Quan Sách

Chương 1296: Cách giải quyết nghi hoặc của người đứng đầu!




Chiếc xe đi chầm chậm vào khu biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.
Thư kí Đường Chính Hoa quay đầu lại, phát hiện Trần Kinh đã nằm ngủ ở ghế sau xe.
Tài xế tiểu Thang có chút khó xử, anh ta nhìn Đường Chính Hoa xin ý kiến, Đường Chính Hoa lắc đầu, xua tay với ý là cứ đợi một lúc đã.
Xe dừng giữa trời mưa, bên ngoài xe mưa rơi tí tách lên cửa sổ, ở ngoài nhìn vào thì rất giống khung cảnh trong truyện cổ tích.
Trần Kinh ngủ rất say, dạo này hắn không được nghỉ ngơi nhiều, vì công việc của Tỉnh ủy quá nhiều, hơn nữa lại có rất nhiều công việc rắc rối.
Đầu tiên là phía bên Hội đồng nhân dân đã ra tay, lần điều chỉnh ban ngành trực thuộc tỉnh này, có ba Giám đốc Sở mới bổ nhiệm nhưng không được Hội đồng nhân dân phê duyệt thông qua, Hội đồng nhân dân không thông qua, thì không thể chính thức nhận chức được, mấy vị lãnh đạo chỉ có thể tạm thời đại diện cho quyền lợi của người đứng đầu.
Các sở văn phòng trực thuộc tỉnh đều là những bộ phận quan trọng, tình hình nội bộ một số sở văn phòng vẫn còn rất phức tạp. Người đứng đầu lên nhận chức danh không chính ngôn không thuận, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới công việc của bọn họ, công việc thì không thể triển khai, bọn họ bị bó buộc là việc hiển nhiên.
Lã Quân Niên hiện giờ có vẻ rất quyết tâm, ông ta thậm chí không chỉ thầm phê bình Trần Kinh trong một hội nghị.
Trong hội nghị nội bộ Hội đồng nhân dân, ông ta thậm chí đã từng nói, hiện giờ công việc của Hội đồng nhân dân Sở Giang, là phải nghiêm túc làm công tác giám sát. Chính đàn Sở Giang hiện giờ đang có rất nhiều thay đổi, một số cán bộ trẻ tuổi, tuổi đời còn rất trẻ, địa vị đã rất cao, nhưng tính khí thì không hề nhỏ chút nào.
Không tôn trọng những đồng chí lão thành, không tôn trọng truyền thống cũ, công việc thì lúc nào cũng làm khác người, lấy lòng mọi người, tác phong làm việc rất khe khắt thô bạo, lúc nào cũng coi mình là người đứng đầu thiên hạ.
Những cán bộ như vậy lại được đảm nhiệm cương vị lãnh đạo quan trọng của Sở Giang, nhân dân Sở Giang phải cảnh giác, tuyệt đối không được xem thường.
Rõ ràng, Lã Quân Niên đang chĩa thẳng vào Trần Kinh.
Hơn nữa trong nhiều hội nghị ông ta đều nói những lời như vậy, càng ngày càng thể hiện rõ mâu thuẫn giữa ông ta và Trần Kinh, chính đàn cấp cao của Sở Giang người người đều biết.
Lã Quân Niên tức giận, vì vậy Tôn Thiên Thạch cũng gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối.
Tôn Thiên Thạch là cán bộ xuất thân từ Hoành Châu, hoạt động ở Hoành Châu nhiều năm như vậy, ông ta cũng đã tích lũy được nhiều điều.
Lần này ông ta thị sát Hoành Châu, ở bên đó tổ chức lễ đón tiếp rất long trọng, không những cán bộ cấp cao của Thành ủy Hoành Châu và Ủy ban Hoành Châu, thì các tầng lớp trong xã hội Hoành Châu cũng đều rất hưởng ứng việc này. Ở Hoành Châu ông ta đã tổ chức rất nhiều cuộc hội đàm hội nghị về việc xây dựng Hoành Châu phát triển.
Nhắc đến kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, phải quy hoạch mở rộng quy mô của khu kinh tế. Chủ yếu là giải quyết nhu cầu luân chuyển vốn đầu tư giữa các doanh nghiệp trong việc nâng cấp cơ cấu của các doanh nghiệp của Lĩnh Nam. Ngoài ra, Hoành Châu là vùng đồng bằng, giao thông chằng chịt, lấy Hoành Châu làm trung tâm, từ đó tạo nên khu kinh tế Sở Nam, điều kiện cần đã có, thêm vào đó vốn cũng đã đầy đủ, nên Tỉnh ủy sẽ hết sức ủng hộ.
Kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, trong các hội nghị của Tỉnh ủy chưa từng nhắc tới, đây là một kế hoạch hoàn toàn mới, Tôn Thiên Thạch đột nhiên nói ra những lời như vậy, khiến cho Tỉnh ủy rất bị động, hiện giờ đã có phóng viên tìm hiểu chứng thực về việc này, Trần Kinh làm sao trả lời bọn họ đây?
Nói là không có kế hoạch này, không phải là trực tiếp nói lên quan hệ giữa hắn và Tôn Thiên Thạch không tốt sao, có phải chức Trưởng ban thư kí Trần Kinh đã làm quá kém sao?
Nếu nói có việc này, nếu năm nay Tỉnh ủy quy hoạch công việc, thì mới có thể ủng hộ cái kế hoạch khu kinh tế mới đó chứ?
Vì chuyện này, Trần Kinh đã tức giận với Trưởng ban thư kí Mao Quân Kiện phía Ủy ban.
Mao Quân Kiện nổi tiếng là người tính tình ôn hòa, nhưng ông ta cũng không nhịn được, liền than phiền với Trần Kinh: -Công việc của Trưởng ban thư kí chúng ta hiện giờ khó làm rồi, không thể đoán được suy nghĩ của lãnh đạo, lúc nào cũng bị động, một số công việc chúng ta làm không được nữa!
Mao Quân Kiện than phiền như vậy, chắc chắn không phải là vô cớ rồi, trong lòng Chủ tịch tỉnh Thu Tự Trung chắc chắn là đã có cách nghĩ riêng của mình, nếu không thì Mao Quân Kiện dám than phiền như vậy sao?
Nhưng cuối cùng, quả bóng vẫn được đẩy sang tay Trần Kinh, vì vậy hắn chỉ còn cách đi tới biệt thự khu suối nước nóng ngay lập tức.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ, Trần Kinh đột nhiên tỉnh dậy, Đường Chính Hoa vội quay đầu lại nói: -Trưởng ban thư kí, chúng ta đến nơi rồi.
Trần Kinh gật đầu, cười nói:
-Cậu xem tôi, một lúc đã ngủ ngay rồi. Xuống xe thôi!
Đường Chính Hoa cầm ô trên tay, Trần Kinh liền gạt ô ra, chạy nhanh vào khu biệt thự.
Ngũ Đại Minh ngồi trong phòng sách, trên bàn có một bức thư pháp: "Trường học Tổ Vũ".
Trần Kinh bước vào cửa, đúng lúc đó Ngũ Đại Minh cũng ngẩng đầu lên, Trần Kinh liền nói: -Bí thư, bút pháp của anh ngày càng có lực cứng cáp hơn, nét bút rất mạnh mẽ, rất có phong thái!
Ngũ Đại Minh cười nhạt, nói:
-Người khác nhìn vào không phải nhìn chữ, Tổ Vũ cậu biết chứ? Là một huyện ở Hoành Châu, cũng là nơi tôi đã từng công tác. Viết chữ kỉ niệm là chuyện rắc rối nhất. Cậu không đồng ý với người ta, thì trở thành quên nguồn cội, mình từ vùng đất đấy ra, người dưới có yêu cầu, cậu từ chối không khéo, thì sẽ để lại ấn tượng thế nào cho người ta chứ?
Nhận viết chữ kỉ niệm, thì có thể mọi người sẽ theo vậy mà làm, ai cũng đến xin chữ làm kỉ niệm, đều muốn tạo mối quan hệ, vậy còn có thể bảo đảm thái độ công bằng trong công việc nữa không?
Trần Kinh liên tục gật đầu, hắn chỉ quan tâm tới hai chữ "Hoành Châu" trong lời của Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh mới đột nhiên nghĩ ra, Ngũ Đại Minh cũng đã từng làm việc ở Hoành Châu, hơn nữa là làm Chủ tịch thành phố Hoành Châu.
Lần này Tôn Thiên Thạch nhắc tới kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, thái độ của Ngũ Đại Minh là thế nào?
Ngồi đối diện với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh có chút xấu hổ.
Vụ việc của Hội đồng nhân dân, rắc rối là do hắn gây ra, mà hiện giờ tạo lên ảnh hưởng xấu, trực tiếp ảnh hưởng tới Ngũ Đại Minh.
Vấn đề Tôn Thiên Thạch, tuy không thể trách Trần Kinh, nhưng Trần Kinh là Trưởng ban thư kí, không thể phối hợp làm việc tốt với Phó bí thư, không trao đổi làm việc cùng với Phó bí thư, chẳng nhẽ hắn không có trách nhiệm sao?
Trần Kinh có chút do dự, nói: -Bí thư, hôm nay đã thuận lợi khai giảng lớp thanh niên, không khí cũng rất tốt, Phó bí thư Thiên Thạch đã tham dự lễ khai giảng. Ông ta đã phát biểu một bài diễn văn quan trọng, đưa ra hàng loạt những quan điểm mới, tư tưởng mới về việc đào tạo vào giáo dục cán bộ. Tư liệu cụ thể của bài diễn văn tôi đã chỉnh lý một bản, tôi cũng đưa cho anh một bản!
Ngũ Đại Minh chỉ tay lên bàn, nói: -Đặt đó đi, lát nữa tôi sẽ đọc. Trần Kinh, đồng chí Thiên Thạch là một đồng chí có năng lực, từ ngày ông ta tới nhận chức, công việc rất suôn sẻ. Lần này tới Hoành Châu, lại nhận được sự đón tiếp nhiệt tình từ phía Hoành Châu.
Đây là một chuyện tốt, tôi nghe nói hiện giờ mọi người còn rất nghi ngờ về kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, tôi cho rằng không cần thiết.
Sự phát triển của Sở Nam, vẫn luôn là vấn đề mà chúng ta quan tâm, bọn họ có sự nhiệt tình, có điều kiện phát triển, sự tích cực này cần được cổ vũ. Hôm nay tôi và Chủ tịch Thu Tự Trung đã thương lượng với nhau, có thể tổ chức một tổ lãnh đạo khu kinh tế Sở Nam, đồng chí Thiên Thạch đảm nhiệm chức tổ trưởng, phụ trách việc bố trí và quy hoạch tổng thể, đồng chí Thiên Thạch vốn được phân công liên hệ với Hoành Châu, đồng chí Kí Ngôn được phân công liên lạc với Nguyên Thủy, đều là Sở Nam cả mà!
Trước kia ở ban ngành Kinh Giang, cậu đã đưa ra giải pháp để cán bộ thể hiện được năng lực của mình, tôi rất thích cách làm đó, hiện giờ Tỉnh ủy cũng sẽ dùng giải pháp đó.
Ông ta dừng lại một lúc, lai nói: -Trần Kinh, lát nữa cậu hãy viết một bản thảo về chức năng cụ thể của tổ công tác, sau đó đưa cho tôi xem qua. Chúng ta sẽ nghiên cứu nó trong hội nghị thường ủy tuần sau, số người của tổ công tác cũng sẽ được xác định, vì sự phát triển của Sở Nam, chúng ta cũng có thể đặt nền móng cho một vị lãnh đạo.
Trần Kinh ngơ ngác, trước khi hắn tới trong đầu hắn cũng luôn nghĩ về chuyện này, nhưng hiện giờ dù sao hắn cũng không phải là người đứng đầu, không thể hiểu người đứng đầu sẽ giải quyết vấn đề thế nào.
Hiện giờ Ngũ Đại Minh nói như vậy, hắn nghĩ lại, dường như hắn đã hiểu được ý sâu xa của Ngũ Đại Minh.
Vấn đề Tôn Thiên Thạch, ngăn cản không bằng mặc kệ, ông ta có suy nghĩ, đề ra kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, vậy cứ để ông ta dẫn đầu trong việc thực hiện.
Một khi tổ công tác được thành lập, việc liên hệ của Tỉnh ủy do ông ta phụ trách, chính sách, vốn đầu tư, dự án tất cả những vấn đề này đều do ông ta giải quyết.
Nếu Tôn Thiên Thạch thật lòng vì sự phát triển của Sở Nam, thì ông ta sẽ có cơ hội thể hiện tài năng lãnh đạo của mình, có thể làm cho Sở Nam phát triển, thì có lợi rất lớn đối với sự phát triển của toàn Sở Giang, đây không phải là một chuyện vui lớn sao?
Người đứng đầu suy nghĩ vấn đề có tầm nhìn xa trông rộng, khả năng tổng hợp rất tốt, luôn luôn nhìn vào toàn cục, cũng may Ngũ Đại Minh là một người rộng lượng, nếu không thì việc này sẽ không diễn ra thế này.
Hình như ông ta cảm nhận được sự lúng túng và khó xử của Trần Kinh, Ngũ Đại Minh đứng dậy, cầm bức thư pháp đã khô mực đưa cho Trần Kinh, nói: -Cái này cậu cầm lấy, cán bộ phía Hoành Châu liên lạc với cậu, thì cậu hãy đưa cho họ!
Ông ta vươn vai, nói: -Mấy ngày nay tôi chỉ ở trong biệt thự, da ẩm ướt quá, bệnh cũ lại tái phát rồi. Đúng rồi, hôm nay cậu đừng vội về, ở lại đây ăn cơm tối với tôi. Đợi lát nữa Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Mã Bách Khôn cũng sẽ tới đây, ông ta muốn ăn ếch đá, vừa may mấy ngày trước phía Đức Cao có tặng tôi một ít, tôi đã bảo nhà bếp chế biến rồi, cậu cũng ở lại thử đi!
Lông mày Trần Kinh chợt nhíu lại khi đột nhiên nghĩ tới Mã Bách Khôn người này.
Cái tên Mã Bách Khôn hắn đã rất quen, trước đây ông ta là người đứng đầu Sở tài chính tỉnh, lúc Trần Kinh vẫn còn làm Trưởng phòng phòng nhân sự Ban Tổ Chức, đó là thời kì Mã Bách Khôn đang phát triển rất thuận lợi, danh tiếng vang khắp nơi.
Sau đó ông ta được đề bạt làm Phó chủ tịch nhưng không được thăng chức, nên cuối cùng chỉ có thể sang bên Hội đồng nhân dân làm Phó chủ nhiệm phụ trách việc dưỡng lão, danh tiếng tất nhiên không còn nổi như trước nữa.
Trần Kinh vẫn còn nhớ rõ, Ngũ Đại Minh và Mã Bách Khôn dường như không thân thiết với nhau lắm, sao hôm nay ông ta lại tới đây, lại còn ăn cơm ở đây nữa?
Nhưng ngay lập tức, hắn bình thường trở lại.
Làm chính trị thì làm gì có ai mãi mãi là đối thủ của nhau!
Mã Bách Khôn không phải là một người an phận, oán hận mấy năm nay rất nhiều, nhiệm kì trước ông ta tranh cử chức Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, nhưng bị Đường Kiến Bình cướp mất.
Nhiệm kì này thì ông ta lại bị Lã Quân Niên hớt tay trên, bất luận là Lã Quân Niên hay Đường Kiến Bình thì tư cách của bọn họ đều lâu năm hơn ông ta, ông ta có thể làm gì chứ?
Mới nghĩ tới đây, Trần Kinh có chút khó xử, đối đầu với Lã Quân Niên, cuối cùng Ngũ Đại Minh lại là người đứng ra giải quyết, mà xem tình thế này, Ngũ Đại Minh cũng dần mất sự nhẫn nại với Lã Quân Niên rồi.
Trong đầu Trần Kinh đột nhiên có rất nhiều suy nghĩ, Ngũ Đại Minh đưa ra ý đó, Trần Kinh cũng phải nhanh chóng chuẩn bị, vào thời điểm quan trọng hắn cũng phải thể hiện mình, hắn cũng là một người trong cuộc, không có quyền đứng ngoài nhìn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.