Quan Môn

Chương 141: Phùng Duẫn Đồng Thảm Bại




Lão luyện thành thục cũng chưa chắc đáng tin cậy?

Lời này là có ý gì?

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Diệp lão gia tử sẽ không vô cớ nói như vậy, nhưng lại không biết mũi kiếm chỉ vào ai?

Bất quá chứng kiến ánh mắt Diệp lão gia tử dường như chằm chằm xoáy vào Phùng Duẫn Đồng, một số người thầm nói chẳng lẽ là nhằm vào hắn?

Suy nghĩ một chút cũng không có khả năng quá lớn, chuyện Phùng Duẫn Đồng vào thường vụ trên cơ bản đã được thống nhất trong đảng.

Dưới loại tình huống này, Diệp lão gia tử làm sao có thể đơn giản đắc tội Phùng Duẫn Đồng? Đây không phải muốn cho quan hệ giữa Diệp gia cùng Phùng gia lâm vào bế tắc, tuyệt đối không sáng suốt.

Một khi Diệp lão gia tử lui xuống, như vậy toàn bộ lão Diệp gia chẳng phải sẽ dưới áp lực của Phùng Duẫn Đồng?

Nhất là vừa rồi, con trai Phùng Tiểu Đồng của Phùng Duẫn Đồng bị Diệp Khai vẽ mặt, chuyện này ít nhiều mọi người đều nghe tới. Hôm nay Phùng Duẫn Đồng ra tay, ngoài sáng ngầm muốn cản trở Diệp Tử Bình nhập chủ thành phố Minh Châu, chưa hẳn không liên quan tới vấn đề kia.

Quả nhiên, Phùng Duẫn Đồng nghe Diệp lão gia tử nói xong liền hỏi ngay.

- Diệp lão có ý gì, tôi nghe không rõ.

Phùng Duẫn Đồng đanh giọng.

Hắn nói như vậy, hiển nhiên là có chút đi quá giới hạn. Bất quá trong hội nghị cục chính trị thì mọi người đều có quyền bày tỏ ý kiến, chỉ cần không phải vũ lực thì đều có thể bỏ qua.

- Nếu như anh không rõ thì sợ là không có ai rõ.

Diệp lão gia tử càng không chút khách khí.

Mọi người còn đang kinh ngạc, Diệp lão gia tử lấy ra một tập tài liệu, sau đó đưa tới tay đồng chí Giang Thành.

- Vốn tôi không có ý định đưa thứ này ra vào hôm nay, nhưng vào thời điểm xử lý một chuyện cần cực kỳ thận trọng.

Diệp lão gia tử quét về phía Phùng Duẫn Đồng, dằn từng tiếng:

- Nhưng tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ một số đồng chí chưa xử lý tốt chuyện của mình lại tùy tiện chỉ trích đồng chí khác.

Sau khi nói xong, Diệp lão gia tử liền im lặng, ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần.

Không khí trong phòng hội nghị lập tức quỷ dị, tất cả mọi người không nói, Phùng Duẫn Đồng tựa hồ cũng cảm nhận được có chút không đúng, thần sắc hơi nghệt ra, nhất thời không có phản ứng.

Tài liệu cũng không dày, có chừng hơn mười trang.

Chỉ là đồng chí Giang Thành sau khi tiếp nhận, lật hai trang thì cặp mày đã nhíu tít.

Rất hiển nhiên, nội dung trong đó rất nặng, nếu không đồng chí Giang Thành sẽ không nhíu mày như thế.

Từ khi tiếp chưởng vị trí thủ trưởn số 1, biểu hiện đồng chí Giang Thành luôn vui vẻ, rất ít khi ngưng trọng như thế. Nhưng thứ mà Diệp lão gia tử đưa cho hắn thật sự quá nặng nên cặp mày đồng chí Giang Thành nhíu thật sâu, thật lâu không thể tản ra.

- Chuyện này tin cậy chứ?

Qua một hồi, đồng chí Giang Thành giơ tập tài liệu trong tay hỏi Diệp lão gia tử.

- Tin cậy.

Diệp lão gia tử gật đầu đáp.

Đồng chí Giang Thành khẽ gật đầu, trầm mặc hai phút mới nói:

- Cục chính trị tạm thời giải lao, thường vụ họp kín có chuyện quan trọng cần xử lý.

- Giải lao...

Trong phòng hội nghị lập tức ồn ào, số lần tạm ngừng hội nghị cục chính trị có thể đếm được trên đầu ngón tay.Nhất là dừng giữa hội nghị như vậy càng biểu lộ bất thường.

Chẳng lẽ nói, hôm nay thật có đại sự muốn sinh ra?!

Năm thường vụ cục chính trị bao gồm đồng chí Giang Thành, Diệp lão gia tử, thủ tướng Vân, Hứa chủ tịch hiệp thương và đồng chí Cổ Kiến Nhung vừa mới bầu bổ sung đi vào phòng họp kín, không biết thương lượng chuyện gì.

Những người còn lại đều đứng ở gian ngoài, nhao nhao nghị luận, suy đoán đã phát sinh chuyện gì đến nỗi đồng chí Giang Thành cho hội nghị giải lao để thường vụ họp kín?

- Đồng chí Tử Bình, Diệp lão nói gì vậy?

Diệp Tử Bình đang sững sờ, không đề phòng có người ở bên cạnh hỏi, quay đầu nhìn lại, đúng là đồng chí Hồng Chính.

Hiện tại đồng chí Hồng Chính mặc dù đã có quy hoạch vào thường vụ nhưng cũng như Phùng Duẫn Đồng, đều phải chờ tới sau khi đại hội đảng tổ chức mới có hi vọng chính thức tuyên bố, trước đó cũng đều chỉ là ủy viên cục chính trị, cấp bậc ngang với Diệp Tử Bình.

Trên thực tế, không chỉ đồng chí Hồng Chính hỏi, mấy đồng chí khác cũng nhao nhao, muốn biết thêm chút tin tức.

- Tôi thực sự không rõ việc này lắm.

Diệp Tử Bình xòe hai tay:

- Bố tôi làm việc rất nguyên tắc.

Mọi người nghe xong, thầm gật đầu, đại bộ phận vẫn tin tưởng Diệp Tử Bình.

Người thế hệ trước làm việc, nhất là sau khi bọn họ đã là ủy viên cục chính trị, thường vụ thì càng nghiêm cẩn, đôi khi nhìn có vẻ bất cận nhân tình.

Đối với một số chuyện phức tạp trong thường vụ, Diệp lão gia tử tự nhiên không có khả năng nói trước với con trai. Dù Diệp Tử Bình đã là ủy viên cục chính trị thì cũng không có khả năng biết sớm, đây là khác biệt về cấp bậc.

- Hừ, ra vẻ thần bí!

Phùng Duẫn Đồng ngồi ở đâu đó, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Hắn tương đối không hài lòng với cách làm của Diệp lão gia tử, hơn nữa còn oán trách đồng chí Giang Thành.

Lời của Diệp lão gia tử rõ ràng chỉ về Phùng Duẫn Đồng, tài liệu giao ra sau đó cũng rất có khả năng là nhằm vào hắn.

Thế nhưng đồng chí Giang Thành không đem tài liệu cho cục chính trị, lại lựa chọn họp kín thường vụ, ý là gì?

Cái này nói rõ chính là muốn biểu hiện thường vụ mạnh hơn đám ủy viên!

Bất quá có chuyện xác thực không cần nhiều lời, ít nhất có thể ngồi đây đều bất phàm. Có ai không biết chênh lệch giữa trèo lên đỉnh và chưa lên đỉnh là cực lớn, ủy viên và thường vụ chỉ cách nhau một bước nhưng ở giữa lại là một cái hào rộng khó có thể vượt qua.

Đối với việc Phùng Duẫn Đồng hừ lạnh, Diệp Tử Bình lựa chọn bỏ qua.

Tuy hắn không rõ trong tay lão gia tử nắm cái gì nhưng biết phong cách xử lý chuyện của lão gia tử. Một khi ông ra tay thì đối phương tuyệt không còn dư địa phản kháng. Lần này Diệp lão gia tử đột nhiên nói ra vậy trong hội nghị cục chính trị, rất rõ ràng là hướng về phía Phùng Duẫn Đồng.

Chẳng lẽ nói, Diệp lão gia tử bất động thanh sắc đã có được chứng cứ mãnh liệt buộc tội Phùng Duẫn Đồng, hôm nay nhân cơ hội này tung ra?

Thường vụ họp kín chừng một phút thì đẩy cửa bước ra.

Đồng chí Giang Thành dẫn đầu đi ra, sau đó Diệp lão gia tử, thủ tướng Vân, Hứa chủ tịch, đồng chí Cổ Kiến Nhung nối đuôi nhau mà ra, một lần nữa về tới chỗ ngồi trong phòng hội nghị.

- Các đồng chí...

Đồng chí Giang Thành nói, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, thầm đoán có chuyện xảy ra.

- Xét thấy đồng chí Phùng Duẫn Đồng phạm một số sai lầm nghiêm trọng, sau khi thường vụ thảo luận quyết định tạm thời dừng các chức vụ của đồng chí Phùng Duẫn Đồng, công việc của đồng chí tạm thời do đồng chí Cổ Kiến Nhung quản lý.

Đồng chí Giang Thành dõng dạc tuyên bố nội dung thảo luận của thường vụ.

- Ô...

Mọi người nghe xong, lập tức ồn ào.

Không nghĩ tới hôm nay gặp loại chuyện này?! Một trong các ủy viên cục chính trị, bí thư thành ủy kinh thành, đại nhân vật có hy vọng vào thường vụ lại bị tạm thời cách chức?! Đã phạm bao nhiêu sai lầm?!

Diệp lão gia tử quả nhiên là càng già càng lão luyện, vừa ra tay là đòn trí mạng, kéo ngã một ủy viên cục chính trị!

Mọi người đều chấn động. Một số người trước kia thấy Diệp lão gia tử sắp lui xuống, có chút ý tứ lãnh đạm nhưng giờ mới biết lão hổ chỉ cần đứng ở trên núi một ngày, đó cũng là lão hổ, khinh mạn không được đấy!

Phùng Duẫn Đồng hay rồi, ý đồ khiêu khích uy nghiêm Diệp lão gia tử, hiện tại rốt cục đã nhận được báo ứng!

- Các đồng chí yên lặng...

Đồng chí Giang Thành lại nói tiếp:

- Ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương sẽ lập tức tiến hành thẩm tra vi phạm của đồng chí Phùng Duẫn Đồng, các đồng chí ủy viên không được thông báo ra ngoài. Đối ngoại, thông báo đồng chí Phùng Duẫn Đồng chữa bệnh.

- Tôi phản đối! Dựa vào chuyện gì bảo tôi ngưng chức?!

Phùng Duẫn Đồng lúc này mới kịp phản ứng, lập tức kích động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

Mấy ủy viên khác cũng hỏi:

- Vì cái gì?

Đồng chí Giang Thành vung tay, ném tập tài liệu lên mặt bài đối diện:

- Muốn biết vì cái gì, chính mình nhìn đ!

Đây là hành vi rất không có lễ phép, nhưng vào lúc này thì mọi người cũng không quan tâm, nháo nhác bu lại đọc. Sau khi đọc xong thì sắc mặt đều lộ vẻ cổ quái, ánh mắt nhìn Phùng Duẫn Đồng như kẻ bệnh hoạn.

Phùng Duẫn Đồng vừa nhìn qua tờ đầu tiên cũng lập tức biến sắc.

Nội dung bên trong cực kỳ tỉ mỉ xác thực, lại đủ để trí mạng, bao gồm những chuyện bất hợp pháp từ khi hắn tiếp nhận chức bí thư thành ủy kinh thành, còn có một phần rất lớn là thông qua con trai hắn Phùng Tiểu Đồng làm.

Nguyên lai cho rằng những chuyện này thần không biết quỷ không hay, ai biết đều dưới mắt người ta, lúc này xếp thành một đống, cứ thế đập tan giấc mộng vào thường vụ, ngay cả thân phận ủy viên cục chính trị cũng ném đi.

Trong đó một dòng chữ càng khiến hắn cảm nhận được tuyệt vọng " sinh hoạt hủ hóa, cha con chung tình nhân".

- Về thảo luận chuyện đồng chí Tử Bình đảm nhiệm Bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, mọi người có ý kiến gì không?

Đồng chí Giang Thành đột nhiên hỏi.

Mọi người lại sững sờ, không nghĩ tới vào lúc xảy ra chuyện lớn như vậy mà đồng chí Giang Thành vẫn tiếp tục đề tài thảo luận, thật sự hơi kỳ lạ.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không ai phản đối.

- Vậy thì coi như quyết định, tốt, tan họp.

Đồng chí Giang Thành vung tay lên nói.

Mọi người nhao nhao tán đi, chỉ để lại Phùng Duẫn Đồng một người ngồi yên tại chỗ. Mọi người đi qua chỗ hắn đều lách qua, không ai nói với hắn một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.