Quan Sách

Chương 8: Là cái bẫy?




Trong phòng, tiếng đàn ông mời rượu xen lẫn tiếng cười phụ nữ, rượu đã lên men say, mùi hormone đàn ông tràn ngập.
Trong bầu không khí mờ ám này, khoảng cách giữa nam nữ trong phòng đang kéo gần lại vô cùng, bề ngoài ngày càng trở nên hòa thuận!
Dưới hoàn cảnh như vậy, Trần Kinh có vẻ hơi khác loài, Chu Lâm Sâm kể chuyện cười xong, lượt kế tiếp chính là Trần Kinh hoặc Đường Liên. Về mặt này có phần coi trọng, Đường Liên và Trần Kinh hai người đều là Phó phòng, hai người ai trước dường như thể hiện thân phận.
Mã Văn Hoa đầu tiên, sau đó là Chu Lâm Sâm, dựa theo trình tự tiến hành như vậy, cuối cùng kể chuyện cười hẳn là người có thân phận nhất.
Vấn đề này kỳ thật là chi tiết rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh này, chi tiết đó lại có thể thể hiện tâm lý tinh tế của con người.
Mã Văn Hoa cười tươi hướng về Trần Kinh nói:
- Phó phòng Trần, ngài là tài tử Giang Nam, đại quê mùa như chúng tôi đều không có trình độ, mong rằng được ngài chỉ giáo!
Y nói rất khéo, nhưng lời này kỳ thật cũng là để Trần Kinh đặt trước Đường Liên.
Trần Kinh khe khẽ cười, nói:
- Sách dùng đến thì rất ít a!
Hắn quay lại nhìn Đường Liên nói:
- Phó phòng Đường, hôm nay bầu không khí mọi người tốt lắm, nhưng tôi suy nghĩ, vẫn có chuyện gì phải không? Thật sự không có chuyện sao?
Vẻ mặt Đường Liên hơi nhăn nhó, thịt trên mặt co quắp, lâm vào trầm ngâm.
Một lát sau, y gắp một miếng đồ ăn, nói:
- Là có chuyện, lão Chu, cậu nói qua chuyện này đi!
Chu Sâm Lâm liếc mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Là thế này, hôm nay tôi và lão Mã vào thành phố, chủ yếu là để giải quyết vấn đề chỉ tiêu gỗ xuống núi. Lão Mã nhận thầu lâm trường Bình Động chúng ta, nhận thầu trên triệu, nhưng gần đây trong Phòng thực hiện áp đặt cấm vận vật liệu gỗ, thật là bất hợp lý!
- Chúng ta hiện tại đề xuất bảo hộ rừng nguyên sinh, nhưng đối với phát triển khai thác rừng công nghiệp vẫn là cần thiết, tôi biết trong Phòng bây giờ cũng là lúc rối loạn, cho nên lần này tôi không tìm ai, liền tìm Phó phòng Đường giúp đỡ...
Đường Liên xua tay, nói:
- Không thể nói như vậy, trong Phòng bây giờ đang trong lúc rối loạn, cậu lại đến gây thêm phiền phức thì không nên!
Ánh mắt Đường Liên hướng Trần Kinh, nói:
- Phó phòng Trần, đối với vấn đề này, cậu thấy thế nào?
Trần Kinh buông tay nói:
- Tôi không biết, nghiệp vụ trong Phòng tôi không hiểu rõ, anh hỏi tôi thật sự là hỏi sai đối tượng rồi!
Đường Liên sửng sốt, Chu Lâm Sâm liếc mắt nhìn Trần Kinh, trên mặt lộ ra một chút mỉa mai, vẻ mặt Mã Văn Hoa tuy không thay đổi, nhưng sự chú ý của y rõ ràng chuyển hướng về phía Đường Liên.
Đường Liên sờ sờ cằm, ánh mắt liếc về phía hai cô Vương Sam, bỗng nhiên thay đổi đề tài nói:
- Hai vị mỹ nữ, ăn thêm đi, dùng bữa thôi! Không cần vì chúng tôi bàn việc, mọi người lại yên lặng...
Đường Liên lên tiếng, tình cảnh lại là một màn hỏi han.
Vẫn làm đủ phách, nhịp, Đường Liên nói :
- Mã tổng, vấn đề này tôi xem có thể như thế này, vấn để bảo hộ rừng, là đại sự. Chúng ta tình nguyện thực hiện nghiêm túc, cho nên trước mắt chỉ tiêu chặt rừng lấy gỗ khẳng định không thể phê duyệt được.
- Tôi nhớ không sai, năm đó lúc anh nhân thầu lâm trường, chúng ta có ước định trước, việc chặt rừng lấy gỗ công nghiệp trên lâm trường, phải tuân theo yêu cầu môi trường sinh thái, phải kế hoạch việc chặt rừng lấy gỗ.
- Mà đối với mấy xã như Bình Động thực thi quyết định Trồng cây cấm phá rừng, đây là Phòng trong khi họp Đảng ủy qua đầy đủ điều tra nghiên cứu đưa ra quyết định, sao có thể tùy ý sửa đổi? Cho dù có điểm gì bất hợp lý, cũng phải qua Phòng họp Đảng ủy lần nữa nghiên cứu, bất luận là cá nhân nào cũng không có cách biểu hiện thái độ trong vấn đề này.
Lời Đường liên khẳng định, giống như trực tiếp nói chắc chắn.
Nhưng trong lòng Trần Kinh rõ ràng, nói chuyện như một nhân vật chính trị thành thục nhất định phải có tố chất.
Đạo làm quan, trọng yếu nhất là đem quyền lực và trách nhiệm lột bỏ sạch sẽ. Trồng cây cấm phá rừng không phải là chuyện nhỏ, Chu Sâm Lâm vừa rồi yêu cầu, nói lớn, như vậy là dao động quyết sách Trồng cây cấm phá rừng của Đảng ủy trong Phòng. Đối với vấn đề này, thái độ của Đường Liên nhất định phải rõ ràng.
Hôm nay Đường Liên rõ ràng như vậy, về sau bất cứ vấn đề gì cũng không cùng y có liên quan, có vấn đề gì đều là người dưới ra tay nhiễu loạn. Đến lúc đó người khác muốn chụp mũ y, thì không thể đổ tội.
Đường Liên vừa nói như vậy, tình cảnh có chút lạnh lẽo buồn tẻ, Mã Văn Hoa hơi xấu hổ, Chu Sâm Lâm thì uể oải.
Khoảng hơn nửa phút tẻ ngắt, tiếng Mã Văn Hoa thanh thanh nói :
- Phó phòng Đường nói những lời này rất đúng, tôi có lợi không phải là ít. Cá nhân tôi là người kinh doanh luôn kiên quyết ủng hộ quy định chính sách của Đảng, tuyệt đối không dùng tiền vi phạm phát luật kỷ cương.
Y tự mình uống một ngụm rượu, tiếp tục nói:
- Nếu Trồng cây cấm phá rừng là Đảng ủy của Phòng quyết định, hôm nay việc này không nhắc lại nữa, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Đảng ủy!
- Tốt! Tôi đã sớm thấy Mã tổng là người coi trọng tổng thể, tôi kính cậu một ly, cảm ơn cậu ủng hộ công việc của chúng tôi!
Đường Liên nhiệt tình nâng chén, vẻ mặt phấn chấn.
Hai người chạm ly, lại một màn thổi phồng lẫn nhau, nói một lúc, Mã Văn Hoa hạ ly xuống, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Phó phòng Đường, Phó phòng Trần! Có một việc cần hai vị giúp đỡ! Tôi ủng hộ quyết định trồng cây cấm phá rừng, điểm này tuyệt không dị nghị! Nhưng hiện tại tôi đã chặt cây lấy gỗ, còn có rất nhiều gửi ở lâm trường Bình Động, đối với lượng gỗ này, trên Phòng có thể suy xét tạm thời giải trừ cấm vận hay không?
- Nếu không, những khối gỗ này để chất đống ngoài trời, qua thời gian biến chất hư thối, tổn thất này thật quá lớn...
Đường Liên nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Tình huống này?
Ánh mắt y nhìn về Chu Sâm Lâm :
- Lão Chu, có chuyện này sao?
- Có, sao lại không có! Việc Trồng cây chống phá rừng trong Phòng lúc ấy chưa nói rõ, chúng tôi nghĩ chỉ cấm trong rừng nguyên sinh, cho nên tôi vốn không truyền đạt lại cho lão Mã, đây đều là tôi làm việc sai lầm!
Vẻ mặt Chu Sâm Lâm hơi quẫn bách.
Đường Liên gật đầu, quay lại nói với Trần Kinh:
- Phó phòng Trần, vấn đề này cậu xem giải quyết như thế nào? Cậu đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi, vấn đề này bây giờ trong phạm vi công việc của cậu mà.
Mặt Trần Kinh không chút cảm xúc, nâng chén trà trên bàn không nhanh không chậm uống, trong lòng hắn liên tục cười lạnh.
Vòng đi vòng lại luẩn quẩn, cuối cùng là đợi lúc này.
Trần Kinh hai năm trước, hắn sẽ không nhìn ra mưu mẹo trong đó, nhưng Trần Kinh hiện tại, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra cách thức chuyện này.
Điều mà họ gọi là Trồng cây cấm phá rừng, trọng yếu nhất chính là cấm vận.
Chỉ cần buông lỏng cấm vận, tất cả chính sách đều thành giấy bỏ.
Mã Văn Hoa bây giờ có bao nhiêu khối gỗ chưa vận chuyển ra ngoài? Cần nhiều hay ít xe để vận chuyển ra ngoài? Chuyện này đều rất mơ hồ.
Cho dù biết rõ ràng, Trần Kinh cũng hiểu rõ, chỉ cần cho Mã Văn Hoa mấy chỉ tiêu bỏ cấm vận, Mã Văn Hoa có thể chở đi mấy trăm mét vuông gỗ.
Dù sao phương thức vận chuyển thay đổi rất lớn, khó mà khống chế! Sau này càng không có cách nào theo dõi, chỉ cần không bắt ngay tại chỗ, sau này cơ bản không có biện pháp biết rõ ràng...
Hôm nay trong bữa cơm này ăn uống, chỉ cần buông thả một vài câu, hậu quả sau này hắn sẽ không thể khống chế.
Thầm mắng một tiếng Đường Liên giảo hoạt, lòng Trần Kinh bị đè nén, Đường Liên người này quá ranh ma rồi, y nói đều dễ nghe, trách nhiệm không gánh vác liền đẩy bóng cao su ném cho mình, hoàn toàn làm hắn trở thành người coi tiền như rác.
Nhưng Trần Kinh hiểu rõ, bây giờ cự tuyệt, không chỉ có vẻ không biết điều, hơn nữa sẽ mang đến cho hắn khi sinh tồn ở Phòng Lâm nghiệp rất nhiều nhân tố bất lợi.
Mã Văn Hoa không phải là người bình thường, y là thần tài của Phòng Lâm nghiệp, là Ủy viên Mặt trận Tổ quốc huyện.
Hôm nay nói đến đây, Mã Văn Hoa đã thành công đưa mình đến vị trí rất thương tâm.Thông qua lời y nói, có thể tưởng tượng ra cảnh, mấy trăm mét vuông gỗ để ngoài trời chịu phơi nắng gió thổi, làm lòng ông chủ Mã Văn Hoa vô cùng lo lắng.
Trong tình cảnh như vậy, y tìm lãnh đạo nghĩ biện pháp, lãnh đạo không thể nỡ không dàn xếp. Lãnh đạo như vậy sao có thể thu phục lòng người? Lãnh đạo như vậy không phải làm chúng ta
Cho nên Trần Kinh hiện tại là tiến cũng buồn phiền, lui cũng buồn phiền, hoàn toàn lâm vào thế khó khăn.
Trần Kinh hẫn không thể một chân đạp lên cái bản mặt lớn của Đường Liên, y luôn miệng nói giúp đỡ, bây giờ là giúp ở đâu? Quả thực là buộc lấy chính mình, dây buộc này nếu chui vào, có thể sẽ không ra được.
- Chuyện này có gì bàn bạc, vấn đề này nhất định phải giải quyết!
Chu Sâm Lâm nói, y đập xuống mặt bàn một cái :
- Chúng ta vì đại cục Bình Động hy sinh bao nhiêu? Mấy năm trước, lúc mấy xã khác chặt phá rừng lung tung, rừng của xã chúng ta là lớn nhất, chúng ta bảo hộ sinh thái tốt nhất.
- Nói không khoa trương, rừng Bình Động chúng ta, hoàn toàn có thể hoãn lại quyết định Trồng rừng cấm phá rừng, rừng tự nhiên và rừng công nghiệp của chúng ta có trữ lượng rất lớn, dưới quy hoạch khoa học, hoàn toàn có thể mở cửa khai thác hai ba năm.
- Nhưng Đảng ủy của Phòng ra quyết định, chúng ta vì đại cục, hoàn toàn trung thực chấp hành quyết định Trồng cây cấm phá rừng!
- Tác phong chúng ta nói lớn như vậy, bây giờ một chút chuyện nhỏ như vậy, trong Phòng không cùng chúng ta giải quyết, tôi trước tiên không phục!
Chu Sâm Lâm phát cáu, nói chuyện nhưng lại có khí thế liều chết.
Khí thế này của y hiển nhiên là hướng tới Trần Kinh, làm Trạm trưởng Trạm chính, Chu Sâm Lâm trong Phòng Lâm nghiệp cũng có thâm niên cao, hôm nay y ỷ vào thâm niên cao, chính là muốn cho Trần Kinh thấy, làm cho Trần Kinh càng không được do dự.
Y bày ra tư thế, là bất kể thế nào, vấn đề này phải giải quyết, giải quyết không được, y nhất định sẽ làm loạn.
Nếu Trần Kinh đấu tranh từ chối, Chu Sâm Lâm làm loạn trong Phòng, cuối cùng vấn đề này làm hắn giải quyết, về sau Trần Kinh hoàn toàn biến thành trò cười. Lãnh đạo cũng nhất định không có ấn tượng tốt.
Nhưng, nếu Trần Kinh lùi bước biểu lộ thái độ.
Về sau người như Chu Sâm Lâm tất nhiên sẽ càng thêm ngang ngược kiêu ngạo, Trần Kinh làm sao khống chế được nhân vật như vậy?
Một ngọn lửa giận từ trong lòng Trần Kinh đang dâng lên, một Phó phòng, hiện tại trở thành cái dạng này, thật sự là đủ thất bại.
Hắn không ngừng nói với chính mình bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Trong đầu hắn đang điên cuồng hoạt động, nghĩ biện pháp, trong lúc vô ý, ánh mắt hắn liếc tới khuôn mặt Vương Sam, hắn hiếm khi đọc được một chút lo lắng trên mặt người phụ nữ này, không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Dù sao hắn mới chỉ có 25 tuổi, 25 tuổi mà từng trải nhiều như vậy, một người phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, với hắn mà nói rất không dễ dàng, trong lòng hắn phải chịu đựng áp lực, phải chịu được đau khổ, cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.