Quan Sách

Chương 261: Bị quấn lấy!!




Đến Sở Thành, Trần Kinh ngựa quen đường cũ, hắn đến Sở Thành chuyện đầu tiên là tới nhà Ngũ Đại Minh.
Bà xã Ngũ Đại Minh tên là Hồng Liên, công tác ở Sở y tế tỉnh, cũng là lãnh đạo, làm việc giống phong cách Ngũ Đại Minh, rất có chính khí, rất quyết đoán.
Trần Kinh đến nhà, bà rất khách khí, mời Trần Kinh vào nhà, tự mình pha trà, nói:
- Lão Ngũ có nhắc đến cậu, nói cậu còn trẻ, tài hoa hơn người. Hôm nay gặp, quả nhiên trẻ tuổi, có thể được chồng tôi coi trọng, là không tồi!
Trần Kinh liên tục khiêm tốn, đem gà rừng hong gió Lễ Hà đã chuẩn bị tỉ mỉ, chân thanh kỷ, nấm núi và đặc sản Thổ gia lấy ra.
Lã Hồng Liên cũng không khác người, vung tay lên nói:
- Cậu đem theo nhiều đồ vật như vậy, tối nay liền ở đây ăn cơm, tôi làm cho cậu vài món thức ăn!
Ngũ Đại Minh có hai đứa con một trai một gái, con gái thứ nhất đã học cấp ba, hiện đang bận đi học bù.
Con trai ở nhà, ở trong thư phòng học bài, bộ dáng tư văn nhã nhặn. Lã Hồng Liên bảo y đi ra chào Trần Kinh, y cung kính khách khí gọi chú Trần, vừa nhìn đã thấy gia giáo nghiêm khắc.
Nhân lúc cơm chưa chín, Lã Hồng Liên và Trần Kinh nói chuyện phiếm, bà nói:
- Đối với lão Ngũ, phương diện công tác, tôi lo lắng ông ấy là thối tính tình. Thứ nhất thiên hạ, tính không sợ trời không sợ đất, tính cách kia phải chịu thiệt thòi rất lớn!
Bà dừng một lát, thở dài một tiếng:
- Chuyện này, cậu và tôi đều không có cách, tính lão Ngũ chính là một đầu trâu, người khác không xoay chuyển được.
- Nhưng phương diện cuộc sống, có vấn đề cần nhờ cậu chú ý, thói quen của lão Ngũ, lúc nào cũng phải uống nước sôi, điểm này nhất định phải nhớ rõ. Còn có, ông ấy không ăn rau cần và hạt tiêu, thích ăn cá sạo, thịt kho tàu, nhưng thịt kho tàu ông ấy không thể ăn nhiều.
- Cà chua ông ấy khá phản cảm, nhưng phải ép ông ấy ăn nhiều một chút...
Lã Hồng Liên đem những chuyện vụn vặt đó êm tai nói hết, Trần Kinh hận chính mình sao không mang bút.
Hắn làm thư ký Ngũ Đại Minh, phát hiện rất nhiều chuyện rườm rà phức tạp, nhưng không thể thờ ơ, nhất định phải làm.
Mà làm việc này, đối với một người mà nói, là cái khảo nghiệm, lại rèn luyện, Trần Kinh cảm thấy bản thân hiện tại tư tưởng so với trước kia sẽ cẩn thận rất nhiều, mà làm việc trầm ổn, so với trước kia cũng hơn nhiều.
Lúc đối mặt với vấn đề khá phức tạp, Trần Kinh làm việc cũng so với trước kia có trật tự hơn rất nhiều.
Nói mấy thứ này, Lã Hồng Liên cuối cùng nói:
- Cuối cùng còn một việc, tôi muốn đặc biệt dặn dò. Người đàn ông ở bên ngoài, không để cho phụ nữ yên tâm nhất chính là vấn đề đàn bà! Đối với vấn đề này, tiểu Trần tôi nói với cậu, cậu phải cao độ cảnh giác.
- Lão Ngũ a, chính là không cảnh giác, luôn đối với người khác cảnh giác rất thấp, là dễ dàng phạm sai lầm ...
Trần Kinh sắc mặt rất xấu hổ, bị phu nhân bí thư lôi kéo nói vấn đề đàn bà, hắn không biết nói như thế nào.
Hắn muốn nói, hiện tại Ngũ Đại Minh mỗi ngày đến ăn cơm đều phải vội vàng, làm sao có tinh lực suy nghĩ vấn đề đàn bà, nhưng hắn lại cảm thấy không ổn.
Chỉ có thể khúm núm gật đầu, trên mặt xấu hổ cười.
“Tít, tít...” Trên lưng di động vang lên.
Lã Hồng Liên nói:
- Cậu tiếp điện thoại đi, tiếp điện thoại!
Trần Kinh lấy điện thoại ra vừa thấy tên, đứng dậy đi mở cửa, đến ngoài cửa cầu thang, ấn phím nghe.
Phương Uyển Kỳ nói:
- Trần Kinh, anh ở đâu vậy? Sao lâu như vậy mới tiếp điện thoại? Anh không phải nói hôm nay đến Sở Thành sao? Anh sẽ không thả bồ câu với tôi chứ?
Trần Kinh vừa nghe thanh âm Phương Uyển Kỳ, da đầu run lên, nói:
- Phương tổng, tôi đã ở Sở Thành , nhưng tôi hiện tại ở nhà lãnh đạo. Như vậy được không, ngày mai tôi gọi điện thoại cho cô...
- Ai nha, ngày mai! Anh ngày hôm nay sắp xếp được đủ nhật trình!
Phương Uyển Kỳ nói, trong giọng nói không có trào phúng:
- Anh ở nhà lãnh đạo nào, là ở nhà Ngũ Đại Minh sao?
- Đúng vậy, ngay tại nhà Ngũ bí thư! Lễ mừng năm mới, bí thư không thể trở về, bảo tôi mang quà tết trở về, buổi tối chị dâu lưu tôi lại ăn cơm, tôi chối từ không được!
Trần Kinh thẳng thắn thành khẩn nói.
- Phải không? Vậy không chối từ, không phải ăn bữa cơm sao?
Phương Uyển Kỳ cười ha hả, nói.
- Được rồi, không nói chuyện nữa, thời gian quý giá, tôi ngắt điện thoại trước!
- Tu, tu tu!
Phương Uyển Kỳ điện thoại nói treo liền treo, nghe trong điện thoại truyền ra mù âm, Trần Kinh thở dài một tiếng, một lần nữa vào cửa.
Hắn cất bước vào cửa, ngay tại phòng khách nghe được tiếng Lã Hồng Liên:
- Là Tiểu Phương a! Đến đi, hoan nghênh, hoan nghênh! Bình thường mời đều mời không đến, hôm nay không ngờ có thể chủ động gọi điện thoại cho tôi, xem ra tiểu Trần chúng ta sức hấp dẫn chính là lớn hơn so với tôi!
- Được, được! Đồ vật này nọ sẽ không phải mang, mang lễ vật tôi trả lại nha!
Trần Kinh đầu có chút mộng, Lã Hồng Liên ngắt điện thoại đứng dậy nói:
- Ai nha, ông nhà của tôi đã nói cậu và đài truyền hình Tiểu Phương quan hệ không tồi, tôi còn bán tín bán nghi, không nghĩ quả là như vậy. Cô nghe nói cậu ở chỗ tôi, cô chủ động gọi điện thoại muốn tới cọ cơm, là lần đầu tiên a!
Trần Kinh thở dài một tiếng, hắn không biết Phương Uyển Kỳ và Lã Hồng Liên nhận thức, hơn nữa nghe giọng điệu, hai người quan hệ cũng không tệ lắm.
Phương Uyển Kỳ tâm tính Trần Kinh đại khái hiểu biết một ít, cô tạo một ít tin tức giả, kỳ thật nguyên nhân căn bản chính là nghĩ muốn thoát khỏi họ Liêu kia giằng co. Theo này góc độ mà nói, Trần Kinh cảm thấy bản thân tuy nhiên là cái tấm chắn mà thôi.
Trần Kinh vừa nghĩ đến đây, trong lòng liền không thoải mái, chính hắn đường đường đàn ông, hơn nữa cũng có bạn gái, như thế nào có thể bị người ta dùng làm tấm chắn chứ?
Phương Uyển Kỳ tới rất nhanh, cô ở bên ngoài gõ cửa, Lã Hồng Liên bước chân nhẹ nhàng đi mở cửa.
Hai nữ nhân ở cửa vừa hàn huyên, Lã Hồng Liên giận dữ:
- Đều nói không cho cô mang đồ vật này nọ đến đây, cô cố tình liền nghe không vào, cô đây là mang cái gì?
Phương Uyển Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Một chút chút lòng thành, cho em Ngũ một bộ sách Anh ngữ. Thứ này đơn vị chúng tôi phát, tôi lại không cần, liền mang lại đây!
Lã Hồng Liên vội vàng gọi đứa con từ thư phòng đi ra, y nhận được quà của Phương Uyển Kỳ, thật cao hứng, nói:
- Cảm ơn chị Phương!
Trần Kinh ở bên cạnh nhìn thấy không kìm nổi cười, Phương Uyển Kỳ lại gần nói:
- Anh quỷ cười cái gì? Tôi còn không thấy bản lĩnh của anh, không ngờ có thể được Ngũ bí thư nhìn trúng, thật sự là ngoài dự đoán mọi người a. Chúng ta lúc này bao lâu không gặp mặt a, xem anh này khí thế và trước kia sẽ không giống!
Lã Hồng Liên ở một bên trêu ghẹo, nói:
- Người Tiểu Phương có thể nhìn trúng, nhà của ta lão ngũ sao lại nhìn không trúng?
Bà thốt ra lời này, sắc mặt Phương Uyển Kỳ lộ ra chút xấu hổ khó có thể nhận ra.
Hôm nay Phương Uyển Kỳ mặc rất mộc mạc, một chiếc áo lông màu xanh, tóc buộc đuôi ngựa, không trang điểm, nhưng loại mộc mạc này, hoàn toàn làm làn da đẹp của Phương Uyển Kỳ nổi bật.
Tuy rằng là mùa đông, da Phương Uyển Kỳ cũng thủy nhuận non mềm, trắng nõn nà, giống như nhẹ nhàng va chạm, có thể bị vỡ.
Ánh mắt cô nhìn Trần Kinh, lại truy vấn nói:
- Vừa rồi anh cười gì? Là chưa thấy qua mỹ nữ hưng phấn sao? Còn là chuyện gì xảy ra?
Trần Kinh cười nói:
- Tôi đang cười, vừa rồi em Ngũ gọi tôi là chú, sau đó kêu cô là chị, tôi vô tình, mà lớn hơn cô một bậc!
Phương Uyển Kỳ lăng lăng sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười rộ lên, nói:
- Ai kêu anh tuổi còn trẻ mà thường xuyên mặc quần áo màu ông già? Còn vẻ mặt cứng nhắc, nói năng thận trọng, người khác không gọi anh là chú thì gọi là gì?
Bởi vì có Phương Uyển Kỳ gia nhập, toàn bộ phòng bầu không khí liền tự nhiên tùy ý hơn rất nhiều.
Buổi tối ăn cơm, Lã Hồng Liên mở một chai hồng rượu, ba người đều uống vào một chút, bữa tối ăn thật sự khoái trá thỏa mãn.
Sau khi rượu uống đủ cơm ăn no, Trần Kinh đề xuất phải rời khỏi, Lã Hồng Liên tự nhiên không lưu lại, có chút thâm ý xem xét hắn và Phương Uyển Kỳ, trên mặt lộ ra một chút tươi cười khó đoán...
...
Trần Kinh đến sở thành mục đích chủ yếu chính là tìm Phương Uyển Kỳ.
Vì dễ dàng cho công tác, lần này tỉnh đài truyền hình phái danh sách phóng viên và nhật trình xuất hành là nhất định phải biết rõ.
Bởi vì sự kiện này ban Tuyên giáo không tiện cho nhúng tay, Lưu Minh Minh muốn làm chuyện này cũng không phải ngựa quen đường cũ, cho nên, tìm hiểu tin tức, muốn làm tình báo nhiệm vụ này liền giao cho Trần Kinh.
Trần Kinh tìm Phương Uyển Kỳ cũng là hành động bất đắc dĩ, hắn không tìm Phương Uyển Kỳ hỗ trợ, còn có thể tìm ai?
Buổi tối, hai người đến quán cà phê Starbucks mới mở ở Sở Thành uống cà phê, Trần Kinh đem tình hình nói một lần, Phương Uyển Kỳ mày nhíu lại, một chữ không nói.
Trần Kinh nói:
- Làm sao vậy? Có khó khăn sao?
Phương Uyển Kỳ cười cười, nói:
- Khó khăn? Đương nhiên là có khó khăn? Anh Trần Kinh a, từ khi lên làm thư ký Bí thư Thành ủy, liền cắt quan hệ, nhất là tầm mắt cao, chúng ta loại dân đen có phải hay không liền chướng mắt?
- Tìm anh nói chuyện này, xa cách, gửi email cho anh, không thấy trả lời, về Sở Thành, không liên hệ, anh nói anh làm cái gì vậy? Thực sợ hãi Uyển Kỳ tôi quấn quít lấy anh phải không?
Trần Kinh nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
- Phương tổng, cô nói lời này tôi liền xấu hổ vô cùng! Cô là thân phận gì, tôi là thân phận gì? Tôi có thể khinh thường cô sao? Cô đừng đùa như vậy!
Phương Uyển Kỳ mày nhướng lên, rất có khiêu khích nhìn Trần Kinh, nói:
- Ồ? Vậy anh nói một chút, tôi là thân phận gì?
Trần Kinh bưng lên cà phê trên bàn uống một ngụm, rất đắng, hắn trầm ngâm thật lâu, nói:
- Phương trung tá đi tìm tôi, chúng ta nói chuyện một giờ!
Phương Uyển Kỳ ngốc lập tại chỗ, thẳng lăng lăng nói không ra lời. Qua thật lâu, cô đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nói:
- Hắn tìm anh? Hắn tìm anh làm gì? Dựa vào cái gì tìm anh? Mẹ nó, tiểu tử này coi trời bằng vung, quả thực là chán sống, tôi muốn đích thân tìm hắn! Tôi không thể để yên.
Starbucks rất im lặng, Phương Uyển Kỳ kích động như vậy, xung quanh mọi người giống như thấy quái vật nhìn cô.
Trần Kinh cũng xấu hổ, muốn đổi bàn...
Phương Uyển Kỳ cảm xúc biến hóa rất nhanh, cô kích động một lát, liền lại đặt mông ngồi ở ghế, hai tay đập tay vịn:
- Ha hả, có chút thú vị, có ý tứ a!
Cô hai mắt khép hờ, Trần Kinh nhìn có chút giật mình, bởi vì hắn rõ ràng từ khe hở lông mi Phương Uyển Kỳ phát hiện một tia ướt át.
Cô là đang khóc?
Trần Kinh bất thình lình bị ý niệm trong đầu làm cho hoảng sợ, hắn nhanh chóng phủ định ý nghĩ này, Phương Uyển Kỳ cũng đã sớm khôi phục bình thường, cô như cười như không nhìn Trần Kinh:
- Tốt, anh nếu đã biết rất nhiều, tôi đơn giản đều nói cho anh!
- Tôi còn muốn nói cho anh, Uyển Kỳ tôi chính là có bản lĩnh quấn người, tôi quấn lấy anh thì thế nào? Ai có thể làm gì tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.