao nhiêu nền tảng cùng lên chức vô vọng.

Hai vị Trần gia lão gia cẩn thận hỏi thăm Lưu Bỉnh Chính kỹ càng chuyện của Trần Kiến Chương, sau đó mới xem như yên lòng.

Hiện tại mà xem, ít nhất Trần Kiến Chương còn chưa hồ đồ tới mức quá phận, bởi vì chuyện này mà đem cả Trần gia đều lôi xuống nước, nếu nói như vậy vụ án của Trần Kiến Chương xem như sẽ không thể cứu vãn.

-Nói tóm lại thời gian này mọi người nên cẩn thủ bổn phận, đừng gây ra thêm sự tình gì khác nữa.

Trần Lập Phương nói với mọi người.

Mọi người thưa thớt ậm ừ vài tiếng, nhìn ra được cảm xúc khá thấp, dù sao chuyện ám muội như vậy cũng là mỗi người của Trần gia đều nhận lấy ảnh hưởng ít nhiều, thậm chí những người này đều bị tổ chức gọi tới hỏi chuyện, thoạt nhìn bởi vì chuyện này gây ảnh hưởng nên Trần gia cần im hơi lặng tiếng một thời gian.

-Bất quá mọi người cũng không nên nản chí!

Trần Chiêu Vũ hợp thời tỏ vẻ:

-Đồng chí Giang Thành từng tỏ thái độ, chuyện của Trần Kiến Chương chỉ là sự kiện cô lập, không trực tiếp liên hệ gì tới Trần gia, cho nên mọi người cứ yên tâm công tác, dùng hành động thực tế để mà chứng minh, Trần gia chúng ta vẫn là cột trụ giữa dòng, là lực lượng đáng tin cậy của nước cộng hòa!

Nghe hắn vừa nói như vậy, mọi người xem như an ổn hơn một chút, nhưng cũng có chút người tinh minh tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn, đồng chí Giang Thành nói như vậy cũng có thể là vì không hi vọng Trần gia bị đánh ép quá nặng nề, ảnh hưởng tới việc cân đối thế lực trong quân.

Về phần trong nội tâm đồng chí Giang Thành đang suy nghĩ như thế nào, có thể sau này mới tính sổ lại hay không, điều này thì không ai có cách nào cam đoan.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, hiện tại Trần Chiêu Vũ mới có thời gian hỏi thăm việc trong gia đình.

-Phải rồi, tổn thương của Học Văn cùng Học Võ có nặng lắm hay không? Thời gian này sự tình quá nhiều, làm cha sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian hỏi qua chuyện này.

Trần Chiêu Vũ hỏi:

-Còn nữa, lần trước tụi nó đã chọc phải ai, như thế nào luôn làm cho người không bớt lo như vậy đây?

-Chuyện này…

Trần Kiến Hào vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng lập tức sợ hãi.

Nếu không phải vì chuyện của hai đứa con trời đánh kia, hắn cũng không đến mức giận dữ mất khôn, để cho Trần Kiến Chương phái người đi tập kích Diệp Khai, cũng không vì vậy mà bại lộ làm Diệp gia nắm được yếu điểm.

Nếu như không phải vì sự tình đánh lén Diệp Khai chọc giận Diệp gia, đoán chừng bọn họ cũng chưa có tâm tư bắt giữ Trần Kiến Chương, lại nói tới đây đúng là gieo gió gặt bão.

-Học Văn cùng Học Võ bị cháu trai của Diệp gia Diệp Khai đánh bị thương…

Trần Kiến Hào nói tới chuyện này cũng cảm thấy thật mất mặt, hai đứa con của mình vậy mà không đánh lại một mình Diệp Khai, thật sự là khó nói ra miệng:

-Thương thế khá nghiêm trọng, có thể sẽ ảnh hưởng sinh hoạt bình thường về sau, thậm chí là vấn đề kết hôn sinh con…

-Cái gì?

Trần Chiêu Vũ nghe xong, lập tức nổi giận.

Giỏi cho Diệp gia ngươi, đem hai đứa cháu của ta khi dễ tới mức như vậy, còn giày vò cháu của ta, có kiểu khi dễ người như vậy hay sao?

Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục! Nếu nhịn xuống cơn tức hôm nay, Trần gia còn mặt mũi nào tiếp tục sống trong hậu thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.