Quan Sách

Chương 263: Vay tiền lớn!




Giải trừ một nguy cơ không lớn không nhỏ, cửa ải cuối năm đã thực sự rất gần!
Trần Kinh cùng Ngũ Đại Minh lên tỉnh thành, nghỉ ngơi tại khách sạn năm sao xa hoa nhất tỉnh.
Buổi chiều hôm đến tỉnh, Ngũ Đại Minh bảo Trần Kinh:
- Cậu biết lái xe chứ? Ở Sở Thành cậu sẽ không lạc đường nhỉ?
- Lái xe đến Sở Thành tôi cũng đã đi nhiều, nhưng nói đến kỹ thuật, lão Đồ vẫn thuần thục hơn!
Trần Kinh nói.
Ngũ Đại Minh khoát tay, nói:
- Chúng ta đi một nơi, cậu lái xe!
Trần Kinh lái xe nhanh dọc theo đường Sở Giang, mục đích là đến khu biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, khu biệt thự suối nước nóng là nơi trước kia thủ trưởng quân khu Trung Nguyên ở lại.
Nhưng sau khi giải trừ quân bị, quân khu Trung Nguyên sửa thành quân khu Hán Giang, nơi ở của thủ trưởng chuyển đến thành phố Hán Giang, tỉnh Sở Bắc, biệt thự suối nước nóng được cải tạo thành biệt thự làm việc mùa đông của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Bởi vì chỗ này hẻo lánh, công tác bảo an làm khá chu đáo, xe Trần Kinh vừa mới tiến vào đường nhỏ đi đến biệt thự, liền nhìn thấy trên đường có lính gác tuần tra. Trần Kinh lái xe có đặc thù dấu hiệu, thân phận Ngũ Đại Minh uỷ viên Tỉnh ủy, một đường tiến vào.
Đến biệt thự số 101, có người ở dưới lầu đợi, Ngũ Đại Minh nói:
- Sau khi xuống xe cậu ở ngay tại phòng nghỉ nghỉ ngơi, tôi đi đến gặp bí thư Sa!
Ngũ Đại Minh mang quà cho bí thư Sa, nhận lới đề nghị của Trần Kinh, mang chính là đông trùng hạ thảo mà một hộ nhân công ở Lâm Hà nuôi trồng, hai hộp công trà trên núi của Tu Mai, còn có một chậu bồn cảnh tùng bách trên núi của Lễ Hà.
Trần Kinh đem bồn cảnh, Ngũ Đại Minh tự mình mang theo đông trùng hạ thảo và hộp trà, hai người đi vào khu biệt thự, Trần Kinh mới nhìn rõ nhân viên công tác của khu biệt thự không ít.
Sớm có nhân viên công tác đem bồn cảnh trên tay Trần Kinh đi, đưa Trần Kinh đến nơi nghỉ ngơi.
Ngũ Đại Minh thì biến mất ở cầu thang.
Buồn tẻ chờ đợi nhiều giờ, Ngũ Đại Minh mang cặp công văn lại gọi Trần Kinh.
Cùng đi với Ngũ Đại Minh chính là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, người trung niên cao lớn đẹp trai, phong độ, hơi béo, làm cho người ta cảm giác rất phúc hậu.
Ngũ Đại Minh chỉ chỉ y nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, đây là chủ nhiệm Uông!
- Chào Uông chủ nhiệm!
Trần Kinh nhanh chóng phản ứng lại, đối phương hẳn là thư ký Uông Minh Phong của Bí thư Tỉnh ủy Sa Minh Đức, y lại kiêm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, cho nên bình thường đều gọi là Uông chủ nhiệm.
Uông Minh Phong trên mặt tươi cười, không có kiêu ngạo của kẻ bề trên, hướng Trần Kinh gật đầu nói:
- Xin chào, có thể được Ngũ bí thư coi trọng, còn trẻ như vậy, quả nhiên là tiền đồ vô lượng!
Ngũ Đại Minh và Trần Kinh đi ra, Uông Minh Phong đưa hai người ra tới cửa, Ngũ Đại Minh nói:
- Buổi tối cậu nhất định phải đến, có vị triết nhân nói qua, thời gian giống bọt biển, chen chúc lại chen chúc nhưng luôn có!
Uông Minh Phong cười khổ lắc đầu, nói:
- Vị triết nhân kia tôi biết, nhưng cái thời đại của ông ấy khẳng định không có cương vị thư ký như hiện tại, nếu có cương vị này, ông ấy sẽ không nói câu này!
Ngũ Đại Minh cười ha ha, chỉ nói với Trần Kinh:
- Nghe lời này của cậu, tôi cảm thấy hẳn là nên để tiểu Trần nghỉ ngơi!
Uông Minh Phong liên tục xua tay nói:
- Tốt lắm, tốt lắm! Ngũ bí thư, tôi nói với ngài, buổi tối tôi tận lực đến, nhưng khả năng muộn một chút.
Toàn bộ văn tự vô quảng cáo
- Các anh không cần chờ tôi.
- Vậy đi, có những lời này là tốt rồi. Đến lúc đó chúng ta có một số tiết mục khá phong phú, hy vọng cậu có thể thoải mái!
Ngũ Đại Minh nói.
Thăm hỏi xong bí thư Sa Minh Đức, buổi tối Ngũ Đại Minh ở Hỉ Lai Đăng mời khách, khách mời bao gồm chủ nhiệm phòng Đốc tra tỉnh ủy Thiệu Đức Cương, Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Đàn Mộc Lâm, tân chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy Hạ Trạch Nhiên, còn có Phó giám đốc Ngân hàng nông nghiệp Tỉnh Cung Kiến Bình.
Ngoại trừ Cung Kiến Bình ở ngoài, còn lại đều là đồng nghiệp của Ngũ Đại Minh ở Tỉnh ủy, Trần Kinh tại đây là thế hệ con cháu, tự nhiên là ngồi ở vị trí cuối cùng.
Trường hợp này khá tùy tiện, chủ nhiệm phòng Đốc tra Thiệu Đức Cương tuổi cũng trẻ, lúc uống rượu, y bỗng nhiên nói:
- Ngũ chủ nhiệm rất giỏi a, đi Đức Cao mới vài ngày, trở về biến hóa nhanh chóng thành thổ tài chủ! Trước kia chúng ta muốn cho hắn mời anh em trong đơn vị ăn bữa cơm, rất là keo kiệt, tôi đến nay trong ký ức vẫn còn mới mẻ đây!
- Hôm nay lại khẳng khái hào phóng như vậy, có phải hay không ở Đức Cao đào được núi vàng?
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Đàn Mộc Lâm và Ngũ Đại Minh là bạn học tại trường Đảng trung ương thành phố khóa thứ ba, y và Ngũ Đại Minh quan hệ gần gũi nhất, y nói:
- Thiệu chủ nhiệm anh cũng không biết, đồng chí lão Ngũ chúng ta ở Đức Cao chuẩn bị một trận đánh lớn, lần này trở về là đưa tiền bảo hộ đến đây!
- Hắn gọi chúng ta đến đây, ăn cơm xong liền đuổi chúng ta đi, làm gì có chuyện hay như vậy?
Đàn Mộc Lâm vừa nói nói, vài người đều ồn ào. Những người này bình thường ở bên ngoài đều là người nắm quyền cao, đi đến đâu đều là hiển hách uy run sợ, nhưng hiện tại cởi mở vui đùa đến, nhìn qua cùng cán bộ đến từ mấy xã, thị trấn không kém là bao nhiêu.
Chỉ có điều này mấy người hay nói giỡn chỉ thời gian ngắn thôi, trong lời nói cử chỉ, ngẫu nhiên vẫn có thể làm cho người ta cảm nhận được khí thế nắm quyền.
Trần Kinh có thể được đưa tới đây, tất cả mọi người đều biết, hắn nhất định là người tâm phúc của Ngũ Đại Minh. Ngồi ở bên cạnh Trần Kinh chính là Hạ Trạch Nhiên, y cười tủm tỉm nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần a, chủ nhiệm Ngũ đối với cậu nhìn với cặp mắt khác xưa .
- Năm đó cậu viết kia bài báo về vấn đề quốc tư xói mòn, hắn còn chuyên môn cầm cấp chúng ta nói chuyện. Nói một trưởng phòng Phong kinh tế thương mại huyện có lý luận tiêu chuẩn, chúng ta làm tinh anh phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy, lại không có nổi trình độ lý luận của cậu, đánh giá rất cao a!
Trần Kinh liên tục khiêm tốn, trong lòng cũng rất là hưởng thụ. Có thể cùng chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy tiếp xúc gần gũi như thế, khiến cho hắn rất sợ hãi kích động, hơn nữa đối phương còn có thể cổ vũ lớn như vậy, lại khiến Trần Kinh cảm thấy phấn chấn kích động.
Ở hôm nay trên yến hội, Trần Kinh rốt cục kiến thức bản lĩnh uống rượu của Ngũ Đại Minh, đầu tiên là mọi người cùng uống một chén, sau đó từng người kính y một chén, sau đó người khác lại kính hắn, như vậy thay phiên nhau, Ngũ Đại Minh ít nhất uống vào mười chén rượu, vẫn nói nói cười cười, không có bất luận dấu hiệu gì không thắng được rượu.
Trần Kinh không khỏi nhớ tới Ngũ Đại Minh ở Đức Cao, rất nhiều lần liên hoan và thị sát, lời dạo đầu của y chính là không thể uống rượu.
Xem ra y không phải không thể uống rượu, mà là bình thường không uống rượu, không cùng người bình thường uống rượu, khả năng cũng là không uống rượu bình thường.
Hôm nay uống rượu ngũ lương, kia những hơn ba nghìn một chai rượu ngon, một bàn ăn phải dùng đến hơn mươi nghìn đồng.
Lúc uống rượu chưa đủ đô, Ngũ Đại Minh nói:
- Các vị, tất cả mọi người đều biết. Tôi lão ngũ hiện tại là đương gia ở Đức Cao, không dối gạt các vị, công tác khai triển rất khó khăn, khó khăn rất lớn! Cho nên, hôm nay mời các anh ăn cơm, thứ nhất là mọi người đã rất lâu không gặp, tụ họp một chút, thứ hai là...!
- Về sau khẳng định không thiếu lúc phải nhờ các vị hỗ trợ, đến lúc đó, tôi lão Ngũ chỉ có mặt dày mày dạn tới cửa cầu a!
Y giơ lên một chén rượu, ánh mắt nhìn về phía Phó giám đốc ngân hàng Nông nghiệp tỉnh Cung Kiến Bình, nói:
- Lão Cung, tôi uống hết chén rượu này rồi nói chuyện. Chúng ta Đức Cao hiện tại rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, nhưng tài chính khuyết thiếu, nói trắng ra chính là thiếu tiền! Lúc này đây tôi có một kế hoạch, thì phải lên vay của ngân hàng lớn trên Tỉnh.
- Mặc kệ dùng biện pháp gì, tôi phải xách tiền trở về.
- Ngân hàng Nông nghiệp của anh là đơn vị thứ nhất tôi tìm, tôi và lão Cung anh cũng là quan hệ từ xưa, hôm nay anh biểu hiện thái độ, xem có thể trợ giúp bao nhiêu!
Ngũ Đại Minh ngấm men say, cầm cái chén quơ quơ, nói:
- Hôm nay nhiều lãnh đạo tỉnh như vậy đều ở trong này, anh nói con số phải không làm thất vọng nhiều người như vậy. Con số anh nói quá ít, tôi liền trực tiếp đem tiền làm kinh phí tiếp đãi đấy!
Ngũ Đại Minh thốt ra lời này, tất cả mọi người buồn cười, Trần Kinh bên cạnh cũng cười. Trong lòng lại âm thầm khâm phục năng lực nắm chắc cơ hội của Ngũ Đại Minh.
Vào lúc này nói chuyện nói chuyện chính sự là thích hợp nhất, tất cả mọi người hơi cảm giác say, nhưng đều không có say túy lúy. Tại thời điểm này, nói chuyện quá phận một chút, cũng không sao cả, có thể nói là bị vây tiến thoái đều có lợi.
Cung Kiến Bình nâng chén rượu lên, nói:
- Lão Ngũ, anh cũng không nên nói kích tôi, hiện tại tình thế anh có biết. Vòng quay chu chuyển tiền tệ quốc gia khá chặt, có thể cho vay tiền nhưng sẽ không nhiều lắm, nhưng, lão Ngũ anh mở miệng! Tôi chỉ có thể là tận lực cố gắng lớn nhất trợ giúp anh!
Y vươn ngón tay cái và ngón trỏ, nói:
- Con số như thế nào? Anh nên thấy đủ đi?
- Tám trăm triệu?
Trần Kinh trong lòng vừa động, có chút kích động, khó khăn Đức Cao rất rõ ràng, thiếu tiền muốn phát triển, nếu vào lúc này có thể được Cung Kiến Bình cho vay tám trăm triệu, khoản tiền này rất đúng lúc!
Ngũ Đại Minh cũng vui mừng quá đỗi, nói:
- Được, lão Cung anh đạt đến một trình độ nào đó, tám là phát, có tám trăm triệu cho tôi, tôi lo lắng liền giải trừ!
Y cười ha hả, nói:
- Anh yên tâm lão Cung, anh đầu tư Đức Cao tôi tám trăm triệu, là chỉ kiếm lời chứ không thiệt. Tám trăm triệu này, đều muốn đầu tư cơ sở kiến thiết, tám trăm triệu này là đòn bẩy, có thể kiến thiết ít nhất năm tỷ công trình trở lên!
- Có ngân hàng Nông nghiệp anh cho vay tám trăm triệu, tôi cùng ngân hàng Công thương, Ngân hàng Xây dựng, giao thông đi nói chuyện liền dễ dàng!
Cung Kiến Bình sửng sốt, chỉ vào cái mũi Ngũ Đại Minh, nói:
- Lão Ngũ này, chính là có sức mạnh độc đáo này, anh cũng không sợ đem ngân hàng chúng ta mượn tiền không?
Ngũ Đại Minh cười nói:
- Vay tiền đó là bản lĩnh, tôi cố gắng làm nhà giàu mượn tiền lớn nhất Sở Giang chúng ta, đến, đến, đừng ngồi không, vì mục tiêu này, chúng ta cùng nhau làm mấy chén!
Một bữa cơm ăn hơn hai giờ, ăn cho tới khi sắp xong, Uông Minh Phong rốt cục chạy tới.
Y đến, không khí lại càng sinh động, mọi người cùng nhau lại uống vào một vòng rượu, sau đó cùng đi trung tâm kỳ bài đánh bài.
Trần Kinh giúp Ngũ Đại Minh mang theo cặp đi cuối cùng, Ngũ Đại Minh trên đường hướng kỳ bài xa hoa kéo Trần Kinh qua, thấp giọng nói:
- Cậu chuẩn bị vài cái tiền lì xì, lớn một chút, không thể ít hơn hai mươi ngàn. Đợi ván bài chấm dứt cậu đưa cho Phó Giám đốc ngân hàng Cung.
- Còn có một bao năm nghìn, đưa chủ nhiệm Minh Phượng, còn lại đều là ba nghìn đi!
Trần Kinh giật mình, Ngũ Đại Minh đến tỉnh thành, rõ ràng nói, tặng lễ vật không đưa tiền, hiện tại sao lại sửa thành đưa tiền?
Trần Kinh vội quay lại đi làm nhiệm vụ Ngũ Đại Minh giao cho, hắn mơ hồ hiểu ra.
Tặng tiền lì xì cho Phó Giám đốc ngân hàng Cung, phỏng chừng đây là lệ thường và quy tắc ngầm. Mà Ngũ Đại Minh không đưa lãnh đạo tiền, lại đưa cấp dưới tiền, khả năng cũng là trí tuệ chính trị độc đáo của y.
Trần Kinh vẫn nghĩ đến, tặng lễ gì đó hắn lý giải được không sai biệt lắm, nhưng hiện tại hắn phát hiện, chính mình lĩnh ngộ thật đúng là quá ít, da lông cũng chưa chạm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.