Quan Sách

Chương 423: Lòng lang dạ sói




Tâm tình của Đường Chiêu Chiêu thật tốt.
Vốn anh ta nghĩ đến hôm nay gặp Trần Kinh là một lần hành trình gian nan, hiện môi trường bên ngoài không tốt, từ Trung ương đến địa phương, đều thắt chặt vòng quay chu chuyển tiền tệ, trong bối cảnh như vậy, sự tranh giành của các địa phương với nguồn tài nguyên và tiền bạc lại càng quyết liệt hơn bao giờ hết.
Nói về Đức Cao, quầy sạp hiện tại đã trải rộng ra, chỗ hổng vốn lấy phải lên tới mấy trăm triệu.
Mà Đức Thuỷ là địa phương có triển vọng nhất của Đức Cao, năm trước đến năm nay tăng đầu tư mới là vài trăm triệu, mà hiện tại Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia bỗng nhiên kêu gọi ngừng đối với nhiều dự án đầu tư, bên dưới sẽ rất khó khăn.
Muốn làm trung tâm phân phối thời trang, cần phải đầu tư, trước mắt mà nói, chỗ hổng vốn hơn trăm triệu, nhưng, cao ốc thương mại thời trang sắp khởi động, chính sách ưu đãi mọi mặt và các quỹ đặc biệt và phải cân đến nơi. Sau khi Lưu Tích Nhân giao quyền, vị trí của Trần Kinh rất quan trọng.
Nhiếp Quang hưởng ứng tích cực đối với khối tiền này, thậm chí có thể nói rất hăng hái. Xây cao ốc thời trang, banb đầu đây là chủ ý của ông ta, có thể làm ra thị trường này, làm ra quy mô, những việc này đối với anh ta mà nói, là một chiến tích hiển hách.
Hiện vào lúc này, đang là thời điểm cần chiến tích, trong lúc Nhiếp Quang lại đang cạnh tranh với Trần Kinh, khai cuộc bất lợi, nếu vào lúc này, có thể làm cao ốc thời trang, có thể làm lớn thanh thế, khiến cho nó có quy mô hiệu ứng, ông ta hoàn toàn mới có thể một lần nữa chiếm cứ thế chủ động.
Điểm này, chính là chỗ khiến Đường Chiêu Chiêu lo lắng.
Việc này có lợi cho Nhiếp Quang, Trần Kinh sẽ sung sướng nhanh chóng đáp ứng?
Trần Kinh nếu trong chuyện này muốn gây ra trở ngại, hắn chỉ cần tùy tiện biên ra lý do là đủ rồi, căn bản không cần cố ý đi làm khó dễ.
Hiện tại vốn eo hẹp, rất khó khăn, dựa theo yêu cầu của Thành ủy, phải sử dụng kinh phí một cách khôn ngoan.
Căn cứ quy hoạch đặc sắc du lịch của thành phố, đặc sắc kinh tế mà Thành uỷ tạo ra. Cái gì mới là nơi cần vốn nhất?
Cho dù từ phương diện nào thành phố thời trang khẳng định không ở trong đó. Đức Cao chỉ là một thành phố nhỏ. Thành phố như vậy không thích hợp phát triển mạnh buôn bán, anh đem vốn quăng vào làm thời trang, đây chẳng phải hoàn toàn đi ngược lại tinh thần chỉ thị của Thành ủy sao?
Trần Kinh vốn xuất thân thư ký của Ngũ Đại Minh, có quan hệ tương đối chặt chẽ trong thành phố, hắn hoàn toàn có đủ khả năng khiến Nhiếp Quang bị động trong chuyện này.
Nhưng Đường Chiêu Chiêu tuyệt đối không dự đoán được, Trần Kinh sao lại dễ chịu như vậy, không chỉ đồng ý Đường Chiêu Chiêu hồi báo trọn bộ phương án cho hắn, hơn nữa, hắn cho rằng Nhiếp Quang làm như vậy còn chưa đủ, để có tầm nhìn cho sự nổi tiếng của cao ốc thương mại thời trang. Đức Thủy có thể phỏng theo những địa phương khác để làm nơi buôn bán quần áo sỉ lẻ.
Mời một số nhà sản xuất may mặc quần áo và thương nhân lớn đến hiện trường. Đến hiện trường xúc tiến tiêu thụ, mặt khác, để gia tăng danh tiếng, có thể mời một ít minh tinh người mẫu, làm nhiều liên hoan văn nghệ chất lượng cao. Không chỉ để cho người của Đức Cao biết tin tức này.
Còn để cho Dung Châu bên cạnh thậm chí là người của Tỉnh Sở Bắc cũng biết Đức Cao có thị trường thương mại thời trang, ở đây có sự đa dạng chủng loại trên toàn khu vực đồng bằng miền Trung, giá cả hợp lý nhất, sàn giao dịch hàng hoá kiểu dáng thời trang nhất, khu vực giao dịch này hoan nghênh người làm ăn từ Nam chí Bắc đến đặt hàng, khảo sát.
Trần Kinh rất nghiêm túc nói với Đường Chiêu Chiêu:
- Lão Đường, chúng ta đã bỏ ra giá lớn như vậy, không thể tiếc rẻ chút tiền cuối cùng kia. Lại nói tiếp, công việc mà hiện tại chúng ta cùng làm thuộc phạm trù tiếp thị. Phải làm tiếp thị, để tạo thanh thế, sẽ làm ra thanh thế vang xa.
Đánh nhỏ làm nhỏ, không có thanh thế nhất định, vừa tốn tiền, hiệu quả lại không đạt tới. Điều này chẳng phải chúng ta không muốn sao.
Đường Chiêu Chiêu bị lời nói của Trần Kinh làm cho tỉnh mộng, nhưng rất nhanh, nội tâm của anh ta chính là mừng như điên.
Có được sự ủng hộ của Trần Kinh, kế hoạch của anh ta sẽ thông suốt, việc khởi động xây dựng cao ốc thời trang, lập tức có thể tiến hành rồi, có thể tưởng tượng, thị trường này một khi khởi động, hơn nữa khởi động với thanh thế lớn như thế, điều này sẽ tạo ra nhiều ảnh hưởng.
Đường Chiêu Chiêu làm ủy viên thường vụ vẫn được phân công quản lý khối công việc này, hiện tại cuối cùng là lúc cho ra thành tích, anh ta lẽ nào không kích động?
Trong lòng của anh ta khẽ kích động, nhìn Trần Kinh không giống với lúc trước.
Trần Kinh tuổi còn trẻ, không chỉ có thủ đoạn, khôn ngoan, hơn nữa còn có ý chí.
Ở vấn đề nguyên tắc, Trần Kinh rất vững chắc, vụ án lần của Chương Võ Hiệp, hắn có thể vén lên nội tình của Nhiếp Quang, không chút lưu tình nể mặt.
Còn lần này, ở vấn đề khởi động cao ốc thương mại thời trang, hắn lại có thể ủng hộ Nhiếp Quang hoàn thành làm tốt việc này, qua điểm này, là có thể nhìn thấy, tư duy của Trần Kinh là chú trọng đại cục và nguyên tắc rất rõ ràng.
Đường Chiêu Chiêu có chút không dám tin tưởng Trần Kinh mới hơn 20 tuổi, người hơn 20 tuổi, có ý chí như vậy, thảo nào tuổi còn nhỏ mà đã có địa vị cao, tổ chức chọn lựa nhân tài, quả nhiên là rất độc đáo.
...
Mưa thu mông lung, không trung một mảnh mờ mịt.
Trên bầu trời nhà giam nữ Đức Cao mặc dù âm u. Vào thăm phòng tù, Thiệu Băng Oánh đã cắt thành tóc ngắn, mặt ngước lên trời, khuôn mặt có chút tiều tụy.
Nhất là đôi mắt, hết sức vô thần, xem ra cô ấy gần như già hơn 10 tuổi.
Cô có chút chất phác nhìn Thiệu Hồng Ngạn bên ngoài song cửa sắt, mím môi thật chặt, không nói một lời.
- Em gái, em gái.
Thiệu Hồng Ngạn kêu cô hai tiếng, đem cái bao trong tay để bên ngoài nói:
- Anh mang cho em một ít đồ, đợi kiểm tra xong, em có thể dùng, suy nghĩ của em đừng quá nặng nề, anh đang tích cực quan hệ, từ từ sẽ giảm hình phạt cho em, không lâu sau em có thể tự do.
Thiệu Băng Oánh gật đầu, nói:
- Anh đồng ý với em một chuyện, anh đã làm xong chưa?
Sắc mặt của Thiệu Hồng Ngạn thay đổi, nụ cười trên mặt phai dần.
Những lời này chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe hiểu, đích xác, Thiệu Hồng Ngạn đã từng hứa hẹn với cô một chuyện, nhất định phải thay cô kéo người đã đá cô xuống ngựa cho suy sụp, phải cho họ suy sụp như cô.
Nhưng đến hiện tại, những lời nói này của Thiệu Hồng Ngạn đã thành lời nói suông.
Thiệu Hồng Ngạn cho tới bây giờ vốn không có từ bỏ suy nghĩ kéo Trần Kinh sụp đổ, nhưng Trần Kinh cho đến hiện tại, vẫn hát vang tiến mạnh trên con đường làm quan, không những không có bị lật đổ suy sụp, ngược lại sống rất thoải mái, còn thoải mái hơn cả Thiệu Hồng Ngạn.
Thiệu Hồng Ngạn trước khi rời khỏi xưởng máy kéo Lâm Tinh, hiện tại thành chó nhà có tang, ăn nhờ ở đậu, tranh đấu không ngớt trong nội bộ tập đoàn, vì ứng phó khối tiền hao tổn máy móc, cũng đủ khiến ông ta vắt hết óc rồi.
Vả lại, bây giờ Trần Kinh, sớm đã không phải là một nhân vật nhỏ của Lễ Hà năm đó.
Hiện tại Trần Kinh ở huyện Đức Thuỷ có quyền cao chức trọng trong tay, đã trở thành ngôi sao mới sáng chói nhất ở Đức Thuỷ, Thiệu Hồng Ngạn lấy cái gì tranh đấu với hắn?
Một người là quan, một người là dân, rất nhiều nghiệp vụ của Thiệu Hồng Ngạn ở Đức Cao, Trần Kinh nếu muốn làm khó dễ ông ta, đó là chuyện dễ dàng trong từng giây từng phút.
Cũng bởi vì ông ta và Thiệu Khôn có quan hệ không tốt với Trần Kinh, khiến cho bọn họ ở trong nội bộ tập đoàn chịu đủ những người khác lên án, cho rằng bọn họ bất lực mở rộng nghiệp vụ ở Đức Thuỷ, không nắm chắc thời cơ phát triển mới của Đức Thuỷ.
Nhẹ nhàng dừng câu chuyện, Thiệu Hồng Ngạn chậm rãi đứng dậy, từ từ thối lui ra khỏi phòng thăm tù.
Đi ra từ nhà giam nữ, sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn âm trầm u ám như bầu trời, trợ thủ của ông ta đi theo sau, lại dè dặt, nơm nớp lo sợ.
Tính cách của Thiệu Hồng Ngạn cáu kỉnh không tốt lắm, nhất là khi tâm tình không tốt rất dễ tức giận, ông ta khi phẫn nộ, nhẹ thì chửi mắng, nặng thì động thủ đánh người.
Phụ tá của ông ta tuổi còn trẻ, từ khi đi theo Thiệu Hồng Ngạn tới nay, đã bị mấy cái bạt tai rồi.
Cho nên cậu ta vừa hận vừa sợ Thiệu Hồng Ngạn, cậu ta đi sau Thiệu Hồng Ngạn, trong lòng có chút ác độc nghĩ người này nếu như té từ trên bậc thang xuống, nhất định sẽ ngã chết, đến lúc đó, về sau cậu ta cũng không cần ngồi trong nhà giam rồi.
- Cái họ Nhiếp kia tới rồi sao? Cậu có liên hệ hay chưa?
Thiệu Hồng Ngạn lớn giọng hỏi.
Trợ thủ tiến lên một bước nói:
- Chủ tịch Nhiếp đã đến, đang đợi người, vừa rồi thư ký của ông ta đã gọi điện thoại thúc dục.
Thiệu Hồng Ngạn nhíu mày, lại quay đầu nhìn thật sâu nhà giam núp sau bức tường cao, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Để cho đợi thêm một lúc mà đã không kiên nhẫn? Tâm tính như vậy, sao có thể lên làm Chủ tịch huyện, tám phần cũng chỉ là kẻ bất tài.
Trợ thủ của ông ta lựa chọn im lặng, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Thiệu cọng lông mới là kẻ bất tài.
Thiệu Hồng Ngạn trong công ty nhân duyên không tốt, luôn giả vờ ăn vạ, tính khí cáu kỉnh, thích giở giọng, bởi vì tóc trên đầu không nhiều lắm, cho nên, rất nhiều người đã gọi anh ta là Thiệu cọng lông, ở bất động sản Tam Giang, tên này đã trở thành cái tên xưng hô bình thường trong giới công nhân đối với ông ta.
Nhiếp Quang.
Thiệu Hồng Ngạn híp mắt, trong ánh mắt mập mờ, ông ta gần đây học thuật tướng nhân.
Nhiếp Quang người này, từ góc độ tướng mệnh mà nói, người này chính là có tướng bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm, người như vậy, chỉ có thể lợi dụng, chứ không thể hợp tác.
Thời gian lâu như vậy, Thiệu Hồng Ngạn vẫn ở ẩn, nhưng ông ta cũng không ăn không ngồi rồi.
Ông ta biết rõ, chính mình phải quật khởi ở Đức Cao, nhất định phải nghĩ biện pháp nắm giữ được tài nguyên nhất định trên chính đàn, cho tới bây giờ, tài nguyên trên tay ông ta tương đương đầy đủ rồi, là lúc ra tay rồi.
Lúc này nếu không động thủ, về sau sẽ không có cơ hội vùng lên.
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Thiệu Hồng Ngạn đã hiện lên một tia tàn nhẫn, quay đầu nói:
- Chúng ta đi, đi gặp Chủ tịch Nhiếp này.
Sau khi lên xe, khởi động xe, vừa mới đi được một đoạn ngắn, Thiệu Hồng Ngạn bỗng nhiên nói:
- Chờ một chút, đợi mười lăm phút nữa.
Ông ta nằm ngửa ở trên ghế ngồi, khép hờ hai mắt, trong lòng đang tính toán kế hoạch của chính mình.
Ông ta vẫn đang chờ một cơ hội, phải đợi một người thích hợp đến khởi động kế hoạch này, hiện tại có Nhiếp Quang, rốt cục thì mọi sự đã chuẩn bị xong rồi.
Ông ta cũng không tin Nhiếp Quang lắm, đối với ông ta mà nói, Nhiếp Quang chính là một đồ vô dụng.
Trần Kinh đơn thương độc mã vào Đức Thuỷ, có thể nói là tứ cố vô thân, dưới tình huống như vậy, Trần Kinh có thể sống yên, và hiện tại danh vọng lại tăng vọt, anh ta Nhiếp Quang căn bản là không thể kìm nén nổi tình thế đang đi lên này, không phải đồ vô dụng chứ là cái gì?
Trong thế giới của Thiệu Hồng Ngạn, chính trị chính là người đấu với người, người đấu không lại người khác, người khác sẽ dẫm nát người dưới chân.
Trong quan trường, tổng cộng có nhiều vị trí như vậy, muốn ngồi những vị trí mà mông lại che trời phủ đất này, thật sự là nhìn xuống tất cả đều là khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía trước tất cả đều là mông.
Mông của người khác dịch chuyển rồi, anh lại cạnh tranh không nổi đối thủ, thấy được cũng chỉ là mông của người khác, giống Nhiếp Quang như vậy, chính là người chỉ xem mông của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.