Phân tích của Chung Ly Dư vẫn thật đáng tin cậy.
Căn cứ phân tích của nàng cũng rất đặc biệt, không phải theo chủ đề của những chính trị gia để tìm kiếm đáp án, cũng không để ý tới ý kiến của những nước lớn nào khác, hay là ý kiến của Liên Hiệp Quốc, chính yếu nhất chính là nàng bắt lấy đặc điểm của người Mỹ, không bao giờ chịu có hại hay chịu thiệt thòi.
Đế quốc hồng sắc lão đại như Liên Bang Xô Viết đã có cảm giác như vầng mặt trời sắp lặn, vị tổng thống Gorbachev đầu hói có dấu bớt như địa đồ Châu Âu kia bất quá chỉ là nhân vật bi kịch mà thôi, căn bản không cách nào đem Liên Bang Xô Viết tiến vào một thời đại mới như đã hứa hẹn.
Là siêu cường quốc có quốc lực tổng hợp cường đại nhất trên thế giới, người Mỹ không bao giờ chấp nhận mình bị thiệt thòi, có khi nào nhìn thấy họ xuất quân đội đi đánh nhau với một quốc gia Châu Phi nghèo khó nào hay chưa? Địa phương người Mỹ xuất hiện, khẳng định phải là địa phương có tranh chấp lợi ích.
Iraq là quốc gia có số lượng dầu mỏ dự trữ cực kỳ phong phú, tự nhiên là mục tiêu mà người Mỹ đã sớm thèm thuồng từ lâu, chuyện lần này bất quá chỉ là một cái cớ cho bọn họ tìm được lý do nhúng tay vào sự kiện tranh chấp vùng Trung Đông mà thôi.
Ở trong trí nhớ của Diệp Khai, lần này cuộc chiến tranh vùng Vịnh giằng co suốt bốn mươi ngày, về sau theo bảng thống kê, người Mỹ chi tiêu cho quân phí đại khái hơn sáu mươi tỷ đô la, xem như chi tiêu mỗi ngày là một tỷ rưỡi đô la.
Đó không phải là chiến tranh, đó là đốt tiền!
Người Mỹ đánh trận, kéo không nổi, cho nên phân tích của Chung Ly Dư thật sự có đạo lý.
- Ba trăm triệu của quân đội tương đương sáu ngàn vạn đô la, bỏ vào tài khoản vùng Vịnh, kỳ hạn sử dụng hai tháng, về sau cần đem tiền trả lại! xem tại TrumTruyen.vn
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Lần này anh muốn mua không!
- Mua không?
Chung Ly Dư nghe xong lập tức có chút giật mình, nhưng trong ánh mắt không có bao nhiêu ý tứ cười nhạo mà là có chút khiếp sợ hỏi:
- Tại sao anh lại cảm thấy một khi khai chiến giá dầu sẽ ngã xuống?
- Điều này anh cự tuyệt trả lời, em nghe theo là được, xảy ra chuyện sẽ do anh đến gánh chịu, sẽ không đối với em hoặc Chung Ly gia tạo thành tổn thất gì!
Diệp Khai tránh né trả lời câu hỏi này.
Nói thật ra vấn đề này cũng không nên nói tiếp.
Diệp Khai cũng không thể nói với Chung Ly Dư, hắn bỗng nhiên nhận được toàn bộ kinh nghiệm vài chục năm nhân sinh sau này, tỉnh ngộ lại sao?
- Sáu ngàn vạn đô la, mua giá dầu ngã xuống, thủ bút thật lớn ah!
Chung Ly Dư biết rõ Diệp Khai không muốn lộ ra nội tình bên trong, nhưng đại thủ bút của Diệp Khai làm cho nàng cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía.
- Kỳ thật chỉ cần là nhìn đúng phương hướng, có chút thao tác ngắn hạn vẫn sẽ không tệ lắm!
Diệp Khai trả lời.
Hào khí trong nhà hàng không tệ, người không nhiều, cũng không quá ít, lại có phong cách, không huyên náo, phong cách của nhà hàng tây luôn là như thế, mọi người ngồi trong này đều sẽ có cảm giác phải "quý tộc".
Tâm tình Chung Ly Dư thoáng buông lỏng, chậm rãi ăn gì đó hoặc ngẫu nhiên uống ngụm rượu đỏ.
Diệp Khai chọn bò bít tết, một món cá, chỉ bất quá khi hắn ăn thì lại bỏ đồ gia vị lung tung, hoàn toàn không có thứ tự nào.
Món cá này là thực phẩm truyền thống Nhật Bản, cũng là đồ ăn được xử lý thanh đạm nhất, rất được người Nhật Bản hoan nghênh.
Nhưng trên thực tế vào đầu thế kỷ 20 tại Nhật Bản, trước khi tủ lạnh chưa ra đời cũng rất ít có người ăn món ăn này, chỉ là được lưu hành khá nhiều ở khu vực duyên hải mà thôi.
Hiện tại sau khi điều kiện kỹ thuật giữ tươi cùng vận chuyển được cải tiến, người dùng món cá này cũng nhiều hơn.
Diệp Khai đem mù tạt lẫn xì dầu trộn chung nhau cọ quẹt một chút sau đó nhét vào trong miệng mình.
- Phốc…
Chung Ly Dư nhìn thấy không nhịn được bật cười:
- Phải rồi, em còn chưa hỏi anh, hiện tại anh đang làm việc ở đâu?
- Làm việc? Không có, anh đang đi học!
Diệp Khai hồi đáp, trong miệng nhai thịt cá, thanh âm ậm ừ không rõ.
- Đến trường sao? Ở nơi nào?
Chung Ly Dư nghĩ thầm, bộ dạng của Diệp Khai tuy rất trẻ tuổi, nhưng làm việc chu đáo, rất có thứ tự, đoán chừng cũng tương đương như nàng, đã lấy được văn bằng thạc sĩ nghiên cứu sinh hoặc là tiến sĩ nghiên cứu sinh nào đó.
- Ngũ trung thủ đô, cấp ba rồi!
Diệp Khai hồi đáp.
- Cái gì? Cấp ba? Anh là học sinh cấp ba?
Chung Ly Dư nghe xong, suýt chút nữa đem ly rượu trong tay mình ném xuống, nàng trợn tròn mắt hỏi:
- Anh làm sao là học sinh cấp ba chứ? Rốt cục anh lưu ban bao nhiêu năm?
- Tỷ tỷ, năm nay tôi mười bảy tuổi, đi học cấp ba không phải chuyện bình thường sao?
Diệp Khai cười hỏi.
- Mười bảy tuổi…
Chung Ly Dư phát mộng.
Vốn nàng luôn cho rằng Diệp Khai tối đa chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp mà thôi, hoặc là thạc sĩ nghiên cứu sinh, bởi vì phong cách hành sự của hắn tiêu sái quyết đoán, thủ bút kinh người, Chung Ly Dư cảm thấy tuổi của hắn phải tương đương với mình.
Thế nhưng nàng thật không ngờ, hắn là một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi!
Nhỏ hơn nàng tới sáu tuổi! Điều này bảo Chung Ly Dư làm sao mà chịu nổi?
Chung Ly Dư dùng tay bụm mặt, cả buổi không nói chuyện, nàng như thế nào cũng không hề nghĩ đến rõ ràng mình lại trao thân xử nữ cho một thiếu niên mười bảy tuổi.
Loại chuyện này thật sự là mất mặt mũi!
Trong đầu Chung Ly Dư rất loạn, nếu tuổi tác của Diệp Khai không chênh lệch bao nhiêu với nàng, tuy hai người bởi hiểu lầm mà quen biết, nhưng không phải không khả năng tu thành chính quả, nhưng bây giờ nhìn lại giữa bọn họ trở ngại trùng trùng điệp điệp, sẽ rất khó vượt qua.
Chênh lệch nhau sáu tuổi, nếu như đảo lại là nam nữ thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ loại tình huống này đối với Chung Ly Dư đả kích rất lớn, nếu như nàng đoán không sai, Diệp Khai nhất định là cháu trai của vị lão nhân kia, gia thế như vậy làm sao không có ý định quan hệ thông gia chính trị đây?
Cho dù Diệp Khai không cần quan hệ thông gia chính trị, thế nhưng Diệp gia tuyệt đối sẽ không tiếp nhận một cô gái lớn hơn cháu trai nhà mình tới sáu tuổi làm con dâu, đây quả thật là một chuyện cười.
Thế nhưng sự tình đã tới nông nỗi này, bảo Chung Ly Dư còn có lựa chọn nào khác?
Diệp Khai thấy Chung Ly Dư biểu lộ khó coi như thế, cũng hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì, đối với loại chuyện này hắn cũng từng vò đầu không ít, thế nhưng chuyện này cũng không cách nào tránh né được.
- Dư tỷ, có lẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân tôi không cách nào cho em một danh phận chính thức, nhưng tôi cũng không phải người không chịu trách nhiệm.
Diệp Khai đưa tay qua nắm lấy tay Chung Ly Dư, phi thường thành khẩn nói:
- Không cần nói chuyện khác, lần này toàn bộ tiền lời thao tác kỳ hạn giao hàng anh đều để qua tên của em. Về phần quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ có bước nào đi bước đó!
Nghe xong lời của Diệp Khai, tâm tình phiền muộn của Chung Ly Dư rốt cục chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Nàng nhìn nhìn Diệp Khai, phát hiện hắn đang nhìn thẳng mình, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
- Chẳng lẽ đây là tình yêu của mình đó sao?
Tâm tình Chung Ly Dư nặng nề, thực sự không nghĩ ra được mình còn con đường nào khác để đi.
Nếu như Diệp Khai thật sự nể trọng mình như vậy, cho dù không thể trở thành vợ của hắn, nàng đành lui mà cầu tiếp theo, có thể trở thành người phát ngôn trong phương diện kinh tế của hắn, tựa hồ đây cũng là một sự lựa chọn đáng giá cân nhắc.