Quan Sách

Chương 1257: Ô Long Thiên Đại




Dũng sĩ Quân Đoàn Đông Phong quân dụng cao lớn uy mãnh, đi qua con đường nghiền ép này, giống như một con quái thú to lớn, khiến cho mọi người chung quanh đều dồn dập ghé mắt nhìn.
Nhưng mà, khiến cho mọi người khiếp sợ hơn cả là khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng người ngồi trong chiếc xe việt dã này.
Trần Kinh Bí Thư Thành Ủy thành phố Kinh Giang đang ngồi ở bên trong, cùng đi bên cạnh hắn là một gã sĩ quan Đại Tá, hai người chuyện trò vui vẻ, chỉ điểm núi non sông nước, tâm tình thật tốt.
Dường như là cố tình, hạ cửa sổ xe xuống một chút, ở góc độ như vậy, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy diện mạo của Trần Kinh, nhìn không thấy bộ dáng toàn thân hắn.
Lôi Minh Phong tuyệt đối là người đầu tiên nhìn thấy Trần Kinh, bởi vì xe đi đến trước mặt anh ta thì đột nhiên giảm tốc độ, sau đó của số xe hạ xuống.
Anh ta rõ ràng nhìn thấy Trần Kinh quay đầu nhìn về phía mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được, trong nụ cười không chút nào che giấu ý giễu cợt của hắn, đắc ý, còn có khiêu khích!
Lôi Minh Phong trong nháy mắt hiểu rõ ràng, tất cả cảnh ngộ của bản thân ngày hôm nay, đều là do người khác cố ý sắp đặt.
Mục đích chính là muốn loại bỏ thể diện của anh ta, đánh vào mặt của anh ta, đây tuyệt đối là hành vi trắng trợn khiêu khích, Trần Kinh đang dùng hành vi như vậy nhằm khiêu chiến Lôi Minh Phong.
Lôi Minh Phong tức giận đến toàn thân phát run, chức vị cao như anh ta, luôn luôn có thói quen uy phong, chỉ có anh ta thị uy với người khác, chưa bao giờ có người nào dám khiêu chiến với quyền uy của anh ta.
Mà hôm nay, Trần Kinh thực sự là dùng phương thức như vậy hung hăng làm nhục anh ta một trận, với tính cách của anh ta, anh ta há có thể nuốt xuống cơn tức này.
Mà cùng lúc đó, có rất nhiều người khác cũng nhìn thấy Trần Kinh, trong đó sắc mặt của anh em Hầu Thị là biến đổi lớn nhất.
Nhất là Hầu Lâm, anh ta kinh ngạc nhìn tới trong xe Trần Kinh, cả người đều ngây dại.
Anh ta không phải là kẻ đần độn, anh ta và Trần Kinh đã quen biết từ rất sớm, hành vi và phong cách làm việc của Trần Kinh, tính cách của Trần Kinh anh ta đều hiểu rất rõ.
Rất dễ nhận thấy, ngày hôm nay gặp phải nhiều chuyện như vậy, khiến cho Lôi Minh Phong tối tăm mặt mũi, mất hết thể diện, phía sau nhất định có bóng dáng của Trần Kinh.
Hành vi làm việc của Trần Kinh, rất là chu đáo, bình thường thủ đoạn đối đãi với kẻ thù chính trị, có thể nói là xuất thần nhập hóa, căn bản đều là dụng binh không dao không máu, liền đem mỗi người đoàn kết hòa hợp lại.
Mà hôm nay, Trần Kinh dĩ nhiên lại gióng trống khua chiêng như vậy ở trước mặt Lôi Minh Phong, đây là công khai khiêu khích, điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc trước sau như một của hắn trước đây.
Trần Kinh vốn dĩ có thể không làm như vậy.
Vì dù sao thì Lôi Minh Phong cũng là Thường Vụ Tỉnh Ủy, cấp bậc cao hơn Hắn ta, Trần Kinh dùng thủ đoạn để đối phó với Lôi Minh Phong, đôi bên sau đó bất luận thắng thua như thế nào, âm thầm phát lực, không đến mức công khai xé rách mặt mũi.
Thế nhưng hôm nay Trần Kinh cứng rắn làm như vậy, hành vi của hắn có điểm trái ngược lẽ thường.
Ý vị này như thế nào?
Ý nghĩa này trong lúc Trần Kinh với Lôi Minh Phong mâu thuẫn, Trần Kinh không nghĩ tới lén giải quyết sau lưng, hắn bày ra điệu bộ không phải là anh chết, thì chính là tôi chết, hắn là muốn ngay cả đường rút lui của Lôi Minh Phong cũng cắt đứt!
Hầu Lâm cũng không phải kẻ ngốc, đủ các loại vấn đề then chốt, anh ta rất nhanh liền hiểu rõ.
Đầu óc anh ta nghĩ tới những thứ này, ở sâu trong nội tâm liền bắt đầu phát lạnh.
Anh ta nghĩ bản thân mình và anh trai có thể gặp phải phiền toái.
Trần Kinh có tiếng là không đánh trận chiến không nắm chắc, lần này hắn hiện thân phách lối như vậy, đây hoàn toàn biểu thị hắn đã nắm chặc phần thắng trong tay!

Thành Ủy Sở Thành, Lôi Minh Phong trở về liền nổi trận lôi đình.
Lôi Minh Phong anh ta tung hoành ngang dọc trên chính đàn Sở Giang nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải cảnh ngộ nhục nhã lớn như vậy, cũng không có ai dám làm nhục anh ta như vậy.
Nhưng là hôm nay, bản thân anh ta đứng trên đất Kinh Giang và dưới chân Ngọc Sơn, chính là bị một sĩ quan Đại Tá chỉnh đến không còn cách nào khác, mà Trần Kinh của Kinh Giang, cũng ngang nhiên thị uy trước mặt anh ta, hoàn toàn là không để Lôi Minh Phong trong mắt.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, Lôi Minh Phong trở về liền liên lạc với quân khu Tỉnh.
Thế nhưng khiến cho anh ta tuyệt đối không thể ngờ tới là, Quân Khu Tỉnh Tư Lệnh viên Hầu nghe Lôi Minh Phong phát cáu một phen, ở đầu điện thoại bên kia hồi lâu không có âm thanh.
Một lúc lâu, anh ta nói:
- Bí Thư Minh Phong, ngài hãy tự thuật lỗi lầm của mình đi! Ngọc Sơn vẫn luôn là vật sở hữu của quân khu chúng tôi, đương nhiên Ngọc Sơn là địa bàn quân sự, anh có biết hay không. Bộ đội của chúng tôi ở Ngọc Sơn diễn kịch, đây là hành vi quân sự rất bình thường, tại sao anh lại cho rằng đây là hành vi gây tổn lại tới lợi ích của Sở Thành?
Anh ta dừng một chút, nói:
- Bí Thư Minh Phong, bên trong chuyện này nhất định là có sự hiểu lầm. Như vậy đi, anh bây giờ là đang chê bai tôi vô tích sự,
anh tới quân khu, tôi cung sẽ cho gọi quân đoàn Hà Thọ tới, mấy người chúng ta mặt đối mặt đem chuyện này làm sáng tỏ một chút, anh thấy thế nào?
Lôi Minh Phong trong lòng cả khinh, nói:
- Tư Lệnh Viên Hầu, ngài nói những lời nói này tôi thật sự nghe không hiểu. Ngọc Sơn ngay từ 10 năm trước đã thuộc sự quản lý của Sở Thành chúng tôi, chúng tôi có Ngọc Sơn lớn như vậy đè xuống ở bên kia, thế nào chính là việc quân sự rồi.
Hơn nữa, toàn bộ Ngọc Sơn ngay từ một thế kỷ trước đầu thập niên chín mươi đã tháo bỏ toàn bộ thiết bị quân sự, biệt thự ở Ngọc Sơn đều chuyển cho địa phương rồi, bây giờ thế nào lại thành lãnh địa của Quân Khu.
Hầu Kiến thản nhiên nói:
- Bí Thư Minh Phong, anh không cần kích động như vậy. Là thực hay là hư đều có thế làm sáng tỏ thôi mà! như vậy đi, anh đi hỏi sở quản lý lãnh thổ quốc gia, xem Ngọc Sơn đến tột cùng là tình huống gì không phải sẽ rõ sao? Tôi cũng là làm theo mệnh lệnh của cấp trên đại quân khu đối với Ngọc Sơn tiến hành một số hành động.
Hơn nữa, hai người chúng ta tranh đông tranh tây đều là không có ý nghĩa, chúng ta nên tôn trọng sự thật đi!
Lôi Minh Phong cắt đứt điện thoại của Hầu Kiến, trong lòng đột nhiên trầm xuống một mảng.
Anh ta đột nhiên nghĩ đến tình huống nào đó, gần như trong nháy mắt, trên trán anh ta toát ra tầng mồ hôi mịn.
Anh ta vội vàng gọi Trưởng ban thư ký Kính Quốc Khánh, hai người hấp tấp chạy thẳng tới sở quản lý lãnh thổ quốc gia tỉnh.
Giám đốc sở quản lý lãnh thổ quốc gia tỉnh Quy Tân Thụ và anh ta đã từng đối đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Lôi Bí Thư, sự việc này Tư Lệnh Viên Hầu nói rất đúng, đích thực là như vậy, trước mắt Ngọc Sơn vẫn còn thuốc sở hữu của quân đội. Đầu thập niên chín mươi, quân đội đem Ngọc Sơn chuyển cho địa phương là không sai.
Thế nhưng vấn đề Ngọc Sơn địa phương vẫn không có chuyển quay lại, về phần biệt thự Ngọc Sơn, nghiêm khắc mà nói, bây giờ vẫn còn là sở hữu của Quân Khu Tỉnh.
Anh ta khẽ thở dài một cái, nói:
- Ban đầu, đây không phải là chuyện của một người, bởi vì Ngọc Sơn chuyển cho địa phương là sự thực đã định, chúng tôi khi đó đối với Quân Khu cũng có bồi thường. Chúng tôi đã báo cáo qua lãnh đạo Quân Khu Trung Nguyên, Hy vọng đem vấn đề sở hữu ruộng đất xem xét lại một lần nữa.
Vì chuyện này, tôi còn tự mình chạy đi tổng bộ Quân Khu Trung Nguyên vài chuyến, vốn dĩ đều phải quyết định rồi, thế nhưng cuối cùng....
Anh ta lắc đầu, nói:
- Khinh thường, khinh thường chúng ta...
Lôi Minh Phong vừa nghe Quy Tân Thụ nói như vậy, hai mắt anh ta cơ hồ phun ra lửa, nói:
- Lão Quy, Anh đây là ý gì? Ý của anh là bây giờ hạng mục Ngọc Sơn của chúng tôi không làm được? Anh có biết hay không đoạn đường khai phá của chúng tôi đều đã quy hoạch rồi, hay là Sở quản lý lãnh thổ quốc gia các anh ra mặt quy hoạch.
Hơn nữa hạng mục thuộc sở hữu của chúng tôi đều đã được phê duyệt vật liệu có thể làm được, địa phương chúng tôi cũng thông qua phương thức đấu thầu bán cho doanh nghiệp.
Thời gian này anh nói cho tôi biết khối kia không thuộc quyền sở hữu của địa phương tôi, mà thuộc về sở hữu của quân đội, anh đây là có ý gì?
Quy Tân Thụ nói:
- Lôi Bí Thư, việc này tôi còn có thể có biện pháp gì? Khi anh tìm tôi, tôi lúc đó còn tưởng rằng Ngọc Sơn còn treo ở trong tỉnh cơ! Bằng không Ngọc Sơn thực sự là đất của Sở Thành, anh dùng tới biện pháp gióng trống khua chiêng như vậy để tìm tôi giúp đỡ sao?
Anh ta nhẹ nhàng ho khan một cái, hắng giọng nói:
- Về phần phê duyệt hạng mục của các anh, đây là Chủ tịch tỉnh Từ mở lời, cố ý chỉ thị tôi đặc biệt làm. Tôi lúc đó có đề cập qua với anh ta, nói vấn đề địa phương không được giải quyết thỏa đáng, thế nhưng anh ta không hề nghe ý kiến của tôi, còn nói tôi hãy để cho các người làm!
Bây giờ địa phương xảy ra vấn đề, Quân Khu người ta không chuyển nhượng cho địa phương, tôi có thể làm sao bây giờ?
Lôi Minh Phong hai tay bày ra, nói:
- Đây không phải là bọn họ chơi xấu sao? Hầu Kiến đây là có ý gì? Anh ta ở Sở Giang chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta đối với anh ta không đúng sao? Đáng để anh ta hủy đi chính đài của chúng ta?
Quy Tân Thụ nói:
- Anh cũng không thể nói Tư Lệnh Hầu người ta hủy chính đàn, anh cũng biết, xưởng đóng tàu Hoàng Hải lập tức muốn vào lưu lại ở Kinh Giang, xưởng đóng tàu tiến vào chiếm giữ, sách lược của Kinh Giang chúng tôi là sẽ đề bạt lên địa vị thật to. Quy mô Quân Khu cần phải mở rộng, đến lúc đó phía xưởng đóng tàu cần đất đai rộng lớn hơn, còn cần số lượng lớn các chuyên gia sửa chữa đóng mới và viện nghiên cứu bí mật.
Trước đây Ngọc Sơn chính là khu vực quân sự, bên trong có sẵn rất nhiều thiết bị quân sự bảo mật, bọn họ chính là suy nghĩ tới điểm này, mới không bằng long đem Ngọc Sơn giao cho địa phương.
Tôi hôm qua vẫn còn cùng với thủ trưởng của quân khu Trung Nguyên nói chuyện điện thoại, khu vực Đại Quân đã mở cuộc họp nghiên cứu chuyện này, Đảng Ủy khu vực Đại Quân quyết định sự tình, anh nói tôi một cái sở trưởng sở quản lý lãnh thổ quốc gia Tỉnh nhỏ nhoi có thể có biện pháp thay đổi thay đổi sao?
Lôi Minh Phong suy nghĩ "ầm" một tiếng, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Trong đầu anh ta lập tức lại hiện ra hình ảnh buổi sáng Trần Kinh hướng tới bản thân mình cười nhạt, hình dáng tự phụ đó, Trần Kinh không chút nào che giấu ngoài cười trong giễu cợt, khiêu khích, lúc đó Lôi Minh Phong còn nhịn không được trong lòng cười nhạt!
Bây giờ nghĩ lại, Trần Kinh người ta sợ rằng hắn sớm đã đem tất cả các vấn đề mấu chốt này nắm trong tay, thì ra là thế!
Trần Kinh lên giọng nói làm cho Lương Châu mở rộng, khẳng định cũng là bởi vì hiểu rõ hạng mục núi Ngọc chắc chắn gặp trở ngại, của Quân Khu, Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lôi Minh Phong trong lòng rất căm tức, rất không cam lòng.
Anh ta âm thầm nói cho bản thân, sự việc lần này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được.
Nếu như cho qua chuyện này, Lôi Minh Phong hắn chẳng phải là trở thành trò cười cho cả Kinh Giang sao? anh ta sau này ở Kinh Giang còn có thể nói uy danh cái gì?
Chuyển độnng trong đầu anh ta nhanh như gió, nghĩ các loại đối sách giải quyết vấn đề nan giải.
Lúc này anh ta đã không thể nào lưu ý đến chuyện sáng nay đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục, anh ta bây giờ chỉ nghĩ tới vấn đề núi Ngọc kia, anh ta năm nay vẫn muốn giải quyết vấn đề này, vì hạng mục Ngọc Sơn, anh ta đã làm rất nhiều công việc làm đệm lót.
Chuyên môn sửa rất nhanh con đường cao tốc dẫn tới Ngọc Sơn, nên đem dân di cư ra bên ngoài phạm vi Ngọc Sơn, nên làm xây dựng cơ sở, toàn bộ anh ta đều làm rồi.
Đất đai của Ngọc Sơn trước kia đã bán đi một nghìn mẫu, tiền chính phủ thành phố đều thu rồi, lại tiêu hết rồi, lúc này đây hạng mục Ngọc Sơn làm không thành, đây quả thực giống như muốn lấy mạng của Lôi Minh Phong!
Rất nhanh, hắn liền nghĩ đến Từ Tự Thanh.
Sự việc đi đến bước này, Từ Tự Thanh chính là người duy nhất cứu được mạng rơm rạ của anh ta.
Trước đây mở rộng hạng mục núi Ngọc, Từ Tự Thanh là người ủng hộ lớn nhất, đây cũng là một trong những chiến tích to lớn của Từ Tự Thanh.
Lúc khai thác Ngọc Sơn, Từ Tự Thanh thậm chí còn từng tới hiện trường Ngọc Sơn thị sát, còn từng tiếp xúc với tất cả các đồng chí tham dự quy hoạch hạng mục Ngọc Sơn.
Mà để thúc đẩy hạng mục này, Từ Tự Thanh phê duyệt làm đặc biệt. Bước tiếp theo kế hoạch của Lôi Minh Phong là hai người cùng vào thủ đổ, làm hạng mục này thành hạng mục quốc gia, từ đó giành được nhiều hỗ trợ về tài chính hơn.
Bây giờ tất cả trở ngại đều được loại bỏ, hết lần này tới lần khác không chú ý tới thứ trụ cột nhất, đây chẳng phải là một Ô Long náo loạn Thiên Đại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.