Quan Sách

Chương 412: Nhân vật rất oai !




Cơ hôi gặp được cục ttrưởng Âu Dương Cường quận rất ngẫu nhiên.
Hội nghị an toàn công tác Huyện ủy khai mạc tại khu nhà khách Nam Uyển. Trần Kinh hôm đó vừa từ tỉnh thành đến Phạm Giang, ngay tại đại sảnh gặp đựơc Âu Dương Cường.
Hai người bắt tay hàn huyên, Âu Dương Cường đột nhiên hỏi Trần Kinh: - Phó Bí thư Trần, phu quân em gái tôi ở Vân tỉnh kinh doanh trà, có ý muốn tiến cử Phổ Nhị cho chúng ta, anh là một người sành về trà, anh cảm thấy thị trường bên này như thế nào?
Trần Kinh hơi ngây người, Âu Dương Cường nói: - Nếu không thì , Phó bí thư Trần, chúng ta đi thửơng thức chút trà, tôi không rành lắm về trà, còn phải nhờ ngài giúp tôi chút đỉnh.
Âu Dương Cường yêu cầu như vậy, Trần Kinh cũng không dễ chối từ, hắn đi theo Âu Duơng Cuờng, hai người đến một gian chính phòng, trên bàn bày biện trà cụ, ấm nuớc tỏa khói nghi ngút ở bên cạnh.
Âu Dương Cuờng an tọa, ngâm một tách trà, nói : - Phó bí thư TRần , trà này nhân lúc tôi nghỉ phép đến Vân tỉnh, tận mắt nhìn người ta chế tác,mời người nếm thử.
Trần Kinh bưng chén nhỏ cẩn thận nhấp từng ngụm, gật đầu nói: - rà rất ngon, nhưng hiện giờ uống còn hơi sớm, như loại trà này vừa thả xuống, tư vị rất tốt..
Âu Dương Cường giơ ngón tay cái, nói: - Anh thật sành về trà, em rể tôi cũng nói như vậy, nhưng tôi cũng không hiểu.
Hai người uống hai chén trà, Trần Kinh đột nhiên nhớ tới chuyện Chương lão hán mấy ngày trước, hắn liền hỏi Âu Dương Cường có biết hay không biết chuyện này.
Âu Dương Cường gật đầu nói: - Việc này tôi có biết, là việc Chương Võ Hiệp bị khai trừ, cụ thể tình hình như thế nào tôi không nắm lắm, lật lại tìm hiểu một chút, tranh thủ xử lý thích đáng.
Âu Dương Cường đã từng chứng kiến bản lĩnh của Trần Kinh, lần trước vì vấn đề giải phóng mặt bằng Hoa Sen, Trần Kinh phát biểu lớn.
Sau hắn lại có chút không phục, dò hỏi chuyện của Trần Kinh, câu trả lời rất rõ ràng: - Không cần gây chuyện sinh sự, muốn mấy phần là thật, thì bấy nhiêu phần là thật.
Âu Dương nghe xong câu trả lời, trong lòng hiểu mọi chuyện không thể làm gì được nữa, thâm tâm có phần kinh sợ Trần Kinh.
Vừa rồi nghe Trần Kinh nói lên sự tình của Chương võ Hiệp, việc này kỳ thật anh ta biết rất nhiều nội tình, nhưng anh ta nghe ý tứ trong lời nói của Trần Kinh, giống như đứng về phía Chương Võ Hiệp, anh ta cũng không nói nhiều lời, sợ nói không khéo, nói một lời sai, lại chuốc them nhiều họa.
Nhưng việc này anh ta ghi nhớ ở trong lòng, hồi sau sẽ tự mình đi sắp xếp cho ổn thỏa. Cùng một vài đơn vị kết giao, cũng không cần phải làm quá, chỉ cần làm cho sự tình yên ắng là tốt rồi.
Phạm Giang, Trần Kinh đã lâu không gặp rồi.
Ở Nam Uyển, lúc gặp được Phạm Giang, bên cạnh anh ta là một cô gái dáng người cao gầy, khuôn mặt trái xoan.
Cô gái có đôi mắt to rất có thần, lúc Trần Kinh và Phạm Giang nói chuyện, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ băn khoăn.
Phạm Giang giới thiệu: - Đây là vợ của tôi, Đặng Linh! Anh thấy sao? Xinh đẹp không?
Đặng Linh lập tức phản ứng nói: - Ai là vợ của ngươi? Mới không phải vợ của của anh, muốn làm chồng của em, anh còn phải cố gắng nhiều.
Phạm Giang cười ha hả tuyệt không xấu hổ, nói: "Đó là chuyện sớm hay muộn thôi, Trần Kinh là anh cả của chúng ta, trước mặt anh cả, có thể khoe khoang một chút đúng không?"
Phạm Giang nói như vậy, Đặng Linh xem như bỏ qua cho hắn.
Trần Kinh thản nhiên cười, cũng không cùng bọn họ liếc mắt đưa tình.
Phạm Giang nói - Kinh tử, cậu tới thật là không đúng lúc, tôi vừa mới hẹn một khách hang, chẳng còn cách nào khác, hôm nay muốn một mình họp lên kế hoạch.
Trần Kinh nói: - Anh bận rộn tôi liền tới ngay, nghe nói, cậu gần đây gặp nhiều chuyện phiền toái
Hắn nói chưa dứt, điện thoại của Phạm Giang reo lên, anh ta liền nghe điện thoại, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười nghề nghiệp: - Ai da, Vương chủ nhiệm, xin chào, xin chào, tôi lập tức tới tiếp đón anh.
Anh ta hỏa tốc tắt điện thoại, nói với Đặng Linh: - Tiểu Linh, em với Trần Kinh đi tới nhà hang trước, anh đi tiếp đón khách tới.
Phạm Giang gần đây nhiều chuyện phiền lòng, nội bộ tập đoàn Tam Giang đấu tranh khốc liệt, anh ta bị cô lập, bị Liêu Triết Du đưa xuống phụ trách nghiệp vụ mở rộng công ty.
Gần đây, truyền thông Tam Giang mới thành lập công ty mới ở Đức Kinh, anh ta liền bị đưa xuống đấy phụ trách công việc.
Từ tổng công ty, bị giáng chức xuống thành phố cấp địa ( thành phố cấp3) Đây đối với Phạm Giang mà nói có chút áp lực lớn.
Nhất là anh ta vừa mới quen được bạn gái, đúng lúc muốn dùng tiền nói chuyện hôn sự, anh ta lại càng thêm buồn bực.
Nhà khách Nam Uyển thuộc khu Huyện ủy Đức Thủy và Ủy Ban nhân dân dùng để tiếp khách, trong nhà khách chuyên sắp đặt để lãnh đạo dùng phòng ăn xa hoa lộng lẫy.
Phòng ăn rất lớn, trên mặt đất trải thảm đỏ được nhập khẩu từ Ý, xốp xốp, êm êm, đi không một tiếng động, chỉ cảm thấy thật thoải mái.
Trần Kinh và Đặng Linh vừa mới đến phòng, vừa mở cửa ra, Phạm Giang đả cùng một ngường trung niên trên dưới bốn mươi tiến lại.
Người trung niên bụng bự, dáng người rất cao, theo sau là một cô nàng khoảng chừng hai mươi, trang điểm ăn mặc xinh đẹp, long lẫy.
Phạm Giang giới thiệu:
- Vị này là chủ nhiệm Vương bệnh viện trung tâm thành phố. Anh ta chỉ Trần Kinh và Đặng Linh: - Đây là người anh em của tôi, họ Trần, đây là bà xã tôi.
Người trung niên vừa vào cửa, ánh mắt nhanh chóng lứot qua Trần Kinh, dừng lại trên mặt Đặng Linh, có chút lỗ mãng.
Nhưng Phạm Giang giới thiệu xong, ông ta lại hào sảng cười nói : - Được được, tôi là Vương Lâm Ba, cùng với Phạm Giang là huynh đệ, nào, Tiểu Hồng, lại đây gọi một tiếng Trần ca, Đặng tỷ.
Cô gái phía sau hắn đến trước mặt Trần Kinh nói: - Trần ca!
Cô dùng đôi mắt hoa đào, liếc nhìn trần Kinh, đều khiến người ta đỏ mặt.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, ba người đàn ông, mỗi người một bình Quốc điếu, Vương Lâm Ba uống rượu hào sảng, mấy chén lót bụng, khoe khoang.
Ông ta vung tay lên nói: - Lão Phạm, bênh viện y dược là một ngành lớn, công ty truyền thông các cậu có thể gia nhập ngành này, có thể nói là rất có tiền đồ, không phải lão Vương tôi đây khoác lác, chứ toàn bộ bệnh viện Đức Cao từ lớn đến nhỏ tôi đều có quan hệ.
Nếu như các cậu cùng bệnh viện chúng tôi hợp tác vui vẻ, haha, tôi đảm bảo các cậu tiền vào như nước.
Phạm Giang nửa thật nửa giả nói:
- Đúng thế, tôi đến Đức Cao trước là phải tìm Vuơng ca, mới biết anh ở vùng này thế lực rất lớn.
Được Phạm Giang thổi phồng Vương Lâm Ba lại càng ra vẻ, uống rượu liên tục, tay chân cũng không sạch sẽ, ôm chầm nữ nhân bên cạnh vuốt ve.
Mà cô gái tên Tiểu Hồng cũng không phải là cô gái trinh tiết liệt nữ, trong miệng làm nũng liên tục.
Vương Lâm Bá bận rộn hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Kinh nói: - Trần lão đệ, vẫn chưa hỏi đệ, đệ nhận chức ở đâu?
Trần Kinh nói: - Cao thì không dám nói, truớc mắt đang làm ở Quận ủy Đức Thủy.
- Công nhân viên chức?Vương Lâm Ba chau mày, vung tay nói: - Tuồi trẻ bây giờ thật không hiểu nổi, tại sao lại không chọn việc bay năng động mà lại thích nhân viên công vụ! Tôi nói có chút khó nghe nhưng tiền lương công nhân viên chức nuôi nguời chết không được còn nuôi nổi người sống sao!
- Lão đệ, nghe anh nói một câu, cậu có nguyện cùng anh lăn lộn, tôi bảo đảm với cậu con số một năm.
Vuơng Lâm Ba giơ một ngón tay - Một trăm nghìn, như thế nào?"
Ông ta vỗ vỗ vào mông cô gái bên cạnh, nói - Tôi một năm cấp cho Tiểu Hồng ba bốn trăm nghìn tiền tiêu vặt, so với công nhân viên chức các cậu còn hơn nhiều.
Trần Kinh không biết nên khóc hay cười, gật đầu - Chúng tôi biết là không thể so với anh Vương, anh là ông chủ lớn.
Vương Lâm Ba nói: - Ông chù lớn cái gì, nói cho cùng, cậu tôi đều là đi theo Đảng, nhưng dù cùng là người phục vụ Đảng và nhân dân, khoảng cách chênh lệch rất lớn a.
Vương Lâm Ba khoe khoang khoác lác, Đặng Linh ngồi cạnh Phạm Giang nghe thấy liên tục nhíu mày
Con gái suy cho cùng vẫn là hiểu biết không sâu, gặp dịp thì chỉ góp vui lấy lệ, thấu hiểu không triệt để, hỉ nộ vẫn lộ rõ, may mà Phạm Giang nháy mắt ra hiệu mới khiến cho cô không biểu hiện ra ngoài.
- Lão đệ, lúc nãy cậu nói cậu đang ở đâu? Đức Thủy? Vuơng Lâm Ba quay đầu hỏi Trần Kinh
Trần Kinh gật đầu. Ông ta nói: - Ha ha, lão đệ, tôi trước kia làm việc ở bệnh viện nhân dân Đức Thủy, ngày ấy, không phải tôi nói khoác, ở trong bệnh viên, tôi so với viện trưởng còn giỏi hơn.
Ông ta nhìn Phạm Giang nói: - Phạm tổng, nói như này đi! Chúng ta đàm phán phải hợp ý, tôi không cam đoan sau này công việc ở bệnh viện nhân dân Đức Thủy trao cho cậu, quy định vẫn là quy định. Phần của tôi cậu vẫn phải giữ cho tôi, thế nào?
Phạm Giang nhấc chén lên nói: - Vậy thì tốt rồi, Vương đại ca, nào, tiểu đệ ta kính anh một ly, cảm tạ anh đã chiếu cố.
- Haha! Vương Lâm Ba cuời ha hả - Năm xưa tôi ở Đức Thủy, tôi chính là thiên vương! Khi đó có một Tiểu không có mắt, không ngờ nhìn trúng con ngựa của tôi, con mẹ nó oai không được, sau này tôi ta cho nó một trận tan cửa nát nhà.
Ông ta quay đầu về phía cô gái bên cạnh: - Tiều Hồng, đúng không nào?
Trên mặt Tiểu Hồng lộ vẻ e ngại, liên tục gật đầu.
Trần kinh nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới ông Chương , bèn nói:
- Việc này tôi không nghe nói, có chuyện như vậy sao?
- Sao lại không có? Có hẳn tên lẫn họ, tên đố là Chương Võ Hiệp, cái tên uy vũ thực sự. Vương Lâm Bá lớn giọng, ông ta vỗ vỗ bụng phệ: - Cậu có thể hỏi thăm một chút, người cha gần đất xa trời của tên tiểu tử kia gần đây còn đang đi khiếu kiện khắp nơi.
Ông ta cười ha hả - Ông ta kiện cái gì không có quan hệ tới tôi! Tôi không những chứng kiến tiểu tử kia bị phế đi mà còn phải chỉnh cho nó chết.
Ông ta cuời nham hiểm: - Trần Kinh đệ, tôi nói với cậu, quan trường lăn lộn, thâm sâu khó luờng! Sau này cậu theo tôi, bảo đảm cậu lợi ích không nhỏ!
- Ở Đức Thủy tôi không nói khoác, trên từ Bí thư Lưu Tích Nhân, duới cụccó Tiểu Biết Tam, Lão Vương tôi đều có quan hệ đấy, sau này gặp rắc rối gì, cứ nói tên lão Vương tôi ra, nói là tiểu đệ của tôi, tôi bảo đảm mỗi đại lộ đều thông!
Trần Kinh lấy mắt kính xuống, trong túi lấy ra miếng vải bố từ từ lau, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
Nghề ngiệp trị liệu hắn ta không bàn tới, không có gì chú ý, hắn đã sớm nghe nói hệ thống chữa bệnh hỗn loạn không chịu nổi, nhờ cậy mối quan hệ khắp nơi, thế lực đen ác hung hăng ngang ngược, thao tác hộp đen khắp nơi đều có, hiện tại xem ra lời đồn quả nhiên có thật!
Như lúc trước, Trần Kinh không có thế lực đụng tới chuyện này, nhưng bây giờ, có chuyện đụng tới nó rồi, hơn nữa hiện tại lại đang nắm công tác Huyện ủy, những chuyện này xem ra thật đúng là phải coi trọng, có một số người và chuyện, không nên chạm vào, cũng tuyệt đối không thể làm hàm hồ!
"Phạm Giang này, trong đầu cậu ta nghĩ gì vậy, thật sự là làm chuyện bừa bãi mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.