Trong thủ đô từ trước tới nay không thiếu khuyết người linh thông tin tức, cũng không thiếu khuyết người dựa vào việc buôn bán tin tức mà làm giàu, Tôn Bảo Nguyên chính là một trong số đó.
Chỉ là Tôn Bảo Nguyên buôn bán tin tức giá cả khá cao, người bình thường không mua nổi, cho nên lượng thành công tự nhiên sẽ không cao lắm.
Nhưng thật ứng với câu cách ngôn trong việc mua bán đồ cổ, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, nếu có thể thành công bán đi một tin tức tiền lời thu hoạch thật phong phú, đủ để cho Tôn Bảo Nguyên tiêu dao hơn nửa năm.
Chỉ có điều hôm nay xảy ra một chút ngoài ý muốn, làm cho hắn thật hối hận đã đi tới Đế Hào.
Hôm nay Tôn Bảo Nguyên mời khách, là công tử một vị phó chủ tịch thành phố Minh Châu, lần này đến thủ đô bàn bạc nghiệp vụ, ngoài ra cũng có ý tứ tìm hiểu tiếng gió.
Gần đây cao tầng xuất hiện một ít tình thế hỗn loạn, Trần gia ảm đạm thối lui, làm quan trường thủ đô cũng nổi lên sóng gió.
Khối bánh ngọt lớn nhất đã được đồng chí Cổ Kiến Nhung lấy đi, Diệp Tử Bình nhặt được khối bánh ngọt nhỏ hơn một chút, còn lại một ít điểm tâm lẻ tẻ tuy chưa hẳn rơi vào trong mắt các vị đại lão nhưng có chút ít còn hơn không, tranh thủ thêm một chút đối với việc bồi dưỡng lực lượng dự bị ình cũng rất có ích lợi, huống hồ bên trong còn vài vị trí phó cấp bộ, cũng đáng được nhúng chàm một phen.
Chính là bởi vì như thế, gần đây tiếng gió vẫn khá mẫn cảm, những quan viên địa phương tuy không tiện đến thủ đô dò hỏi tình báo, nhưng lại có thể phái người thân đi tới để lấy được tin tức trực tiếp, kịp thời làm ra ứng đối chính xác.
Tôn Bảo Nguyên nhiều lắm chỉ có thể xem là một gã lái buôn, giúp người dẫn tiến, lực lượng bản thân cũng có hạn, chẳng hạn như công tử của Hàn phó chủ tịch thành phố Minh Châu lần này vào thủ đô cũng được xem như là hộ khách bạch kim của hắn rồi, mà hắn kéo tới quan hệ cũng lại có lai lịch lớn, chính là công tử Phùng Tiểu Đồng của bí thư thành ủy Phùng Duẫn Đồng tại thủ đô.
Vốn buổi tối hôm nay việc hắn cần làm cũng xử lý không tệ, Hàn công tử thành phố Minh Châu cùng Phùng công tử thủ đô trò chuyện với nhau thật vui, hơn nữa đã đạt được chút nội tình kết giao, Phùng công tử lại có được một số thu nhập, mà Hàn công tử lại có được tin tức mà mình muốn có, theo như nhu cầu, vui vẻ hòa thuận.
Sự tình làm xong thỏa đáng, khó tránh khỏi cần uống thêm vài ly, uống vài ly cũng sẽ rất dễ dàng uống say.
Vị Hàn công tử rõ ràng là uống thật nhiều, uống nhiều quá thì cảm thấy khó chịu, Hàn công tử không tránh được muốn đi nhà vệ sinh.
Vốn trong phòng cũng có nhà vệ sinh, nhưng nhân vật chính Phùng công tử có địa vị hơn xa hắn, Hàn công tử khẳng định thật bất tiện đi ngay trong phòng, vì vậy lảo đảo loạng choạng đi ra ngoài nhà vệ sinh công cộng giải quyết.
Một vào một ra, lại vừa lúc gặp phải Bùi Quân Thu mới từ chỗ Diệp Khai đi ra không lâu.
Hàn công tử liếc mắt nhìn thấy Bùi Quân Thu, tự nhiên cảm thấy kinh diễm, chỉ là nhìn thấy quần áo trên người nàng khêu gợi, dáng người gợi cảm, còn tưởng rằng nàng là mấy cô gái chuyên bồi rượu, hơn nữa còn bị rượu cồn làm mất lý trí, vậy mà không biết sống chết quấn đi lên.
Kết quả, tự nhiên là bị Bùi đại tiểu thư một cước đạp té trên mặt đất.
Bản thân Hàn công tử cũng không bất lực như vậy, chỉ là người đã uống rượu quá nhiều, giá trị vũ lực đã giảm xuống thật thấp.
Nhưng thuộc hạ của Hàn công tử không phải là kẻ hiền lành, ngay lập tức có một tùy tùng liền nổi giận, cầm ly rượu chân cao trên quầy đem rượu đỏ bên trong tạt lên người Bùi Quân Thu, còn đang muốn động thủ ẩu đả đã bị bảo an Đế Hào ngăn cản.
Diệp Khai nghe được Lê Đại báo tin, người của Hàn công tử cùng bảo an đang đánh nhau không ngừng.
Quần áo Bùi Quân Thu ướt đẫm rượu đỏ, cũng cảm thấy thật rầu rĩ bực mình, nhân viên phục vụ bên cạnh cầm khăn lông giúp nàng chà lau.
-Là tên đui mù nào dám tới đây đảo loạn?
Diệp Khai đi ra cửa, thấy được bộ dáng chật vật của Bùi Quân Thu, ngay lập tức cảm thấy phi thường tức giận, liền cao giọng hỏi.
-Chính là người ở góc tường kia…
Lê Đại thoáng mấp máy miệng, ánh mắt nhìn qua chỗ Hàn công tử.
-Đánh một trận, sau đó ném ra bên ngoài!
Mặt của Diệp Khai không chút biểu tình phân phó nói.
-Tùy tùng của hắn thì sao?
Lê Đại hỏi.
-Xử lý giống nhau.
Diệp Khai hồi đáp.
-Dạ, nhị thiếu gia.
Lê Đại đáp ứng, vung tay lên, không biết từ đâu chạy ra mười mấy thanh niên thân hình khôi ngô, nắm chặt lấy đám người Hàn công tử bắt đầu đập ột trận.
-Đừng đánh nữa, cha ta là Hàn Sinh Đức…
Hàn công tử ngồi dưới đất, ôm đầu kêu lên.
Tự nhiên không có người nào để ý tới hắn, cái gì mà Hàn Sinh Đức, trong thủ đô cũng chưa từng nghe nói qua có nhân vật như vậy, đánh trước rồi nói sau.
-Bùi tổng, cô không có việc gì chứ?
Diệp Khai không hề liếc nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới bên cạnh Bùi Quân Thu, ân cần hỏi thăm.
-Không có chuyện gì, là con ma men nháo sự mà thôi, chuyện thường xảy ra.
Bùi Quân Thu cau mày hồi đáp.
Bị rượu đỏ tưới đầy quần áo, lây dính một mảng lớn, quần áo cũng không tiếp tục mặc được nữa, mấy ngàn đồng mua bộ quần áo mới chỉ có thể đem ném, tuy Bùi Quân Thu cũng không để ý số tiền này, thế nhưng trong nội tâm luôn rất căm tức.
Ngược lại nàng bỗng nhiên chú ý tới mấy thanh niên vạm vỡ kia ra tay thật sự là hung ác, thật rất biết cách đánh người, ra tay tinh chuẩn không hề có chút dây dưa dài dòng, Bùi Quân Thu không khỏi kinh ngạc nói:
-Anh mời bảo an từ chỗ nào về vậy, sao lại lợi hại như thế, thậm chí không kém gì bộ đội đặc chủng.
Diệp Khai mỉm cười, trong lòng tự nhủ những người kia thật đúng là hàng thật giá thật bộ đội đặc chủng, chẳng qua là nhờ nhị lão gia tử đưa ình sử dụng mà thôi, mặt khác bọn họ đều đã gạch bỏ quân tịch, trở thành bảo an dưới tay mình, thống nhất do Lê Đại đến chỉ hủy phân phối.
Hôm nay câu lạc bộ Đế Hào đã trở thành bộ chỉ huy của Lê Đại, hơn nữa cũng là tổng bộ lực lượng bảo an dưới cờ của Diệp Khai, đằng sau đang xây dựng thêm hai tòa nhà lầu, về sau dùng làm ký túc xá cho các nhân viên an ninh.
Có người đến nháo sự tại Đế Hào, đây thật đúng là đá trúng tấm sắt thôi.
-Cha tôi là phó chủ tịch thành phố Minh Châu, các anh chờ đó cho tôi, hôm nay chỉ cần không đánh chết tôi, các người cứ đợi mà xem…
Hàn công tử đã bị đánh sưng như đầu heo, trong miệng vẫn không chịu nhận thua liên tục kêu réo lên.
-Phó chủ tịch thành phố Minh Châu?
Diệp Khai nghe xong hừ một tiếng, nhưng lại không nói gì thêm.
Nếu ngươi nhắc tới là phó chủ tịch thủ đô, có lẽ Diệp Khai hoặc có thể cân nhắc lại một chút, có nên cho người ta chút mặt mũi hay không? Dù sao cùng ở thủ đô, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, luôn không nên làm việc gì quá đáng, nhưng nhắc tới phó chủ tịch thành phố Minh Châu, Diệp Khai thật sự là không cần cho hắn mặt mũi.
Mấy ngày nữa Diệp Tử Bình sẽ tiếp nhận đại ấn bí thư thành ủy thành phố Minh Châu rồi, dùng thân phận ủy viên Cục chính trị trung ương ngồi lên chức bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, tuyệt đối là nắm quyền, nhất ngôn cửu đỉnh, còn cần quan tâm tới một phó chủ tịch thành phố hay sao?
-Bằng không thì bỏ qua đi, đừng đánh ra mao bệnh thì phiền.
Bùi Quân Thu nghe được cảm thấy có chút bất an.
Cho dù là ở trước kia, Bùi Quân Thu cũng chưa từng cho người hành hung qua con trai của quan viên cấp phòng, hiện tại nàng đã quyết liệt với Trần gia, tự nhiên không muốn gây chuyện, tuy hiện tại Diệp Khai nhận lấy thân phận đại cổ đông câu lạc bộ Đế Hào, thực sự không cần vì một chút chuyện nhỏ mà phải dẫn xuất ra phiền toái lớn như vậy.
Bùi Quân Thu tỏ vẻ không muốn truy cứu, Diệp Khai ngược lại cũng không muốn truy cứu thêm phiền phức, đang định gọi người đem bọn họ ném ra ngoài cửa.
Kết quả Hàn công tử thấy đối phương tựa hồ muốn ngừng đánh, còn tưởng là bị tên tuổi của cha mình làm bọn họ bị trấn trụ, t*ng trùng lập tức lên não, chỉ vào Bùi Quân Thu hô một câu:
-Tụi mày đã tự tìm phiền phức, lập tức xin lỗi tao, để cho người đàn bà kia theo bồi tao một tháng, nếu không các người cứ đợi bị đóng cửa đi!
-Mẹ nó!
Diệp Khai lập tức nổi giận.
Một đứa con trai của quan viên cấp phòng đi tới thủ đô mà còn dám mở to miệng hò hét như thế, thật sự là chưa từng đi qua thủ đô, cũng không biết chức quan của cha mình nhỏ ra sao, thật đúng là còn dám đem mình xem là nhân vật!
-Tiếp tục đánh, đánh tới khi nào ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn!
Diệp Khai quát.
-Diệp thiếu gia chậm đã, đều là người một nhà thôi mà…
Vào thời điểm này bỗng nhiên có người đi ra, lớn tiếng khuyên can.
Diệp Khai nhìn lại, người tới không phải ai khác, chính là công tử Phùng Tiểu Đồng của bí thư thành ủy thủ đô Phùng Duẫn Đồng.
Không biết từ khi nào thì có chút nhân vật thật ưa thích đặt tên cho con mình để dễ dàng phân biệt, nói thí dụ như con của Phùng Duẫn Đồng thì gọi là Phùng Tiểu Đồng, con của Lâm Vĩnh Xuyên thì gọi là Lâm Tiểu Xuyên, con của Đàm Thắng Kiệt thì gọi là Đàm Tiểu Kiệt, bên trong đều có cách nói khác, chỉ cần những nha nội này vừa báo ra tên của mình, người ngoài sẽ lập tức biết rõ địa vị của đối phương, xem tại mặt mũi của lão tử hắn, các phương diện tự nhiên đều được bật đèn xanh.
Phùng Tiểu Đồng ỷ vào chiêu bài của lão tử Phùng Duẫn Đồng, trong thủ đô luôn luôn đi ngang.
-Bạn của Phùng công tử?
Diệp Khai liếc mắt nhìn Phùng Tiểu Đồng, dùng chân đá đá Hàn công tử nằm trên mặt đất, sau đó nhìn hắn dò hỏi.
Trên mặt Phùng Tiểu Đồng hiện ra tia tức giận:
-Diệp nhị thiếu, đã biết là bạn của Phùng mỗ, anh còn làm như vậy, có phải là không cho chút mặt mũi hay không?
-Loại cặn bã như thế này cũng là bạn của Phùng công tử sao?
Diệp Khai cười lạnh một tiếng nói:
-Nếu không phải tôi đang ở chỗ này, vậy thì cứ tùy ý cho bọn hắn khi dễ Bùi đại tiểu thư hay sao?
Phùng Tiểu Đồng lúc này nhìn thấy Bùi Quân Thu đứng sau lưng Diệp Khai, chợt sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn rất nhanh cũng có chút vô vị nói:
-Vì một nữ nhân, đáng giá làm vậy sao? Diệp nhị thiếu cho chút mặt mũi, việc này tới đây thì thôi đi, chúng tôi cũng không truy cứu nữa.
Bùi Quân Thu nghe xong, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ tức giận. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Nguyên lai trước kia khi Trần gia còn chưa thất thế, Phùng Tiểu Đồng nói chuyện sẽ không như vậy, thấy Bùi Quân Thu đều thành thành thật thật hô một tiếng Bùi đại tiểu thư, hiện tại chỉ mới qua vài ngày, liền biến thành một "nữ nhân"?
Không nghĩ tới có một ít người trở mặt còn nhanh hơn cả tắc kè hoa ah!
Hơn nữa hắn còn dám nói một câu gì mà sẽ không truy cứu, rốt cục là ai đang muốn truy cứu tội của ai đây?
-Mặt mũi của anh?
Diệp Khai nhìn Phùng Tiểu Đồng, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ tươi cười như mỉa mai:
-Đi tới địa bàn của tôi còn nháo sự, khi dễ bạn của tôi, cuối cùng còn dám nói người sai chính là chúng tôi? Phùng công tử a Phùng công tử, anh ngược lại thật sự biết làm tăng thể diện cho cha anh, Diệp Khai này đáng giá cho anh mặt mũi sao?
-Cái gì?
Phùng Tiểu Đồng vừa nghe Diệp Khai nói như vậy, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Đã có bao lâu thời gian Phùng Tiểu Đồng đã không gặp qua vẫn còn có người dám không ình mặt mũi?
Cho dù Diệp Khai xuất thân đại tộc hào môn, cũng không thể nào chỉ vì chút chuyện như vậy lại ngay mặt đối chọi với Phùng Tiểu Đồng hắn đi?
Cha hắn chính là bí thư thành ủy thủ đô!