Quan Sách

Chương 7: Bữa tiệc của Đường Liên




Nhà khách Phòng Sơn là nhà khách duy nhất của huyện Lễ Hà, đồng thời cũng là nơi Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện quy định tiếp khách.
Bây giờ tuy đã là những năm chín mươi, nhưng cuộc sống vật chất của nhân dân huyện Lễ Hà xa xôi vẫn không sung túc.
Trần Kinh đi bộ trên đường phố huyện Lễ Hà, lúc này mặt trời chiều đã ngả về tây, những quán nướng nhỏ bên đường đã bắt đầu mở hàng, ông chủ quán hoa quả ồn ào rao hàng. Trước quán đang rán đậu phụ, vài học sinh tiểu học tham ăn vây quanh chủ quán trả giá, sự náo nhiệt và ầm ĩ của huyện nhỏ trên đoạn đường này được thể hiện tinh tế nhất.
Đi dọc theo đường phố lên phía trước, rẽ ngoặt, đó chính là cửa chính nhà khách Phòng Sơn.
Nhà khách Phòng Sơn dựa vào núi mà xây lên, kiến trúc dùng kết cấu Tô thức, sau khi cải cách mở cửa, nhà khách trải qua tu sửa một lần nữa, trong đó thêm vào rất nhiều khu trồng cây cảnh, làm cho cảnh vật xung quanh nhà khách nhìn qua rất đẹp và tĩnh mịch.
Bếp của nhà khách mở cửa đối với bên ngoài, mỗi ngày người tới đây ăn cơm nối liền không dứt, dù sao, người có chút thân phận trong huyện muốn tìm một nơi thể hiện không dễ dàng, nhà khách Phòng Sơn xem như một nơi rất danh giá.
Hôm nay, Đường Liên định sẵn địa điểm chính là nơi này.
Lại nói rất hổ thẹn, Trần Kinh đến huyện Lễ Hà vài năm, nhà khách Phòng Sơn lại mới đến qua vài lần.
Hiện tại người trên tay có tiền đều thích khoe khoang, có thể thường xuyên ra vào nhà khách Phòng Sơn, trong lòng người Lễ Hà xác định đó không phải là người phú thì quý, Trần Kinh hiển nhiên không thuộc loại người như vậy, hắn cứ như thế đi bộ vào, bên cạnh hắn là người đang đứng cửa nghêng đón hướng tới, chào hỏi xã giao, khuôn mặt hồng hào, hoàn toàn như khuôn mẫu.
Trần Kinh từng rất hâm mộ những mánh khóe này, đi tới đâu cũng có người quen biết chào hỏi, người xưng anh gọi em, cho là loại người này nhất định là người từng trải rất có triển vọng phát triển.
Nhưng bây giờ, cách nhìn của Trần Kinh dần dần thay đổi, lãnh đạo chân chính có bao giờ nguyện ý xuất đầu lộ diện, thay mặt đi đến, cơ bản là người bên cạnh lãnh đạo.
Vào nhà ăn của nhà khách ở tầng hai, ở cửa cầu thang, Trần Kinh nhìn thấy Đường Liên.
Bên cạnh Đường Liên là một người trung niên vóc dáng cao to khoảng bốn mươi tuổi, Trần Kinh biết, người này là Trạm trưởng Trạm Lâm nghiệp xã Bình Động Chu Sâm Lâm.
- Phó phòng Đường!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Đường Liên quay đầu lại thấy hắn, trên mặt tươi cười, nói:
- Phó phòng Trần đến đây, đang chờ cậu, cậu đến muộn, nhớ là bị phạt rượu nha!
Ánh mắt Chu Sâm Lâm chuyển qua Trần Kinh, Trần Kinh đưa tay cùng Đường Liên bắt tay, sau rụt trở lại. Chu Sâm Lâm lúc này mới gọi một tiếng :
- Phó phòng Trần!
Xã Bình Động ở huyện Lễ Hà mà nói cũng không giàu có, nhưng xã Bình Động có diện tích rừng rậm che phủ cao tới 95%, đáng là xã đại lâm nghiệp, cho nên Trạm lâm nghiệp xã Bình Động và trạm lớn nhất toàn Lễ Hà, Chu Sâm Lâm trong hệ thống lâm nghiệp toàn huyện cũng có thể coi là một nhân vật.
Có thể vì ấn tượng sẵn có đối với Trần Kinh, Chu Sâm Lâm cũng không hỏi han nhiều, một tiếng gọi Phó phòng Trần cũng không thật cam tâm tình nguyện.
Đường Liên ngược lại rất khôn khéo, thấy cảnh này có chút xấu hổ, y cười nói :
- Đi thôi, đi vào thôi! Đi vào, Mã tổng và mấy đồng chí nữ có thể chờ sốt ruột rồi!
Trong phòng có ba người, hai nữ một nam, người đàn ông dáng vẻ không đến bốn mươi, mặc tây trang, rất sĩ diện cũng rất có phong độ. Y nhìn thấy Đường Liên vội vàng đứng dậy nói :
- Phó phòng Đường, đã lâu không gặp! Ngài vẫn thật trẻ trung.
Hai người phụ nữ, trong đó một người là Vương Sam, Vương Sam hôm nay mặc quần jean bó sát người, bên trên mặc áo khoác tơ tằm, tóc chải ra sau buộc đuôi ngựa, có vẻ rất thanh lịch.
Một người phụ nữ khá thành thục, nhưng tuổi rất trẻ, làn da trắng nõn, chiếc áo hơi thấp ngực lộ ra khe rãnh mê người, mặc như vậy rất hấp dẫn.
Đường Liên cùng người đàn ông bắt tay, hai người có vẻ rất thân thiết, sau đó Đường Liên quay lại nói với Trần Kinh :
- Vị này chính là Mã Văn Hoa, Mã tổng. Xí nghiệp lớn sớm nhất là xí nghiệp xã Bình Động, hiện tại tư nhân làm việc, so với cơ quan chúng ta còn mạnh mẽ hơn!
- Phó phòng Đường nói quá, nói quá rồi! Lời này của anh không thể nói lung tung, tôi xem vị lão đệ này trẻ tuổi như vậy, nhất định tiền đồ rộng lớn a!
Mã Văn Hoa nói.
Trần Kinh cười cười, Vương Sam bên cạnh nói:
- Mã tổng, anh không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đây chính là Phó phòng Trần Phòng Lâm nghiệp của chúng ta!
Mã Văn Hoa hơi sửng sốt, mặt đỏ lên, nói:
- Chào phó phòng Trần, tôi có mắt như mù!
Trần Kinh xua tay nói:
- Anh đừng nghe Vương Sam, hôm nay ăn cơm không nói gì về Phòng, có thể quen biết nhà doanh nghiệp như Mã tổng đây, tôi vô cùng cao hứng!
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Trần Kinh cuối cùng hiểu được, bữa tiệc hôm nay bản thân có thể xem như người ngoài biên chế, thấy tình cảnh này, Mã Văn Hoa có thể mới là người mời khách. Người này đối tượng mời khách cũng không hoàn toàn biết rõ, phỏng chừng có người cố ý sắp đặt.
Ai có tâm tư này?
Đường Liên hay là Chu Sâm Lâm?
Mã Văn Hoa không hổ là người làm ăn, tốc độ phản ứng rất nhanh, y nói:
- Phó phòng Trần người chân thật nói lời thẳng thắn, lão Mã tôi thật sự là khâm phục. Hôm nay như vậy, chúng ta ăn uống thoải mái, không say không về!
- Ai, Mã tổng!
Trần Kinh đánh gãy lời Mã Văn Hoa :
- Tôi có thể nói trước, tôi không thể uống rượu, hôm nay ai bắt tôi uống rượu, cơm này tôi sẽ không ăn!
Lời nói của Trần Kinh rất nghiêm túc, vẻ mặt Mã Văn Hoa cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.
Trên mặt Chu Sâm Lâm mày nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm vài câu.
Vẻ mặt Đường Liên cũng hơi xấu hổ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện hôm nay, y khụ khụ mấy tiếng, nói:
- Lão Mã, việc này tôi làm chứng, Phó phòng Trần chúng ta gần đây thân thể có vấn đề, không thể uống rượu! Chuyện này không quan hệ, mấy người chúng ta thoải mái ăn uống, phó phòng Trần của chúng ta là đại tài tử Giang Nam, cậu ấy dùng lời giúp vui, nhất định là một chuyện hay!
- Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt!
Mã Văn Hoa tiếp nhận câu chuyện, tình cảnh rốt cuộc dịu đi.
Mấy người phân chủ khách ngồi xuống, Chu Sâm Lâm ngồi đối diện Trần Kinh sắc mặt có chút khó coi, nhưng đồng thời y lại e sợ thái độ của Đường Liên.
Trần Kinh được coi là nhân vật thế nào? Sao lại khiến cho Phó phòng Đường đối với hắn kiêng dè?
Trong lòng Đường Liên kỳ thực cũng hơi nén giận, bữa cơm hôm nay y không hề nghi ngờ chính là nhân vật trung tâm, nhưng từ lúc vào cửa đến giờ, y lại phải sắm vai nhân vật giảng hòa.
Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp ai cũng không hiểu được hắn, nhưng mọi người đều biết tính cách hắn, tính cách nhà văn điển hình, nói đá hậu thì đá hậu, không cấp mặt mũi cho ai, có đôi khi hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế thông thường.
Hôn nay Trần Kinh nói không uống rượu, trong lòng Đường Liên thật sự kiêng dè, sợ một khi nói không tốt Trần Kinh phất áo bỏ đi, không giải quyết được chuyện là nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.
Đường Liên có hơi hối hận suy nghĩ của bản thân lúc trước, sớm biết rằng Trần Kinh có tính cách quái dị như thế, sẽ không có cái ý niệm kia trong đầu.
Rượu và thức ăn được bày lên, Mã Văn Hoa phát huy hết mức khả năng thương nhân của y mạnh vì gạo,bạo vì tiền, không khí trên bàn ăn dần hòa hợp. Mấy người uống chén đổi chén, dần dần câu chuyện cởi mở ra.
Rượu làm mở đầu, trên bàn rượu có hai người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, dường như khiến ba người đàn ông uống rượu càng thêm hăng hái, dần dần, mọi người liền vui vẻ nói cười.
Nhất là Chu Sâm Lâm, trên mặt luôn mỉm cười, đôi mắt hướng về nhìn người Vương Sam, giọng nói chuyện cũng càng ngày càng lớn.
- Phó phòng Đường, chúng ta cụm ly! Mấy năm nay công việc lâm nghiệp Bình Động của tôi thuận lợi là do Phó phòng Đường ủng hộ, bây giờ tôi cảm tạ! Mặc khác, tôi có đề nghị, chúng ta bây giờ uống một chén kể chuyện cười, tất cả mọi người vỗ tay, ai không kể được, vậy phải phạt rượu!
Chu Sâm Lâm nói.
Y cạn sạch ly rượu, nói:
- Lão Mã, anh trước đi!
Mã Văn Hoa cũng uống đến mức mặt đỏ bừng, phong độ lúc trước sớm đã không còn tung tích, y nhiều nhất chỉ là nhà doanh nghiệp nông dân, ăn mặc đẹp, bây giờ uống rượu vào, lập tức khôi phục bản tính.
Y vỗ đùi nói :
- Được, tôi kể trước!
Ánh mắt y nhìn người phụ nữ bên cạnh, cười như không cười nói :
- Có địa phương nọ muốn thực hiện kế hoạch hóa gia đình, một ông lão tư tưởng phong kiến nghiêm trọng, có bà vợ cũng rất phản đối, trên xã thông báo độ tuổi phụ nữ nên đặt vòng, bà vợ kiên quyết không cho con dâu đặt.
- Lúc đó công tác làm rất cứng rắn, cán bộ kế hoạch hóa gia đình không có cách gì, vì hoàn thành nhiệm vụ, y liền lặng lẽ nói chuyện với bà vợ: “Bà không cho con dâu đặt vòng, vậy đi, bà thay thế đặt vòng, để tôi có thể báo cáo tốt công tác.”
- Không nghĩ tới bà vợ đồng ý rồi, nhưng bà vợ có bốn cô con dâu, bác sĩ đặt cho bà vợ ba vòng, vòng thứ tư làm thế nào cũng không đặt được.
- Đối mặt với tình huống này, bà vợ vỗ vai bác sĩ, nói : “Làm khó cậu! Đặt ba vòng đủ rồi, lại đặt được thêm một vòng nữa, tôi sẽ biến thành vòng xâu mất ...”
- Ầm!
Tất cả mọi người trong phòng mỉm cười, mặt hai cô gái đỏ bừng, nhất là Vương Sam, cô quay đầu, tựa đầu giấu sau Trần Kinh, có vẻ muốn cười, nhưng thật sự ngại ngùng cười lên.
Đường Liên cười ha ha nói :
- Khen anh lão Mã, trong bụng anh không chỉ có tiền, bình thường thật không nhìn ra nha!
- Lão Mã không tồi, tôi sẽ tiếp theo!
Chu Sâm Lâm nói.
Tiếng y rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Vương Sam bên này, hét lên:
- Tiểu Vương sao vậy? Thấy Phó phòng Trần của chúng ta đẹp trai, phong độ, trái tim đã thầm thương nhớ sao?
Vương Sam tựa đầu sau lưng Trần Kinh ngó ra, mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Trần Kinh, Trần Kinh lại uống trà lẩn tránh.
Vẻ mặt Vương Sam hơi thất vọng, cũng cầm chén trà trên bàn lên uống.
Lúc này Chu Sâm Lâm nhẹ nhàng nói :
- Có một thiếu phụ xinh đẹp, gặp người liền nói, lúc cô mang thai, nằm mơ mình ở dưới gốc cây ngô đồng thấy có phượng hoàng bay tới phía cô, cho nên đứa nhỏ tương lai của cô đặt tên là Phượng Ngô.
- Có một người nghe rất nhiều lần, liền cảm thấy không chịu nổi, liền hỏi thiếu phụ, nếu cô ngày đó nằm mơ chính mình ở dưới gốc cây chuối tây, thấy một con gà bay lại phía cô, đứa nhỏ tương lai của cô nên đặt tên là gì? ...
- Xì !
Người phụ nữ bên cạnh Mã Văn Hoa không kìm nổi cười ra tiếng, Vương Sam nhất thời không hiểu được, còn thì thào một câu:
- Gà... Chuối tây... hả...
Cả phòng cười vang, mặt Vương Sam sớm đã đỏ bừng, đột nhiên quay đầu lại, theo bản năng chạm đầu trên lưng Trần Kinh, không khí trong phòng vô cùng mờ ám...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.