Vũ Hồng My đang ẩn nấp tại một nơi vô cùng an toàn, nơi này vốn là một căn cứ bí mật của băng đảng Hoắc Đình Vương. Sau khi hắn chết và cô lên nắm quyền, Vũ Hồng My đã nhận định đây là nơi cần ghi nhớ để sử dụng lúc cần thiết. Và bây giờ chính là lúc đó.
Mặc dù không lường trước việc tội ác của mình bị vạch trần, Vũ Hồng My vẫn đã chuẩn bị sẵn một số tiền bí mật phòng khi khẩn cấp nên lúc này không cần quá lo lắng chuyện sinh tồn. Thế nhưng cô cũng không thể cứ tiếp tục sống kiểu này. Trốn chui trốn nhủi để rồi cuối cùng vẫn phải trở lại nhà tù khi không còn khả năng chạy trốn, đó không phải cách sống mà cô sẽ chấp nhận.
Vũ Hồng My cần một kế hoạch khác để trốn khỏi đất nước này, và người giúp cô thực hiện điều đó sẽ là Kiều Mộng Vân.
Điện thoại đổ chuông, đây là chiếc điện thoại chỉ với một mục đích duy nhất, đó là liên lạc với Kiều Mộng Vân.
“Xin chào, chúng ta có thể gặp nhau chưa?” Kiều Mộng Vân có vẻ nôn nóng.
“Không cần gấp gáp. Nhưng nếu cô thấy nóng lòng thì chúng ta có thể gặp ngay. Hãy tới quán Hồng Thiên.” Vũ Hồng My cho cô ta một điểm hẹn.
Hóa trang một chút, đủ để người đi đường khó lòng nhận ra cô là người đang bị truy nã trên bản tin, Vũ Hồng My rời nơi trú ẩn của mình. Để Kiều Mộng Vân tới đây thì sẽ an toàn hơn trong việc tránh bị nhận ra, nhưng ngược lại thì nguy hiểm hơn về tính bảo mật của nơi trú ẩn này. Vũ Hồng My quyết định chọn sự an toàn của nơi trú ẩn.
Khi tới quán, cô chủ động chờ Kiều Mộng Vân vào trước, sau khi chắc rằng cô ta chưa bị theo dõi thì mới tiến vào.
Lớp hóa trang của cô khiến cả Kiều Mộng Vân cũng không nhận ra, cô ta vội nói “Xin lỗi, chỗ này không ngồi được.”
“Ồ, chỗ ngồi này có vấn đề gì sao.” Vũ Hồng My vẫn thản nhiên ngồi xuống.
Nhận ra được giọng nói quen thuộc, Kiều Mộng Vân mới nhận ra được người đối diện mình là ai.
“Cô trông khác quá, à phải rồi, cô phải trốn truy nã mà.” Kiều Mộng Vân nhỏ giọng nói.
“Việc sống ngoài vòng pháp luật thật không dễ dàng, nhưng hôm nay không phải để nói về tôi, hãy nói về cô đi.”
Kiều Mộng Vân có chút run rẩy khi nhớ lại khoảnh khắc đó, cô lên tiếng “Tôi đã tận mắt chứng kiến rồi, Tô Linh và Chu Sương đã chết.”
“Tốt, đây cũng là một bài tập tâm lý cho cô trước khi trực tiếp giết người.” Vũ Hồng My cảm thấy yên tâm khi mọi thứ vẫn đang thuận lợi.
Kiều Mộng Vân nhìn thẳng vào mắt Vũ Hồng My và nêu lên suy nghĩ trong lòng “Tôi bỗng nghĩ rằng liệu để trả thù mà kéo quá nhiều người chết theo như vậy có đáng không? Trước lúc thực hiện kế hoạch, tôi đã nghĩ Chu Sương và Tô Linh, kể cả Hạ Quang Minh đều không đáng sống, Giang Hàm thì anh ta là mối hiểm họa cần ngăn chặn. Có điều khi trực tiếp nhìn thấy cái chết, tôi bỗng thấy...”
Đó là lý lẽ mà cô đã chuẩn bị cho Giang Hàm, không ngờ là Kiều Mộng Vân lại nghĩ thế thật. Đến nước này, cô không cho phép kế hoạch bị sụp đổ.
“Nếu cô vẫn còn sự thương cảm, tôi cũng không ép cô tiếp tục kế hoạch.” Vũ Hồng My giả vờ không đặt nặng vấn đề “Nhưng giờ có bỏ cuộc thì bốn người đã phải bỏ mạng cũng không sống lại được, còn ba kẻ gây tổn thương cho cô thì vẫn sống thảnh thơi. Gánh nặng tâm lý đó của cô vẫn sẽ phải mang và mối thù thì không được trả.’
Lúc này Kiều Mộng Vân bắt đầu do dự về việc từ bỏ. Vũ Hồng My tiếp tục thuyết phục “Nếu cô không tự tìm đến công lý thì nó sẽ không thể xuất hiện đâu.”
“Đúng vậy, tôi cần phải giết bọn chúng. Đám người đó vốn không thể bị trừng trị theo cách thông thường rồi. Nếu tôi không ra tay thì bọn chúng sẽ còn tiếp tục lộng hành.” Kiều Mộng Vân hạ quyết tâm.
Vũ Hồng My mỉm cười, nếu Kiều Mộng Vân không theo kế hoạch nữa thì cô cũng không biết nên làm thế nào. Nhưng cuối cùng đâu vẫn vào đấy, cô không nhìn nhầm người.
Hai người trao đổi hồi lâu kế hoạch để giết lần lượt Mã Tiến, Quách Vũ và Liêu Đông Văn.
“Cô đã nhớ kĩ rồi chứ?” Vũ Hồng My hỏi xác nhận.
“Tôi đã nhớ rồi. Việc này còn khó khăn hơn khi giúp cô vượt ngục nữa. Nhưng tôi sẽ làm, cùng lắm là chết thôi, không có gì phải sợ cả.” Kiều Mộng Vân nói.
“Can đảm là tốt, nhưng đừng mang tâm lý là mình có thể sắp chết. À mà còn một điều nữa, tôi nghĩ cô nên tạm thời trốn đi một thời gian.” Vũ Hồng My dặn dò lời cuối.
“Tại sao lại phải như thế?” Kiều Mộng Vân hỏi.
“Tôi có linh cảm rằng phía cảnh sát có thể sắp tìm ra cô rồi. Tôi xin lỗi nhưng có lẽ cô không còn an toàn nữa.” Vũ Hồng My đáp.
“Không phải là không có chứng cứ nào để chỉ ra tôi là kẻ giúp sức ư?”
“Đúng là như vậy. Nhưng nếu bị họ để mắt tới thì sẽ rất khó mà ra tay với ba người kia. Dù sao không phải cô sẵn sàng chết sau khi giết cả ba người đó sao?”