Quan Sách

Chương 55: Trọng trách trên vai!




Nhiệm vụ cải cách lâm trường quốc doanh là một trong ba nhiệm vụ quan trọng của Phòng Lâm Nghiệp, Cuối cùng nhiệm vụ này lại được đặt trên vai của Trần Kinh.
Cái gọi là công cuộc cải cách trong lâm trường quốc doanh,thực chất là chỉ một một nhóm xí nghiệp lâm trường cũ. Họ hưởng ứng theo lời kêu gọi cải cách của Trung ương . để giảm bớt gánh nặng về tài chính ,Huyện cần phải xử lý ổn thỏa các xí nghiệp lâm trường cũ này.
Ở Lễ Hà, công việc cải cách lâm trường quốc doanh thật ra đã triển khai được vài năm , từ đó tới nay, các lâm trường quốc doanh trong toàn huyện đều đã thực thi cải cách. Mà nhiệm vụ giao choTrần Kinh là thực thi cải cách lâm trường quốc doanh Hồng Thổ Pha to nhất huyện.
Chỉ riêng tài liệu liên quan đến lâm trường này từng chồng từng chồng xếp kín hết cả bàn làm việc của Trần Kinh.
Hắn lặng lẽ châm điếu thuốc hút, công việc thì rối tung rối mù,nhưng phut chốc trên gương mặt gầy gò kia lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
- Lâm trường Hồng Thổ Pha này rất khó thực thi cải cách, lâm trường ở Huyện này đã cải cách được vài năm rồi, mà vẫn không thay đổi. Đây là một thách thức lớn mà ai cũng hiểu, nhưng tại sao không thể giải quyết khó khăn này dứt điểm?
Hắn ngao ngánlắc đầu, trong lòng hắn hiểu rất rõ nhiệm vụ lần này là bất khả thi.
Nhưng ở tình cảnh này ,hắn không thể từ chối hay trì hoãn nhiệm vụ này. Ngoài ra, trong nội bộPhòng Lâm Nghiệp hiện tại rất phức tạp,Trần Kinh trực tiếp chỉ đạo xử lý các việc thường nhật, với cương vị phó phòng hắn nghĩ nếu gặp phải khó khăn mà trốn tránh, lùi bước thì mọi người sẽ đánh giá ra sao?
Cưỡi trên lưng cọp muốn xuống rất khó, hắn hiểu rất trách nhiệm đang đè nặng trên vai .
Từ ngày bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, Trần Kinh không có đêm nào ngủ ngon giấc. Lâm trường này đi qua ba xã và thị trấn là : Xã Đại Điếm Hà, Xã Ngũ Phương Bình và Xã Hồng Ngọc Khê, trước đây lâm trường được tồn tại như một xí nghiệp, đơn vị trực thuộc Huyện.
Nhưng ciệc khiến cho mọi người chú ý đến nhất là nguồn tài nguyên của lâm trường sẽ thuộc về Xã nào.
Ngoải ra, phải cải cách thế nào, trước mắt cần cải cách xí nghiệp quốc doanh cấp Huyện , nói trắng ra chính là bán tài sản mà nhà nước nắm giữ, giúp nhà nước bỏ bớt gánh nặng tài chính, cho tư nhân tiếp quản. Nhưng nếu áp dụng phương pháp cải cách này đối với lâm trường, sẽ vướng mắc rất nhiều vấn đề.
Đó là tài sản của lâm trường, hơn thế nữa là tài nguyên sinh thái rừng. Việc tận dụng , khai thác nguồn tài nguyên thường mâu thuẫn với việc kinh doanh của xí nghiệp.
Khi kinh doanh thì lợi nhuận là nhiệm vụ hàng đầu, nhưng không nên lạm dụng khai thác nguồn tài nguyên rừng một cách tùy ý. Việc tư nhân hóa lâm trường sẽ không thể ngăn chặn nạn khai thác rừng bừa bãi, trước mắt đây là vấn đề mâu thuẫn ở Lễ Hà.
Nhưng còn vấn đề quan trọng hơn là tình hình công nhân viên chức bị thất nghiệp ở Lâm Trường,. Những người công nhân viên chức thất nghiệp này không bằng những công nhân viên chức bị thất nghiệp ở thành phố. Khi đã thất nghiệp họ không những phải đối diện với nỗi lo không có thu nhập để duy trì cuộc sống, mà còn đứng trước nguy lâm vào cảnh sống không nhà cửa.
Họ coi Lâm Trường như ngôi nhà của mình, dựng nhà trên núi. Nhưng nhà nước đã bán Lâm Trường cho tư nhân, họ sẽ đi về đâu đây?
Nếu đưa họ định cư trong thành phố hoặc thị trấn thì họ sẽ xoay sở kiếm sống bằng cách nào?
Điển hình lấy Lâm Trường Hồng Thổ Pha làm ví dụ, có hơn một trăm công nhân viên chức hiện đang làm việc và sinh sống tại đây. Họ đến đây từ thành phố và thị trấn, ngày ngày trồng trọt, cuộc sống của họ không khác gì một nhà nông. Đột nhiên do kinh tế trì trệ liên miên, nguồn tài chính của huyện được ưu tiên cấp cho công nhân viên chức ở thành phố và thị trấn, làm cho nguồn thu nhập của công nhân viên chức tại lâm trường ngày càng eo hẹp. Những người này dần dần trở thành vấn đề nhức nhối của chính phủ.
Công việc cải cách một số Lâm Trường vừa và nhỏ mấy năm trước đến nay chấm dứt, song còn tồn tại rất nhiều vấn để khó khăn. Phòng Lâm Nghiệp và văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đều được đem ra xem xét, đặc biệt là văn phòng quản lý giám sát tài sản của nhà nước liên tục thay đổi lãnh đạo, và mỗi người đều nêu ra vấn đề cấp thiết cải cách doanh nghiệp nhà nước.
Vương Tiềm người mới nhận chức chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tải sản nhà nước xác định rõ tính đặc thù của cải cách Lâm Trường. Việc cải cách phải do lãnh đạo Phòng Lâm Nghiệp đảm nhiệm, còn Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước phối hợp chặt chẽ, không được can thiệp. Vấn đề này được xem như một quả bóng mà chủ nhiệm Vương Tiềm đá cho Phòng Lâm Nghiệp, và hiện nay Trần Kinh là người dũng cảm dám gánh vác trọng trách này.
Lần đầu tiên hội nghị tổ chức tại Xã Hồng Ngọc Khê và mời lãnh đạo các Xã để bàn về cải cách lâm trừơng Hồng Thổ Pha, trong giờ nghỉ ăn trưa, lãnh đạo các Xã và những quan chức địa phương lần lượt từng người đến chúc Trần Kinh.. Vương Sam lần này đóng vai trò đi theo làm nhân viên tùy tùng, cô trơ mắt nhìn hắn bị một đám cáo già vây quanh, khó có thể chống đỡ được, hai đầu lông mày nhíu lại vào nhau, ánh mắt cô lúc đó thể hiện rõ sự lo lắng.
Lâm trường Hồng Thổ Pha với diện tích gần 100.000 hecta đất rừng trong đó có rừng sinh thái chè, rừng kinh tế, rừng nguyên sinh ...đây là một mảnh đất màu mỡ phì nhiêu. Lâm trường quốc doanh dưới sự quản lý của nhà nước thì khôngkhoong phát huy hiệu quả kinh tế cao, nhưng khi cải cách sẽ cắt đất bán.
Chưa nói đến lâm trường Hồng Thổ Pha, chính việc cải cách của lâm trường Bình Động , lâm trường Trường Thê Nhạn mấy năm trước, những mảnh đất này đều được nhận thầu hoặc bán cho tư nhân kinh doanh. Những năm tiếp theo, doanh nghiệp tư nhân ăn nên làm gia cũng là lúc rừng cây trên núi bị tàn phá, công nhân lâm trường thì bị mất nhà, sự phân hóa giàu nghèo ngày một tăng, trở thành vấn đề nhức nhối của xã hội.
Hiện tại lâm trường Hồng Thổ Pha cần cải cách, khiến tình hình dư luận nóng lên, không chỉ người có tiền thì đang rục rịch đầu tư, ngay đến các chức sắc hay những kẻ có máu mặt ở các Xã cũng không kém phần nôn nóng. Trong đầu họ chỉ mong muốn chia lâm trường này ra làm ba phần, cho ba xã mà lâm trường đi qua, tất cả bọn họ đều có phần, ai cũng muốn dành một khoảnh đất để kinh doanh kiếm lời.
Trần Kinh đang phụ trách quá trình cải cách lớn này, hắn có thể xử lý làm việc một cách công bằng không? Cho dù có làm đúng thì suy cho cùng lâm trường sau khi cải cách có trở thành tổn thất lớn cho nguồn tài nguyên rừng quốc gia không? Cuộc sống hơn 100 công nhân viên chức của lâm trường sẽ thế nảo?
Cuộc họp hôm nay chỉ là hội nghị đầu tiên, hơn trăm người trong hội trường như đang dàn trận, ai ai cũng chỉ mong ngóng 1 cái vẫy tay của Phó phòng Trần, tức khắc bọn họ có thể bắt tay thực hiện công việc kinh doanh của mình.
Trần Kinh bị từng tốp từng tốp vây quanh, cùng đi với hắn là Phương Minh phó chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và phó phòng Liêu thuộc Phòng Nông Nghiệp. Hai người này thì coi như việc chẳng liên quan đến mình, khiến Vương Sam kìm không nổi đã chạy lên phía trước giải vây cho Trần Kinh thoát ra khỏi nơi thị phi.
- Phó phòng Trần, tôi từ Bình Động đến tham dự cuộc họp bàn về cải cách cho lâm trường Hồng Thổ Pha, thú thực tình hình kinh doanh lâm trường mấy năm gần đây vô cùng khó khăn. Nhưng tôi nghe nói lần cải cách này do ngài chỉ đạo, tôi tin tưởng đầu tư.
- Tôi rất khâm phục ngài Phó phòng Trần, sự công chính liêm minh của ngài nhất định đem lại sự công bằng, chỉ cần tài sản của nhà nước công khai bán đấu giá, tôi tin chắc lần cải cách này sẽ thành công mỹ mãn.
Mã Văn Hoa trong trường hợp này cũng chạm mặt Trần Kinh . Những chuyện vướng mắc của hai người ngày xưa sớm đã tan theo mây khói, bây giờ y tỏ vẻ khúm núm, tâng bốc nhằm lấy lòng Trần Kinh.
Trần Kinh cười nói:
- Ông Mã thật có kiến thức bao la, thông hiểu cả ngành Lâm Nghiệp ,chúng tôi luôn hoan nghênh những doanh nghiệp có kinh nghiệm về lĩnh vực này!
- Phó phòng Trần, ông Mã là người kinh nghiệm, nhưng kinh nghiệm của tôi cũng không thua kém gì đâu nhé!
Vương Quốc Thư tiến đến trước mặt Trần Kinh cười nói
Vương Sam đứng bên cạnh chau mày tỏ vẻ khó chịu, Vương Quốc Thư vừa thấy đã Trần Kinh liền tiếp đãi nồng hậu. Khi biết tin hắn mới đến hôm qua , liền lấy danh nghĩa là chủ nhà mời Trần Kinh cùng cả đoàn tới dự bữa cơm thân mật tại tư dinh của ông, bà vợ trẻ của ông Mã vẫn còn chút nhan sắc , trong suốt bữa tiệc đều liếc mắt đưa tình với Trần Kinh, chúc rượu hắn, nhìn đôi lông mảy lả lơi của ả thật khiến cho người ta buồn nôn.
Với sự tiếp đãi nhiệt tình của Vương Quốc Thư, Trần Kinh luôn nở nụ cười tươi và tâng bốc y, tiếng cười rộ lên của mấy người đàn ông khiến cho người ta cảm giác không thoải mái.
Chứng kiến cảnh tượng này, Vương Sam bất giác lắc đầu, nhủ thầm trong lòng ,đàn ông ai cũng giống nhau, quyền lực, tiền bạc, mỹ nhân đều là tử huyệt của họ. Phó phòng Trần tuổi trẻ, lại quyền cao, làm sao có thể ngăn cản những cám dỗ này?
- Tiểu Vương, cô đi thông báo cho tài xế Lương rằng chiều nay chúng ta sẽ quay về thị trấn...
Trần Kinh đột nhiên quay đầu dặn Vương Sam.
Vương Sam hơi hơi sửng sốt, vội vàng gật đầu, Vương Quốc Thư nói:
- Kìa Phó phòng Trần sao về sớm vậy? Ngài đến rất vội vàng, chúng tôi còn chưa thiết đãi đầy đủ mà!
Trần Kinh cười lớn nói:
- Cuộc họp hôm nay có thu được một số kết quả tốt, tôi phải trở vể báo cáo lên trên. Vấn đề cải cách cuối cùng, lãnh đạo huyện chắc chắn hỏi đến, đợi lãnh đạo hỏi mới báo cáo, có phải đã muộn quá chăng?
- Phó phòng Trần suy nghĩ thật thấu đáo! nên thế, nên thế.
Vương Quốc Thư vội vàng nói.
Cơm no rượu say, mọi người vây quanh, chừng gần 10 người đưa tiễn Trần Kinh, trường hợp như vậy có thể so với sự đãi ngộ của ủy viên thường vụ Huyện.
Tài xế tiểu Lương và Trần Kinh tương đối thân quen, xe chạy được một đoạn, anh ta vui đùa nói:
- Phó phòng Trần, hiện giờ ngài rất được hoan nghênh, việc tiếp đón linh đình thê này từ trước tới nay tôi chưa thấy bao giờ! Tôi đoán với vị trí hiện nay, chiếc xe này không xứng với ngài nữa rồi...
Vương Sam ngồi ở phía trước, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Trần Kinh.
Trần Kinh nhăn mày, nói với Vương Sam:
- Cô liếc cái gì? Cô nghĩ tôi quên hết tất cả? Không biết mình họ gì sao? Tôi rất tỉnh táo đấy!
Vương Sam vội vã nhìn sang hướng khác, hai má bỗng đỏ lên một chút, tim đập nhanh, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết. Cô ấp a ấp úng mãi mới nói lên lời:
- Thực ra… thực ra công nhân viên chức ở lâm trường đó rất khổ, hôm qua tôi và anh Lương tình cờ gặp một số người trước cổng lâm trường.
Anh tài xế cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, nhóm người đó ngày qua ngày sống rất vất vả! muốn trồng ruộng thì không có đất, muốn vào thành phố ,lại không biết làm gì, thật tiến thoái lưỡng nan, không biết nên thế nào?
Trần Kinh lại chau mày, nhẹ nhàng hạ cửa sổ xe xuống, bật lửa châm điếu thuốc hút.
Hắn bây giờ có thể nói không còn chú ý đối với việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha , chứ đừng nói đến việc nắm rõ tình hình. Nhưng bất giác hắn phát hiện mình như đang ở đầu sóng ngọn gió, ở Huyện ai cũng quan tâm đến việc cải cách lâm trường , ai cũng muốn kiếm lợi trong việc này.
Còn người không có liên quan đến lợi ích từ việc này thì trốn rất xa, như đang trốn tránh bệnh dịch nguy hiểm.
Trần Kinh đang muốn tìm một người gánh vác trách nhiệm, không có một người, có thể tất cả mọi người đều đang thờ ơ lạnh nhạt xem sự tình tiến triển, dường như đều đang đợi Trần Kinh xướng vai trong vở kịch này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.