Quan Sách

Chương 1284: Có dám khiêu chiến với Trần Kinh không?




Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.
Ngũ Đại Minh bị bệnh ngoài da quấy rầy, thời điểm giao giữa xuân và hạ, ông ta đều làm việc ở biệt thự suối nước nóng.
Điểm tâm buổi sáng rất thịnh soạn, có sữa, trứng gà, cháo gạo, còn có Tam Minh Trị.
Ngũ Đại Minh ăn một chút, thư ký Triệu Dịch vội đi từ ngoài vào, nói:
- Bí thư, bí thư Ân của Đức Cao gọi điện tới.
Ngũ Đại Minh cau mày nói:
- Tôi chẳng phải đã nói với cậu rồi sao? Mấy ngày này tôi không nhận điện thoại từ Đức Cao, cậu lại ào ào, muốn làm gì?
Triệu Dịch đẫm mồ hôi trán, há mồm không dám nói.
Anh ta xoay người định đi ra, nhưng cắn răng một cái lại nói:
- Bí thư, bí thư Ân Lâm gọi điện, nói phòng đốc tra Tỉnh ủy ở Đức Cao điều tra họ rất sát sao, áp lực của họ rất lớn, nếu cứ như này, Đức Cao rất có thể sẽ loạn…
Ngũ Đại Minh “ba” một tiếng đặt chén sữa trên bàn nói:
- Về việc tố cáo của Đức Cao bay đầy trời, Tỉnh ủy có thể thờ ơ sao? Nếu không làm rõ tình huống, hung hăng tra một chút, không chỉ Đức Cao loạn, rất có thể là cả Sở Giang.
Hơn nữa, chuyện này tôi không biết rõ tình hình, là trưởng ban thư ký xử lý, anh ta gọi cho tôi làm gì? Bảo tôi hạ lệnh dừng điều tra Đức Cao?
Triệu Dịch mặt đỏ lên, lập tức câm như hến, rũ cụp quay đầu đi ra ngoài.
Anh ta liền thấy kỳ quái, bình thường bí thư có dặn dò chỉ thị yêu cầu gì, cơ bản đều không bỏ qua anh ta. Trước nay anh ta chưa từng nghe bí thư nói điều tra Đức Cao.
Trong một đêm, Đức Cao bị điều tra tới độ gà chó không yên, lòng người bàng hoàng, Triệu Dịch nhận được điện thoại của Ân Lâm, cũng hơi há hốc mồm.
Quan hệ giữa Triệu Dịch và Ân Lâm rất thân.
Năm đó khi Ân Lâm làm phó trưởng ban thư ký ở Tỉnh ủy, là anh ta tìm ra Triệu Dịch, cho Triệu Dịch cơ hội.
Nếu không, Triệu Dịch không thể mới trẻ vậy, đã làm thư ký của bí thư Tỉnh ủy, bọn họ liên hệ chặt chẽ với nhau trong thời gian dài.
Tỉnh ủy có tin tức gì, Triệu Dịch sẽ báo cho Ân Lâm trước tiên, Ân Lâm đương nhiên như cá gặp nước.
Nhưng lần này…
Triệu Dịch hiểu rõ, sự việc vốn do Trần Kinh làm ra, trưởng ban thư ký Trần sẽ khác, không hổ là nhân vật oai phong từng quản lý địa phương. Làm việc quyết đoán, nói phải điều tra thì lập tức hành động nhanh gọn quyết đoán. Lần này Đức Cao có thể bị động tới rồi…
Đức Cao, văn phòng Ân Lâm, hai cái điện thoại, một cái điện thoại bảo mật, một cái bình thường.
Vì thủ cạnh điện thoại, ông ta ở văn phòng suốt một tiếng.
Cuối cùng Triệu Dịch cũng gọi tới, tình hình làm rõ rồi, lần này là Trần Kinh phê chỉ thị nhằm vào Đức Cao.
Phong cách làm việc của Trần Kinh chính là như vậy, tuyệt đối không làm kiểu động tác võ thuật đẹp mắt, lúc không động thủ, hắn là Phật Di Lặc, ông ba phải, vừa động thủ, lục thân không nhận.
Ân Lâm nhận được tin này, thật lâu không nói gì, một mình buồn bực hút ba điếu thuốc.
Trong đầu ông ta suy nghĩ rất nhiều động cơ Trần Kinh động thủ Đức Cao.
Ông ta nghĩ liệu có phải Trần Kinh lo sau khi Đức Cao đi theo hình thức của Kinh Giang thành công, sẽ làm mờ đi hình tượng anh hùng cá nhân cục diện vô cùng tốt đẹp mà hắn lập ra ở Kinh Giang.
Ông ta lại nghĩ, liệu có phải sau khi Trần Kinh đi nhậm chức về, lễ lạt của mình thiếu gì, khiến Trần Kinh mất hứng, lần này hắn mượn cơ hội trả đũa.
Những lý do ông ta nghĩ, cân nhắc đi cân nhắc lại đều cảm thấy chỉ đúng ở bên ngoài, nhất thời khiến ông ta mê man…
Từng người từng người bên dưới gọi điện báo nguy. Phòng đốc tra Tỉnh ủy và phòng đốc tra chính quyền tỉnh kết hợp hành động.
Bọn họ vừa độc lập vừa hợp tác, những người này ai cũng là những tay lão làng trong phá án. Sau khi tới Đức Cao chui thiên nhập địa lục soát điều tra đủ loại vấn đề mấy năm nay doanh nghiệp nhà nước và cán bộ lên nhậm chức, căn bản đều khó lòng phòng bị.
Hơn nữa, sự việc xảy ra đột ngột, trước đó Ân Lâm ngay cả cơ hội thông báo với mọi người cũng không có.
Hiện tại tổ đốc tra vừa đến, từng cán bộ liên quan liền bị hẹn nói chuyện, bị đơn người tố cáo độc lập cách ly tìm hiểu tình hình. Bằng việc nội ứng ngoại hợp, Ân Lâm có thể cảm nhận rõ ràng, sự việc mấy năm nay bắt đầu bị quấy lên.
Chủ tịch thành phố Tô Hoa Bình vào tỉnh thành tới Hội đồng nhân dân tỉnh tìm quan hệ, lần này ông ta mang theo trọng lễ, vốn nhằm vào cái gọi là nguy cơ lần này, hai người đã cùng đồng ý, có một phương án giải quyết rất thỏa đáng.
Nhưng ai ngờ, uy hiếp thực sự không phải đến từ Tỉnh ủy? mà đến từ Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Trần Kinh?
Ân Lâm nghĩ đi nghĩ lại, liền cảm thấy rất phẫn nộ.
Trần Kinh hắn chẳng phải là cán bộ đi ra từ Đức Cao sao? Đức Cao nuôi dưỡng hắn, hiện tại hắn đủ lông đủ cánh rồi, quan mới nhận chức ba ngọn đuốc, không ngờ lại động thủ đầu tiên với Đức Cao, đây chẳng phải vong ân phụ nghĩa sao?
Ông ta càng nghĩ càng tức giận, một mình trong phòng bắt đầu nổi trận lôi đình.
Đông đông
- Vào đi.
Trưởng ban thư ký Mã Cảnh đẩy cửa bước vào, Ân Lâm nhìn ông ta nói:
- Thế nào? Đã làm rõ tình hình chưa?
Mã Cảnh nói:
- Chủ tịch thành phố đã làm xong việc này, đang trở về, việc này….
Ân Lâm hừ hừ nói:
- Tới chỗ Tô Hoa Bình là phí công rồi, Mặt trận tổ quốc gây chuyện một lần, Hội đồng nhân dân gây chuyện một lần, hiện tại Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc đều không gây chuyện nữa. Tỉnh ủy lại bắt đầu tra xét toàn bộ. Trong quá trình phát triển, chắc chắn sẽ gặp một vài vấn đề, sẽ đi những con đường vòng. Chụp lồng sắt lên chúng ta như vậy, về sau chúng ta còn biết khai triển công tác kiểu gì?
Mã Cảnh tiến đến bên cạnh Ân Lâm, nói:
- Bí thư, phó chủ tịch Đường gần đây hình như có vào tỉnh thành một lần, ngài nói cái này…
Anh ta hạ giọng nói:
- Năm đó khi Trần Kinh công tác ở Đức Cao, có qua lại với bộ máy của phó chủ tịch Đường, giao tình không phải là nông.
Ân Lâm ngẩn người, dường như bị ong đốt trúng, đột nhiên lui một bước.
Ông ta lạnh lùng nói:
- Cậu…cậu…sao cậu không nói sớm? cậu….
Trong cơn tức giận, Ân Lâm quăng gạt tàn trên bàn xuống đất. “Bịch” một tiếng, cả người như một quả bóng xì hơi, ngồi phịch xuống sô pha.
Ân Lâm được biết là đa mưu túc trí, giỏi nhất việc phán đoán tình hình, căn cứ tình thế mà dự đoán sự phát triển, cuối cùng khéo léo giải quyết vấn đề, vượt qua khó khăn.
Lần này Đức Cao xảy ra chuyện, náo loạn mấy lần, ông ta cũng không phải cuống lên.
Bởi vì trên tay ông ta có quân bài.
Cùng lắm thì lúc đỉnh điểm, bỏ xe giữ tướng, xử lý một nhóm người, quét sạch một nhóm người, Đức Cao vẫn là Đức Cao, Đức Cao nên đi con đường nào, thì sẽ đi con đường đó.
Ân Lâm ông ta vẫn là không thể phụ lòng kỳ vọng của bí thư Ngũ, cuối cùng mang Đức Cao ra.
Ông ta có cây bài này, là có thể vừa đàm phán lợi ích quần thể, lại có thể lấy mấy tên bất đồng chí hướng ra vừa đấm vừa xoa.
Hơn nữa, Lã Quân Niên hội đồng nhân dân mình cũng không phải không quen, giao tình nhiều năm như vậy.
Lã Quân Niên thích thứ gì, yêu thứ gì, muốn thứ gì, ông ta rõ như lòng bàn tay.
Ân Lâm chỉ cần khơi thông tầng cao nhất, vấn đề của Đức Cao chẳng phải sẽ dễ dàng giải quyết được sao?
Về sự phẫn nộ của dân chúng, mâu thuẫn nội bộ, mấy lãnh đạo chịu trách nhiệm liên quan điều tra một chút, sau đó thuyết phục giáo dục, nhiều nhất cho ăn lót dạ chút gì, chuyện này sẽ như áo tiên không thấy chỉ khâu.
- Đường Chiêu Chiêu này, giấ khá kĩ. Haha…
Ân Lâm không khỏi cười lạnh, có chút tự giễu.
Ông ta không ngờ Đường Chiêu Chiêu là người của Trần Kinh. Ân Lâm tính muốn để người ta làm kẻ chịu tội thay, mượn cơ hội kết thúc sự việc, diễn trò vui bỏ xe giữ tướng, đây chẳng phải là không có mắt sao?
Đáng tiếc ông ta nghĩ cả buổi sáng động cơ của Trần Kinh, nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề lại ở đây.
Ân Lâm cảm giác mình bắn nhạn cả đời, xấu hổ như vậy thì là lần đầu, thật sự gậy ông đập lưng ông mà!
- Làm thế nào?
Mã Cảnh thình lình hỏi
Ân Lâm mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Mã Cảnh nói:
- Cậu nói xem?
Mã Cảnh thần sắc trở nên âm trầm, trong ánh mắt lóe lên hung quang:
- Tôi thấy Trần Kinh khinh người quá đáng, cả gan làm loạn. hắn làm ra chuyện lớn như vạy, cũng dám lừa gạt bí thư. Tôi đánh giá việc này có những lãnh đạo ở Tỉnh ủy nhất định sẽ có ý kiến với anh ta.
Hiện tại việc đã tới nước này, chúng ta không có đường quay về, dứt khoát…
Khóe miệng Mã Cảnh lộ ra nụ cười tàn nhẫn…
Ân Lâm mặt nhăn mày nhíu, sắc mặt âm tình bất định. Mã Cảnh thấy anh ta chậm chạp khó có thể quyết định, tùy tiện nói:
- Nếu không đợi chủ tịch về, việc này…
Ân Lâm thở một hơi thật dài, khoát tay nói:
- Không cần đợi anh ấy, anh đi gọi chủ tịch Đường tới phòng làm việc của tôi. Anh suy nghĩ vấn đề quá đơn giả rồi, cũng quá ngây thơ, Trần Kinh…
Ân Lâm nhắc tới tên Trần Kinh, ông ta hít một hơi thật sâu.
Ý kiến của Mã Cảnh rất hợp ý ông ta. Ân Lâm ông ta vốn không phải thiện nam tín nữ.
Hơn nữa, Ân Lâm làm ở Sở Giang cả đời, ở cơ quan Tỉnh ủy bao nhiêu năm, mạng lưới quan hệ cực kỳ thâm hậu.
Nhưng dù sao ông ta cũng không phải Mã Cảnh, trong đầu ông ta luôn suy đi tính lại, cảm thấy phần thắng quá thấp, hoặc căn bản là không có phần thắng.
Trần Kinh hiện tại thanh danh ở Sở Giang quá lớn, gần như chỉ kém Ngũ Đại Minh.
Thanh danh không coi là gì, mấu chốt là những việc dấy máu mà Trần Kinh làm từ khi nhậm chức mới ở Sở Giang tới nay. Việc nào mà hắn làm ở Sở Giang mà không phải là việc khiến người ta mở rộng tầm mắt?
Trong danh sách đối thủ của Trần Kinh, trong các đại danh tùy ý lấy ra ai cũng không phải người Ân Lâm có thể so sánh.
Hơn nữa, hiện tại người ta thân là vị trí quan trọng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, chiếm được thiên thời địa lợi. ân Lâm thực sự không đủ dũng khí vật tay với hắn.
Chính trị tàn khốc như vậy, trước thực lực tuyệt đối, hoặc sẽ bị nghiền ép, hoặc phải khuất phục.
Cho dù có lúc phải mất thể diện, cũng phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Trần Kinh!
Trong lòng Ân Lâm thầm đọc cái tên này, cảm thấy như có khối đá to đè nặng, rất khó chịu.
Ân Lâm lúc này mới cảm giác được, toàn Sở Giang đều nói mình là người của Ngũ Đại Minh, nhưng mình so với Trần Kinh, phân lượng quá nhẹ rồi. tự mình muốn ra vẻ, giở trò khôn vặt, thật đúng là không đủ tư cách.
Trần Kinh dám động, vậy sẽ nhắm vào mình và Tô Hoa Bình.
Ân Lâm rất tin tưởng, nếu mình và Tô Hoa Bình còn không dừng cương trước bờ vực, còn muốn tiếp tục đi con đường u ám, khả năng sẽ phải thực sự đối mặt với Trần Kinh, có thể nặng tay ngoài sự tưởng tượng của mình, Sự tàn nhẫn vô tình của Trần Kinh, từng có rất nhiều người được nếm thử…
- Đi thôi, đi thôi. Tiện gọi điện cho lão Tô, bảo anh ấy không cần quay lại, buổi chiều tôi sắp xếp xe, tôi cũng vào tỉnh thành. Tôi gặp anh ấy ở tỉnh thành.
Ân Lâm khoát tay, có vẻ uể oải.
Trong đầu ông ta hiện ra một người rất trẻ tuổi, nhìn vẻ hào hoa phong nhã, cười rộ lên như một đứa trẻ, người này chính là Trần Kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.