Phương Tuyết kiểm tra sơ bộ thi thể của Hạ Quang Minh. Anh ta đã chết được vài tiếng, vào lúc mà vụ vượt ngục diễn ra. Ngón tay của Hạ Quang Minh đã bị chặt mất sau khi chết.
“Có lẽ hung thủ muốn dùng ngón tay này để mở cửa giúp đồng bọn chạy thoát.” Phương Tuyết đoán.
“Ngón tay người chết có thể dùng mở khóa à?” Trịnh Danh hỏi.
“Được chứ. Nhưng một thời gian sau sẽ không được nữa, nếu giết và mở khóa ngay như thế này thì vẫn có khả năng thành công.” Phương Tuyết đáp “Nhưng tại sao quản ngục và tù nhân lại ở trong một căn phòng thế này?”
Thái Viễn Sơn đã ngầm đoán được lí do, nhưng anh không muốn phát biểu trước nên nhường lại cho Lương Thiểm.
“Việc này nói ra thì thật xấu hổ, đó là một bê bối của nhà tù. Tôi chỉ vừa mới tra hỏi được thôi.” Lương Thiểm cúi đầu “Một nhóm quản ngục đã liên kết với nhau để quan hệ bất chính với các nữ phạm nhân.”
Tô Ngọc Long cảm thấy việc này rất đáng bất bình, anh lên tiếng “Quản ngục làm ra chuyện như vậy mà ông lại không biết ư? Thật đáng xấu hổ mà.”
“Tô Ngọc Long, chuyện này sẽ có người xử lý, chúng ta hãy tập trung vào vụ án.” Thái Viễn Sơn nhắc nhở. “Bọn họ đã cấu kết với nhau như thế nào?”
“Đó là nhóm bốn quản ngục bao gồm Hạ Quang Minh, Kiều Tuân, La Vân Sơn, Ngô Xuyên. Vào buổi đêm, thường sẽ có hai quản ngục canh phòng camera và nắm được tình hình ở hầu hết các khu vực. Khi hai trong bốn người họ được giao nhiệm vụ thì một người sẽ “hẹn hò” với nữ tù nhân họ đã giao hẹn từ trước tại căn phòng này. Nơi đây ở cách khá xa những phòng khác nên không lo có người phát hiện.” Lương Thiểm trình bày.
“Nhưng làm thế nào để họ đưa tù nhân vào đây được?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Chuyện đó thì không khó, vào buổi tối chỉ có bốn quản ngục đi tuần bên trong khu vực trại giam. Nếu biết trước lộ trình tuần tra thì khá dễ để chạy tới cửa vào tòa nhà. Khi vào bên trong chắc chắn sẽ bị camera ghi hình lại, nhưng nếu người ở phòng canh là đồng bọn thì không phải sợ. Lực lượng vào buổi đêm cũng khá ít nên không lo sợ bị bắt gặp.” Lương Thiểm tiếp tục.
“Họ làm vậy không sợ tù nhân trốn thoát à?” Trịnh Danh hỏi.
“Không thể nào, dù đã vào được tòa nhà này thì vẫn còn một lớp cửa nữa. Nếu không phải giết người như thế này thì không thể nào thoát ra được. Và vẫn còn một lớp cổng có người canh gác nữa. Một nữ tù nhân không thể nào mà thoát được.”
“Nhưng cuối cùng vẫn để thoát tận ba người?” Tô Ngọc Long tỏ vẻ mỉa mai.
Lương Thiểm dù hơi khó chịu nhưng không nói gì được, dù sao lỗi vẫn nằm ở phía ông ta “Người cùng ca trực với Hạ Quang Minh là Ngô Xuyên đã khai báo rằng đêm hôm qua, cậu ta bỗng thấy vô cùng buồn ngủ.”
“Khương Hòa, hãy đem đồ uống của Ngô Xuyên về xét nghiệm xem có chứa thuốc ngủ không.” Thái Viễn Sơn quay sang ra lệnh.
“Và cậu ta cũng khẳng định họ soát người tù nhân rất kĩ, không có giấu bất cứ thứ gì. Tất nhiên họ cũng không đem theo vũ khí, thế nên hung khí được lấy từ đâu khó lòng mà giải đáp được.” Lương Thiểm nói.
Thái Viễn Sơn để tâm tới vấn đề này, người tù nhân có thể đã giở trò gì đó, nhưng để giấu một con dao không phải chuyện dễ. Vậy thì khả năng còn lại là Hạ Quang Minh đã lén đem theo dao để làm gì đó, việc Ngô Xuyên bị đánh thuốc cũng dễ hiểu hơn.
Điều đó sẽ rất hợp lý, nhưng trong trường hợp nữ phạm nhân kia giết Hạ Quang Minh và tẩu thoát một mình. Thực tế, hai phạm nhân cùng phòng đã cùng bỏ chạy, chứng tỏ đây là hành vi được tính toán trước.
Có thể là Hạ Quang Minh đã tiết lộ mình đem theo dao từ trước, nhưng có thể là để làm gì được?
Cách nghĩ thứ ba là con dao được giấu ở trong phòng và Tô Linh đã lợi dụng Hạ Quang Minh sơ suất để ra tay. Câu hỏi đặt ra là ai đã giấu con dao đó ở trong phòng, phải chăng vẫn còn một kẻ nào khác thông đồng với họ?
Tạm để câu hỏi đó lại, Thái Viễn Sơn tiếp tục với tình tiết vụ án, anh hỏi Lương Thiểm “Mọi việc tiếp diễn như thế nào?”
“Hạ Quang Minh bị giết thế nào không ai biết được. Hai tù nhân kia có vẻ đã thoát ra ngoài bằng cách đi qua ống thông gió. Tôi cũng không rõ họ mở được ốc bằng cách nào.” Lương Thiểm kể, Thái Viễn Sơn càng tin hơn vào việc nhóm của Vũ Hồng My có đồng minh khác nằm trong nhà tù.
Xác của Hạ Quang Minh được chuyển đi khỏi căn phòng để đưa về phòng khám nghiệm. Lương Thiểm dẫn mọi người đến phòng giam của Vũ Hồng My, Chu Sương và Tô Linh. Họ nhìn thấy ống thông gió đang mở, ốc bị ném dưới đất. Theo quan sát thì có vẻ những con ốc này không bị tổn hại gì, chúng được mở bằng một công cụ thích hợp.
Từ đây có thể men theo đường ống để ra ngoài sân, nếu nắm được quy luật tuần tra có thể tránh bị bắt gặp lúc trốn thoát. Thái Viễn Sơn nhận thấy từ cửa sổ phòng này có thể thấy được căn phòng kia, Tô Linh có thể phát tín hiệu để Vũ Hồng My và Chu Sương đào tẩu.
“Chúng ta tiếp tục nào.” Thái Viễn Sơn nói.