Quan Sách

Chương 492: Đây chính là châm biếm




Trong phòng tràn ngập khói thuốc, rất nồng nặc!
Triệu An nghĩ…..trong lòng có chút chột dạ.
Trần Kinh đốt một điếu thuốc, nhả khói, khói thuốc bay quanh đỉnh đầu hắn, khiến Triệu An cảm thấy vị trưởng phòng trước mắt này càng thêm thần bí.
Trong đầu Trần Kinh nghĩ gì, ông ta không đoán ra, dựa theo tuổi tác, thì Trần Kinh nhỏ hơn ông ta, nhưng cộng sự qua vài lần, Triệu An đã đem vấn đề tuổi tác này quên lãng rồi.
Trong mắt ông ta, Trần Kinh và những lãnh đạo trong kia không có khác biệt lắm, hắn đứng trước mặt bạn, loại áp lực vô hình kia có thể khiến bạn ngột ngạt, nói chung khiến người ra có cảm giác không thoải mái.
Trần Kinh vung tay lên, xử lý Hàn Cường rồi
Nhưng tiếp theo, Triệu An điều tra ra nhiều vấn đề như vậy, Trần Kinh lại đem toàn bộ những thứ này đè xuống, một cái cũng không để lộ ra ngoài, điều này làm cho Triệu An không hiểu nổi rốt cuộc là Trần Kinh muốn làm cái gì.
Trần Kinh không phải vẫn luôn nhấn mạnh là muốn công tư phân minh sao, đã dám có gan làm, thì dám có gan đắc tội với người khác.
Sao lúc này lại đột nhiên phanh lại, đây chẳng phải là có băn khoăn gì hay sao?
- Triệu trưởng phòng, ông có biết lần này lãnh đạo tỉnh để chúng ta điều tra rõ ràng vấn đề của bộ máy tập đoàn khách sạn Sở Thành mục đích là gì không?
Trần Kinh đột nhiên dập điếu thuốc, giương mắt nhìn Triệu An.
Triệu An lắc đầu, Trần Kinh cười nói
- Ý đồ của lãnh đạo tỉnh là muốn có một điều kiện tốt để cải tạo tập đoàn khách sạn Sở Thành, nếu như tập đoàn khách sạn Sở Giang cứ gặp phải nguy cơ như thế này, cứ luôn năm bè bảy mảng thế này có thể sẽ không thể cải tạo, mà trước tiên là tuyên bố phá sản rồi.
Nếu nói như vậy, cái gọi là cải cách tập đoàn khách sạn liền biến thành một truyện cười, thậm chí là một trò khôi hài.
Trần Kinh nâng chén trà lên, uống một ngụm, nói:
- Nhiệm vụ này đối với chúng ta mà nói thì có chút nặng nề, bởi vì xử lý mấy vấn đề này, rất phức tạp, tập đoàn khách sạn Sở Thành phát triển nhiều năm như vậy, ở trong tỉnh được đặt biết bao kỳ vọng?
Lại có bao nhiêu lãnh đạo ở trên đổ tâm huyết vào?
Nếu động tác của chúng ta quá lớn, đem tất cả vấn đề lật ra, không chỉ là vấn đề đắc tội với người khác mà sẽ làm tổn thương rất nhiều người, kết quả là chúng ta một cán bộ nhỏ nhoi, sẽ chịu không nổi những áp lực này.
Triệu An gật đầu nói:
- Điều này tôi hiểu, trưởng phòng suy nghĩ sâu xa, đã cho tôi thêm một bài học nữa.
Trần Kinh nhẹ nhàng cười nói:
- Ông không cần tâng bốc tôi, sở dĩ tôi nói những chuyện này với ông, không phải là muốn ông hiểu tôi, mà là muốn ông không phạm sai lầm trong chuyện này.
Triệu An sửng sốt, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Trần Kinh nhìn về phía ông ta nói:
- Ngồi xuống đi, đừng đứng ở đó.
Triệu An theo lời ngồi xuống sô pha, cũng không dám ngồi hết ghế, để lại một nửa chỗ ngồi.
Trần Kinh nói:
- Việc thì phải làm, phải đạt đến yêu cầu của lãnh đạo Ủy ban nhân dân và tỉnh ủy, nhưng chúng ta lại không thể lỗ mãng, điều này yêu cầu chúng ta phải thông minh khi xử lý mọi việc.
- Vấn đề của tập đoàn khách sạn Sở Thành, vẫn là tự lực chúng ta phải đi giải quyết, xử lý Hàn Cường, người bắt đầu, cửa là chúng mở, nhưng sự việc đằng sau chúng ta không thể làm hết, ông ta nắm trong tay tập đoàn khách sạn Thọ Sơn bao nhiêu năm như vậy, nếu như đến cái cục diện này còn không khống chế được, ông ta còn có tư cách gì để ngồi ở chức chủ tịch hội đồng quản trị đây?
Triệu An cả kinh, thiếu chút nữa thì đứng lên.
Trong nháy mắt này, ông ta đã hiểu được ý đồ của Trần Kinh.
Hiện tại tập đoàn khách sạn Sở Thành lâm vào nguy cơ như vậy, Cao Thọ Sơn bị điều tra đến gà bay chó sủa, nói khoa trương hơn một chút, Cao Thọ Sơn bây giờ, chính là một con sói bị dồn vào chân tường.
Chó gấp quá còn phải nhảy tường huống chi ông ta là một con sói?
Bây giờ trong nội bộ tập đoàn khách sạn Sở Thành, tiếng hô lật đổ Cao Thọ Sơn đang lên cao, ông ta bây giờ tứ phía đều là kẻ địch.
Mà trong những người này, Hàn Cường chính là một đối thủ nặng ký mà ông phải đối mặt, hiện tại Hàn Cường bị Trần Kinh xử lý rồi, điều này chứng minh cho cái gì?
Điều này chứng minh chính quyền và tổ chức có một thái độ đối với tập đoàn khách sạn Sở Thành, thái độ này không chắc là muốn dồn Cao Thọ Sơn vào chỗ chết.
Cao Thọ Sơn nhận được tin tức này, ông ta sẽ làm thế nào?
Cao Thọ Sơn của bây giờ, cho ông ta một chút màu sắc, ông ta có thể mở mười tiệm nhuộm vải, Trần Kinh giúp ông ta đánh ngã Hàn Cường, mệnh ông ta còn chưa chết còn muốn phản kích?
Một khi ông ta phản kích, vấn đề nội bộ tập đoàn khách sạn Sở Thành còn cần phải điều tra sao?
Chiêu thức ấy của Trần Kinh, chính là khơi mào đấu tranh nội chiến trong tập đoàn, khiến bọn họ tự đánh người của mình, sau đó cuối cùng đem cục diện ổn định lại, từ đó đạt đến kết quả như dự liệu.
Triệu An không ngốc.
Ông ta ở đây lăn lộn nhiều năm như vậy, luận về tâm kế ông ta cũng là cán bộ trẻ tuổi tài kiệt.
Những vấn đề này ông ta không suy xét đến, nhưng Trần Kinh vừa chỉ điểm cho ông ta, ông ta lập tức có thể nghĩ thông suốt vấn đề đó.
Mà đã nghĩ thông suốt, trong lòng đã muốn nhảy lên.
Trần Kinh lợi hại a, thủ đoạn xử lý sự việc khiến người ta bội phục, nhẹ nhàng động một cái, đem chuyện này xử lý tốt, không để lại bất kỳ tai họa nào về sau.
- Ngày mười bảy tháng tư, hôm đó ông ra ngoài làm gì?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Triệu An hỏi.
Triệu An ngẩn người nói:
- Hôm đó….hôm đó họp nội bộ, buổi chiều tôi cùng phó cục Triệu đi Đông Thành một chuyến…
- Buổi tối thì sao?
Trần Kinh truy vấn
- Buổi tôi…
Mặt Triệu An tái đi, mồ hôi trên trán đổ ra, mất một lúc, ông ta mới nói:
- Buổi tối…buổi tối ăn cơm ở khách sạn Vãn Thượng, lúc đó Cao….Cao Thọ Sơn nói là muốn xem xét các ứng cử viên cho tổng giám đốc mới, Triệu….Triệu phó cục dẫn tôi đi….
Triệu An bỗng nhiên ý thức được, bản thân làm việc gì cũng không gạt được Trần Kinh.
Trần Kinh hỏi câu này, chắc chắn là hỏi về việc Triệu An và Cao Thọ Sơn đi ăn cơm.
Khóe miệng Trần Kinh cong lên, tay nhẹ nhàng vuốt tay vịn của ghế sô pha, giống như là đang vuốt ve mặt của người tình vậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng trong lòng Triệu An thì như có sóng ngầm.
Ông ta đột nhiên nhớ tới, Trần Kinh rõ ràng là không nhất thiết phải điều tra vấn đề của khách sạn Sở Thành, thế thì vì sao lại để mình tiếp tục điều tra? Hắn đem toàn bộ thông tin điều tra được đè bẹp xuống, vậy ý đồ là gì?
Trong lòng ông ta chuyển động, lập tức liền nghĩ ngay đến Cao Thọ Sơn.
Tập đoàn khách sạn Sở Thành có nhiều vấn đề như vậy, Cao Thọ Sơn lại là người đứng đầu tập đoàn, vấn đề của ông ta ở đâu?
Cao Thọ Sơn cũng có vấn đề
Triệu An vừa nghĩ như thế, trong lòng đã cảm thấy không ổn, ông ta cũng hiểu một chút ý tứ của Trần Kinh nói ông ta không cần thiết phạm sai lầm.
Trần Kinh không tự mình đi xử lý vấn đề của tập đoàn khách sạn Sở Thành, không có nghĩa là hắn không nắm rõ những vấn đề này.
Hiện tại những hồ sơ kia đều nằm trong tay hắn, ai có vấn đề gì, hắn rõ nhất, cứ như vật, tất cả mọi sự chủ động đều nằm trong tay hắn.
Cao Thọ Sơn làm gì, làm đến trình độ nào, Trần Kinh rõ nhất, nhưng một khi Cao Thọ Sơn làm xằng bậy, chỉ cần một ngón tay là Trần Kinh có thể kết thúc ông ta.
- Được rồi, Triệu trưởng phòng, tôi nói bao nhiêu đó thôi, ông tự mình sắp xếp đi, còn một việc nữa ông cần giúp tôi nghĩ cách, các cán bộ phụ trách doanh nghiệp nhà nước, hiện tại khách sạn Sở Thành gặp chuyện, đã khiến cho công tác của họ gặp rất nhiều khó khăn.
Ông cố gắng tìm biện pháp đi xử lý vấn đề này, chúng ta cùng một bộ phận. sắp xếp không ổn thỏa dễ xảy ra khúc mắc, như vậy sẽ không tốt.
Trần Kinh thản nhiên nói.
Triệu An đứng dậy, cung kính nói:
- Vâng, trưởng phòng, tôi sẽ cố gắng đi sắp xếp, bảo đảm việc này sẽ không ảnh hưởng đến các mối quan hệ của chúng ta.
Triệu An đứng dậy, trong lòng vẫn còn động.
Ông ta nghĩ đến Triệu An Sơn, trong lòng buồn bực.
Triệu An Sơn đã tìm sai đối thủ, kế hoạch của ông ta và đường đi nhìn thì lợi hại, giống như thiên y vô phùng, nhưng bây giờ Triệu An nghĩ lại, mấy ngón kia của Triệu An Sơn chỉ giống như trò chơi tập làm người lớn của trẻ con.
Trong lòng Triệu An Sơn còn muốn đưa Trần Kinh vào vấn đề của tập đoàn khách sạn Sở Thành, tốt nhất là có thể khiến Trần Kinh ra mặt trợ giúp, như vậy, Cao Thọ Sơn có bạc, Trần Kinh cũng không thể thoát thân.
Mà trong nội bộ tổ chức, Triệu An Sơn trong đầu luôn cho rằng Trần Kinh lỗ mãng, điều tra ra quá nhiều vấn đề của khách sạn, vấn đề của cán bộ cũng quá nhiều, tạo thành phiền phức lớn cho công tác của cán bộ xung quanh.
Trưởng phòng Lý Hồng Thành cũng không phải là một người lương thiện, nếu Trần Kinh và Lý Hồng Thành mâu thuẫn, hắn mới đến, chỉ sợ khó có thể chiếm cứ thượng phong.
Nhưng hiện tại, toàn bộ tính toán của Triệu An Sơn đã thất bại, Trần kinh xử lý một Hàn Thành, mà không dính đến vấn đề gì, Lý Hồng Thành làm sao có thể mâu thuẫn với Trần Kinh?
Huống chi Trần Kinh đem chuyện này nói đến nước này rồi, Triệu An bây giờ vẫn không biết xếp hàng, ông ta chính là thiên hạ đệ nhất ngốc nghếch rồi.
Trần Kinh gõ một cái là có thể khiến cho gân cốt Triệu An nổi lên, khiến ông ta mất hết tim gan, không có gan, không có dũng khí, đối lập với Trần Kinh, Trần Kinh chỉ cần hừ một cái, ông ta liền kinh hồn táng đảm, ông ta dám không chấp hành mệnh lệch của Trần Kinh?
Quyền lợi và vận dụng chuyên tâm, Triệu An hôm nay là bị lên một bài học, ông ta làm một cán bộ giám sát duy nhất cùng trưởng phòng Trần Kinh, hiện tại hoàn toàn bị gõ đến…
Hắn ở cơ quan có quan hệ, lại có bối cảnh, những quan hệ này và bối cảnh đều không cần dùng.
Bởi vì ông ta hiểu rõ, Trần Kinh muốn chỉnh ông ta, chỉ cần động ngón út, ông ta đã ăn không tiêu rồi.
Quan trường thực ra là một nơi của thực lực, nước của đại viện tỉnh ủy sâu bao nhiêu?
Trong này có bao nhiêu lợi ích khúc mắc?
Người có thể đi vào đại viện có mấy người không có quan hệ đến bối cảnh?
Triệu An ông ta ở trong đó chỉ nhỏ như hạt cát, bối cảnh nhỏ bé, bản thân cũng thật nhỏ bé.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu An biến mất ở cửa, Trần Kinh chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn duỗi cái lưng mỏi mệt, cảm thấy cơ thể và đầu óc chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, hiện tại làm việc này, thực sự không phải là việc của người làm, nơm nớp lo sợ, cẩn thận đi nhầm một bước thì vạn kiếp bất phục, đây chính là người cầm quyền bất đắc dĩ.
Di động vang lên không ngừng
Trần Kinh lười biếng cầm lấy di động nhấn nút nghe.
- Trần Kinh, anh đó, hôm nay cho dù trời có sập xuống cũng phải tan ca đúng giờ cho em, em đã đợi anh ba ngày rồi, ngày nào anh cũng bận, ngày nào cũng có chuyện, anh nói anh….
Thanh âm của Phương Uyển Kỳ ở đầu dây bên kia vang lên.
Tâm tình Trần Kinh thả lỏng, cười ha hả nói:
- Sao thế? Để em vườn không nhà trống, khó có thể chịu đựng hả?
Phương Uyển Kỳ gắt nhẹ một cái nói:
- Thật không đứng đắn chút nào, trước kia là em không nhìn ra.
- Thế nào? Hối hận rồi hả? bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.
- Anh trở về ngay cho em, hối hận cái đầu anh, em thích thế đấy.
Trần Kinh ngẩn người, thần sắc ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.