Quan Sách

Chương 12: Phó Phòng Trần nổi giận




Chiêu thức hô mưa gọi gió này căn bản không giống như những gì mà những người trẻ tuổi như Trần Kinh có thể làm được. Tên tiểu tử Chu Sâm Lâm cũng không dễ chọc giận, ở Phòng Lâm nghiệp, ai mà không nể y ba phần? Mấy năm nay mặc dù Trần Kinh có bị thiệt thòi, nhưng cũng không thể không biết đến Chu Sâm Lâm là người thế nào.
Biết Chu Sâm Lâm không dễ chọc, Trần Kinh bèn cố tình chọc tức Tôn Thái Tuế, khí phách này thật sự không tầm thường, nói không chừng chính là có chuẩn bị sẵn.
Ngoài ra, Nghiêm Thanh hiểu rõ chuyện đi đến Ủy ban kỷ luật của Trần Kinh. Dựa vào cách nói mơ hồ đó thì Trần Kinh rất thân thuộc với bí thư của Ủy ban kỷ luật, hai người đã từng nói chuyện với nhau. Trước khi đi, bí thư Dịch còn tặng cho hắn một thứ.
Bí thư Dịch là một cán bộ mạnh mẽ, cứng rắn, người ta hay gọi là “Dịch lột da”. Biệt hiệu này không phải nói Dịch Minh Hoa keo kiệt mà là nói Dịch Minh Hoa làm việc rất nghiêm túc.
Những năm gần đây tình hình chính trị ở Lễ Hà rất căng thẳng, nhưng việc làm trong sạch toàn bộ bộ máy chính trị của thành phố Đức Cao vẫn được đặt lên hàng đầu, điều này không tách rời với khí thế mạnh mẽ của Dịch Minh Hoa. Tại diễn đàn chính trị của Lễ Hà, Dịch Minh Hoa được coi như là một chiêu bài gây tiếng vang lớn.
Trần Kinh có thể có quan hệ với Dịch Minh Hoa, lại càng thần bí hơn trong mắt của Nghiêm Thanh, y cảm thấy vài năm nay đầu óc mình để đâu đâu, lãnh đạo cân nhắc trong Phòng cả ngày không ngờ lại không nhìn rõ lòng dạ của Trần Kinh.
- Phó phòng Trần, trưa rồi, anh không đi ra ngoài à?
Trần Kinh ừ một tiếng, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy nói:
- Đi ra ngoài? Đi đâu đây? Tại sao phải đi?
Nghiêm Thanh xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Tính tình của Chu Sâm Lâm khá nóng nảy, hắn ta vừa mới làm náo loạn một phen trong Phòng, anh có thể tạm thời tránh một chút không? Xung đột xảy ra trong Phòng truyền mà ra ngoài thì thật khó coi, với lại anh không cần...
- Chu Sâm Lâm đến đây rồi à? Thật đúng lúc, kêu hắn ta lại đây gặp tôi, tôi muốn xem sếp của lâm trường Bình Động là người như thế nào, một trăm mét khối gỗ thành phẩm mà lâm trường Bình Động khai thác đăng trên báo, trên thực tế thì từ năm ngoái đến năm nay bọn họ vẫn không ngừng việc khai thác.
- Cừ thật, khắp đồi núi của cả lâm trường Bình Động đều là gỗ, ước chừng vượt qua bốn trăm mét khối. Bọn họ làm gì vậy? Là thông báo của Phòng không có nội dung, hay là những người làm những việc thực tế này của chúng tôi làm bừa?
Giọng Trần Kinh thật là cao, hắn đột nhiên đập bàn, giọng điệu càng cao hơn.
- Như thế nào? Các người đều sợ Chu Sâm Lâm à? Trần Kinh tôi không sợ, tôi không những không sợ mà tôi còn quyết tâm phá hỏng vai diễn bằng mặt không bằng lòng của hắn ta. Tôi đã gọi điện cho Vương Thanh Nhàn và Thiệu Danh (Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch xã), kêu bọn họ mau chóng vào thị trấn giải thích, nếu không, chuyện liên quan tới Bình Động, tôi sẽ lập tức báo cáo lên Ủy ban nhân dân Huyện ủy và Cục thành phố.
- Anh Nghiêm à, anh cũng đừng khuyên tôi, tôi biết Chu Sâm Lâm và Chủ tịch huyện Mã có quan hệ với nhau. Quân tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân, tôi không tin Chu Sâm Lâm không hiểu đạo lý này, nói khách sáo một chút thì Chu Sâm Lâm đang bôi tro vào mặt Chủ tịch huyện Mã, tạt nước bẩn vào mặt ông ta, lần này tôi sẽ tóm lấy hắn ta, tôi thấy sau này hắn ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp Chủ tịch huyện Mã nữa đâu...
Giọng Trần Kinh càng ngày càng cao, người luôn bình tĩnh như hắn đã biến thành người không thể nén được cơn giận, chỉ cần lúc này Chu Sâm Lâm dám đến thì hắn sẽ tóm lấy y, sẽ cách chức. Khí phách này thật sự khiến người ta sợ hãi.
Từ trước tới giờ Nghiêm Thanh chưa từng thấy Trần Kinh giận dữ đến như vậy, cơn giận hôm nay, y nhất thời không biết khuyên giải như thế nào.
Lễ Hà thật sự là một cái lò luyện lớn, thanh niên văn nghệ cũng đã biến thành những người quê mùa, một khi nổi giận thì có thể lấy trời làm đèn thắp.
- Anh đi trước đi, Chu Sâm Lâm đến Cục quấy rối, anh hãy trực tiếp đưa hắn ta đến đây gặp tôi, tôi cho hắn quậy phá thoải mái.
Cơn giận vẫn còn sót lại trong người Trần Kinh, hắn bèn ra lệnh cho Nghiêm Thanh đuổi khách.
Cổ họng Nghiêm Thanh như có cái gì đó chặn lại, cuống quít cáo lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Chu Sâm Lâm rất bình tâm, đang đứng ngoài hành lang.
Nghiêm Thanh lập tức đứng im tại chỗ, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái, y vỗ trán, bình thường lại hơi thở rồi mới nói:
- Anh Chu, anh còn muốn vào không?
Chu Sâm Lâm thở hổn hển, mặt đỏ bừng, y dùng ngón tay chỉ vào cửa phòng làm việc của Trần Kinh.
- Hắn... Hắn... Hắn ngậm máu phun người, nói hươu nói vượn... Hắn...
Chu Sâm Lâm điên tiết, nhưng dường như lại ẩn chứa điều gì đó khó nói, rõ ràng là không dám xông vào phòng làm việc của Trần Kinh nói lý lẽ.
“Ầm!” Âm thanh của tiếng đập đồ truyền từ phòng làm việc của Trần Kinh, đồ sứ hoặc là pha lê tiếp đất, tần số âm thanh phát ra khác lạ, thật chói tai, khiến hai người đều ngẩn người dừng lại, không khỏi rùng mình.
Khí thế của Chu Sâm Lâm dường như tan biến đi một ít, Nghiêm Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì không, y cười nói:
- Anh Chu à, trong Phòng không có bí mật nào với anh cả, anh muốn đi đâu cũng đều được cả. Anh cứ đi đi!
Nghiêm Thanh lắc đầu rời khỏi, một mình Chu Sâm Lâm đi qua đi lại, bước thong thả trên hành lang, trông có vẻ rất giận dữ. Nhưng cuối cùng y không dám gõ cửa văn phòng Trần Kinh mà đi thẳng lên lầu ba, bước tới phòng làm việc của Đường Liên, gõ cửa thùng thùng một hồi lâu, nhưng bên trong không có ai trả lời.
Y tóm lấy được một người đi ngang qua rồi hỏi cho đến cùng, người ta nói với y, Phó phòng Đường vốn không đi làm mà đi ra ngoài dự tiệc.
Chu Sâm Lâm nghẹn lòng, không thở ra được, bỗng nhiên y nhổ nước bọt vào cửa phòng làm việc của Đường Liên, cuối cùng thì ngang ngược, đòi xông vào phòng làm việc của Lâm Trung Tắc.
Đúng lúc này, máy BP bên hông y vang lên không ngừng, y rút ra xem dãy số, nhíu nhíu mày, đi tìm điện thoại của văn phòng Phòng rồi gọi.
Điện thoại vừa gọi được thì một giọng nói vang lên:
- Cho hỏi, ai gọi cho tôi vậy?
- Tôi là Vương Thanh Nhàn, bây giờ anh đang ở đâu?
Đầu dây kia truyền tới giọng nói trầm hơn giọng y.
Chu Sâm Lâm vừa nghe thấy âm thanh này liền giống như trứng chọi với đá.
- Bí thư Vương, ông muốn vào thành phố à?
- Tôi có thể không vào thành phố sao? Lần trước, Ủy ban nhân dân Huyện ủy lần lượt tổ chức hội nghị, trong cuộc họp, Bí thư Thư và Chủ tịch huyện Mã trước sau đều nhấn mạnh lâm nghiệp là đường dây cao thế, bất cứ đảng ủy chính phủ nào cũng không thể đụng vào đường dây cao thế này, ai đụng tới nó thì người đó phải chịu trách nhiệm hốt chất thải!
- Ông chế giễu tôi à, bản thân ông là người của hệ thống lâm nghiệp, ngày ngày đều đập vỡ tảng đá lớn trước mặt tôi, tấm lòng biểu quyết như vậy, cuối cùng tôi không đứng vững, quản lý lâm nghiệp Bình Động làm sao có thể có chút sơ hở nào?
Chu Sâm Lâm chỉ cảm thấy thật khó xử, y đập đầu thật mạnh, cố gắng giải thích vài câu, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
- Tôi biết anh đang ở đâu, tôi đang ở khách sạn Lễ Hà, anh lập tức tới chỗ tôi ngay. Tôi nói cho anh biết, anh nên bớt làm loạn đi, bằng không, không ai có thể cứu được anh đâu.
Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Vương Thanh Nhàn -Bí thư Đảng ủy xã Bình Động từ trước tới nay chưa hề nghiêm túc đến như vậy.

Chu Sâm Lâm cảm thấy mình chịu oan ức hơn Đậu Duy, rõ ràng Trần Kinh và Mông Hổ nói dối trắng trợn như vậy, tại sao bây giờ lại khiến y hết đường chối cãi như thế này?
- Bí thư Vương à, chuyện lớn như vậy, không thể khiến cho tôi và Mã Văn Hoa chịu tiếng xấu thay cho người khác được. Mã Văn Hoa của Lâm trường Bình Động lại còn ngu ngốc hơn nữa, hắn ta làm sao có thể để lộ ra nhiều gỗ đến như vậy được? Bốn trăm mét khối, mấy chục chiếc xe tải lớn, trị giá hơn mười vạn, đây rõ ràng là do Mông Hổ đi khắp nơi mò ra.
- Hắn ta tập hợp những con số này lại, chậu chất thải này đều đổ lên đầu lâm trường, hắn ta đúng là đang vu oan, đang nói xấu người khác.
Chu Sâm Lâm tức giận run người.
Vương Thanh Nhàn-Bí thư xã Bình Động đã hơn năm mươi tuổi rồi, dùng chiếc lược chải lên mái đầu bạc phơ, có vẻ rất uy nghiêm.
Đôi mắt ông vô cùng có hồn, ánh mắt ông lưu lại trên khuôn mặt của Chu Sâm Lâm thật lâu không nói, rất lâu sau đó, ông mới hừ lên một tiếng:
- Thông báo của Cục lâm nghiệp liên quan đến việc cấm chặt phá rừng thông đã được gửi xuống từ năm ngoái, văn bản của Cục thông báo rõ ràng đến các thôn xã, trước cuối năm, số lượng gỗ tồn kho phải được thanh toán hết, nếu không làm sẽ bị xử lý.
- Lần này Đội chấp phá đã tiến hành kiểm tra hơn bốn trăm mét khối gỗ mới chặt xuống ở xã Bình Động của chúng ta, nhưng cả xã chỉ có lâm trường Bình Động là có tồn kho vật liệu gỗ, anh nói xem những loại gỗ này không phải là của Bình Động vậy thì là của ai đây?
Chu Sâm Lâm giật mình suy nghĩ, đống gỗ này không thuộc Bình Động, Chu Sâm Lâm đều có liên can đến việc này.
Y đơn giản thừa nhận là công việc trên lâm trường Bình Động, lâm trường đó là xí nghiệp gỗ hàng đầu thuộc cấp huyện, có một chút quan hệ, giải quyết vấn đề cũng dễ dàng hơn. Nếu không, một khi y phức tạp hóa sự việc, khiến cho Trần Kinh và Mông Hổ phải điều tra tới cùng, vấn đề về cái giỏ nói không rõ ràng thì hậu quả càng khó có thể lường trước được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.