Quan Môn

Chương 31: Nhìn cửa dừng bước




- Chào Diệp phó chủ tịch!

Lưu Bỉnh Chính nhìn thấy nhị lão gia tử, đầu tiên kính chào theo nghi thức quân đội, trên mặt hiện lên dáng tươi cười.

- Lưu phó chủ tịch, chào ông!

Khuôn mặt nhị lão gia tử nghiêm túc chào trả lễ.

Hai người tuy đều mang bộ dạng nghiêm trang, nhưng Diệp Khai thoạt nhìn lại thấy có chút ý tứ giả mù sa mưa.

Các quan chức cấp cao trong quân đội đều biết thật rõ ràng, quan hệ giữa nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn cùng người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội thượng tướng Lưu Bỉnh Chính không được tốt lắm, bình thường căn cứ theo nguyên tắc – vương không gặp vương, hai người ngoại trừ có việc tất yếu sẽ rất ít đối mặt nhau.

Lần này bởi vụ án của Cố Hoán Chi phát sinh, trong phủ tướng quân lại xuất hiện hai vị Quân ủy phó chủ tịch, xác thực làm cho người khiếp sợ.

Tuy hai người đang nói chuyện nhưng vị trí đứng thẳng của nhị lão gia tử lại có chút xảo diệu, vừa lúc ngăn cản ngay cửa phòng ngủ, ngăn trước đường đi của Lưu Bỉnh Chính, rất rõ ràng có ý tứ không hi vọng hắn đi vào.

- Diệp phó chủ tịch, ông ngăn trở đường đi của tôi!

Lưu Bỉnh Chính nhấn mạnh giọng nói thẳng.

Hắn nói lời này ngược lại biến thành một câu hai ý nghĩa.

Mặc dù nói tuổi tác của nhị lão gia tử cùng Lưu Bỉnh Chính ngang ngửa nhau, cùng là phó thủ trưởng Quân ủy, nhưng quyền lực thực tế trong tay lại khác biệt như ngày với đêm, Lưu Bỉnh Chính bất quá phụ trách công tác hàng ngày của Ủy ban kỷ luật quân đội, mà nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn là người nói chuyện thực quyền của Quân ủy, hơn nữa còn là ủy viên Cục chính trị, thân phận địa vị khác biệt thật rõ ràng. Nếu như thủ trưởng số một cùng người được chỉ định nối nghiệp, xem như thủ trưởng Quân ủy cùng phó thủ trưởng đệ nhất cũng không nói lời nào, nhưng nhị lão gia tử có thể nhất ngôn cửu đỉnh.

Mà trên thực tế đại bộ phận công tác của Quân ủy nhị lão gia tử có thể nói một lời liền quyết định, dù sao thủ trưởng số một cùng người nối nghiệp được chỉ định bình thường sẽ không có khả năng đặt quá nhiều tinh lực vào trong Quân ủy, tối đa chỉ chú ý nhiều hơn một chút mà thôi.

Phong quang của nhị lão gia tử ai cũng có thể tưởng tượng ra được, đối với Lưu Bỉnh Chính mà nói hắn cũng đã sớm khát vọng leo lên vị trí kia, cũng mong muốn được phong quang như thế.

Đáng tiếc chính là nhị lão gia tử vững vàng chiếm đóng vị trí này, hắn không cách nào thăng lên được, trong nội tâm đương nhiên thật nhiều oán hận.

Hôm nay nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn ngăn trở, không chỉ là con đường mà Lưu Bỉnh Chính muốn đi vào trong phòng, đồng thời còn ngăn trở con đường muốn thăng chức của hắn.

- Đường này không thông!

Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn cũng không phải là người dễ dàng thua thiệt, nghe vậy cười hắc hắc nói.

Trong nội tâm Diệp Tương Khôn thầm nghĩ, tên gia hỏa, ngay ngươi mà cũng muốn ngấp nghé vị trí của ta? Nếu không phải ngươi có vận khí cứt chó, vị trí phó thủ trưởng Quân ủy của ngươi hơn phân nửa cũng tranh giành không nổi, vậy mà còn thèm muốn tiến thêm một bước, xem lão Diệp gia ta không người kế tục sao?

Diệp gia lập nghiệp từ quân đội, đối với quân đội đương nhiên xem rất nặng, cho dù lão gia tử Diệp Tương Kiền từ quân đội chuyển sang chính trị, thế nhưng nội tình của Diệp gia vẫn thiên về quân đội nhiều hơn một chút, nhất là một ít con cháu trực hệ cùng con cháu dòng bên, phần lớn đều nhậm chức trong quân, so sánh mà nói lăn lộn trong chính giới lại không quá nhiều người.

- Diệp phó chủ tịch, tôi là người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội, có quyền lợi biết rõ chân tướng chuyện gì đã xảy ra tại đây!

Lưu Bỉnh Chính sầm mặt nói.

Vẻ mặt Lưu Bỉnh Chính tuy bình thường, nhưng trong lòng đang vô cùng sốt ruột, Cố Hoán Chi bị mang đi, điều này làm cho hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm, dù sao cao tầng trong quân đội có ai mà không biết Cố Hoán Chi là tướng lãnh phái trẻ do một tay Lưu Bỉnh Chính cất nhắc lên, loại hành vi này xem như là trực tiếp đánh vào mặt của hắn.

Thế nhưng rốt cục trên người Cố Hoán Chi xảy ra vấn đề gì, trong lòng Lưu Bỉnh Chính cũng không hiểu được rõ ràng, cho nên khi hắn nghe được tin người của Quân ủy tới điều tra phủ tướng quân của Cố Hoán Chi, liền cảm thấy có chút không ổn, vì vậy vội vàng chạy tới, nhưng lại thật không ngờ có nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn ở bên cạnh tự mình tọa trấn.

- Tôi cảm thấy được ông tốt nhất không nên đi vào cho thỏa đáng!

Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn thản nhiên khuyên can.

- Vì sao? Chẳng lẽ tại đây còn có thứ đồ vật gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng?

Lưu Bỉnh Chính không chút khách khí phản bác.

Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn xuất hiện tại đây, nhất định đã có phát hiện trọng đại, trong nội tâm Lưu Bỉnh Chính không nắm chắc, hắn không biết rốt cục Cố Hoán Chi đã làm ra sự kiện nhiễu loạn gì, cho nên thực sự rất muốn biết bên trong rốt cục lại có đồ vật gì đây? Căn phòng này hắn nhất định phải đi vào, cho dù nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn có cố tình ngăn cản.

- Ông nhất định muốn tiến vào cũng không phải không được, chỉ cần chính ông không hối hận!

Nhị lão gia tử bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, không tiếp tục ngăn trở Lưu Bỉnh Chính, hơn nữa còn nhường lại đường đi.

Chỉ cần một bước, Lưu Bỉnh Chính có thể đi vào phòng ngủ của Cố Hoán Chi, chứng kiến chân tướng thực sự bên trong.

Nhưng đúng lúc này Lưu Bỉnh Chính lại có chút chần chờ.

Có nên đi vào hay không? Vạn nhất thật sự đúng như lời nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn nói bên trong có thứ đồ vật gì không thích hợp cho mình nhìn xem, như vậy hậu quả khi tùy tiện xông vào sẽ tạo thành bất lợi gì cho hắn? Trong lòng Lưu Bỉnh Chính quả thật có chút khó thể lựa chọn.

Ngay khi hắn còn đang do dự, chợt thấy một người trẻ tuổi mặc đồ thể thao trên mặt mang theo dáng tươi cười, từ trong phòng ngủ đi ra, người trẻ tuổi nhìn thấy Lưu Bỉnh Chính còn ý vị thâm trường cười cười, thoạt nhìn có chút cảm giác quỷ dị.

- Đây là người nào? Nếu như là nơi nghiêm tra của Quân ủy, há lại cho phép người nào cũng tùy tiện đi vào hay sao?

Mặc dù Lưu Bỉnh Chính đối với nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn có chút kiêng kỵ, lại không đến mức đem người khác để vào trong mắt, nhìn thấy người trẻ tuổi kia xuất hiện lập tức hừ lạnh một tiếng nói.

- Là cháu trai của tôi!

Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn thuận miệng đáp một tiếng, sau đó lại bổ sung:

- Nơi này do hắn đi cử báo!

Lưu Bỉnh Chính vừa định nói thêm lời gì, nghe được lời này ánh mắt lập tức co rụt lại, có chút kinh nghi nhìn Diệp Khai, hắn từ nhiên biết rõ cháu trai của Diệp Tương Khôn chính là cháu ruột của thủ trưởng số hai Diệp Tương Kiền, là người nối nghiệp chính tông của lão Diệp gia, thân phận không thể khinh thường.

Thực tế làm cho hắn cảm thấy giật mình, nếu theo lời của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, nơi này là do Diệp Khai cử báo, như vậy đại biểu cho ý tứ gì đây?

Lão Diệp gia không chút kiêng kỵ công khai ra tay với Cố Hoán Chi, chỉ có thể nói rõ sự tình đã tới tình trạng không cách nào che lấp, mặc dù Lưu Bỉnh Chính có dốc hết sức duy trì cũng không khả năng có thể xoay chuyển được.

Nghĩ tới đây, nhìn cửa ra vào đã không còn gì trở ngại trước mặt, Lưu Bỉnh Chính lập tức làm ra quyết đoán.

- Nếu như Diệp phó chủ tịch đại biểu Quân ủy ra mặt, như vậy Ủy ban kỷ luật quân đội tự nhiên phải tôn trọng quyết định của Quân ủy!

Lưu Bỉnh Chính bỗng nhiên đứng thẳng người, nghiêm trang tỏ vẻ:

- Đã như vậy, Diệp phó chủ tịch, tôi xin cáo từ!

Sau khi nói xong Lưu Bỉnh Chính chào theo nghi thức quân đội, quay người về sau không chút dây dưa rời đi.

Ở trước mặt Diệp Tương Khôn, ngay cả dũng khí tiến vào phòng ngủ Cố Hoán Chi tìm tòi chân tướng cuối cùng hắn cũng không có, chỉ nhìn qua cửa đã dừng bước.

- Người này…quả nhiên như ta sở liệu, cuối cùng sẽ không làm được thành tựu gì! nguồn TrumTruyen.vn

Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn nhìn bóng lưng Lưu Bỉnh Chính rời khỏi, lắc đầu, có chút khinh thường nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.