Trở lại bốn tháng trước, khi mà kế hoạch vượt ngục vẫn còn đang trong giai đoạn nhen nhóm.
Vũ Hồng My đã ở trong nhà tù một thời gian, cuộc sống ở đây không tốt được như lúc cô vẫn còn là một ca sĩ, càng không được như lúc đang giữ trong tay gia sản của Hoắc Đình Vương. Tuy nhiên, nó cũng không tệ đến mức không thể sống được, nhất là đối với một người giỏi thích nghi như cô.
Đối với cô, việc chấp nhận thi hành bản án tại đây là không thể chấp nhận được. Việc Vũ Hồng My sẽ sớm rời khỏi đây là vấn đề thời gian mà thôi. Về kết cấu của nhà tù thì có thể nói là không thể vượt ngục được. Các bức tường bao quanh rất cao và kiên cố, dù cho có thoát được khỏi phòng giam vẫn khó lòng đi tiếp được. Để có thể giải quyết tình huống khó khăn này, thứ mà Vũ Hồng My cần chính là con người. Nhưng bây giờ cô vẫn chưa có trong tay đầy đủ các quân cờ.
Cùng phòng với cô là hai nữ tù nhân Tô Linh và Chu Sương. Đó là hai người rất phù hợp cho kế hoạch trốn thoát của cô. Có người từng bảo Vũ Hồng My là kẻ thu hút ác quỷ và cô cũng công nhận điều đó. Tô Linh và Chu Sương đều phạm tội giết người.
Theo lời kể của Tô Linh, ả ta đã ra tay giết các tình nhân của mình để cướp tài sản, tuy nhiên, chỉ có một vụ do sơ suất mà bị cảnh sát bắt được. Khi được hỏi đến số người mà ả đã ra tay với họ, Tô Linh tự mãn đáp “Không đếm được, có đến trăm người.”
Vũ Hồng My biết rằng ả ta chỉ đang khoác lác, nhưng đúng là không chỉ có mỗi vụ bị phát hiện này. Ngoài ra Tô Linh còn đặc biệt xinh đẹp, Vũ Hồng My không thích việc công nhận một người phụ nữ khác hơn mình về khoản nhan sắc nhưng cô không thể không công nhận điều đó.
Tô Linh chắc chắn sẽ là một con cờ quan trọng của cô. Lý do rất đơn giản, một trong những quản ngục là Hạ Quang Minh bị thu hút bởi ả. Dù không thể hiện ra do địa vị của mình, Hạ Quang Minh vẫn không qua mắt được Vũ Hồng My. Tô Linh cũng cảm nhận được điều đó, nhưng ả ta không việc gì cần đến một tên quản ngục.
Mặc dù Hạ Quang Minh có mối quan tâm đặc biệt đến Tô Linh, Vũ Hồng My cho rằng không thể nhờ vả anh ta trực tiếp việc vượt ngục được. Sự say mê nhan sắc đó không là gì đối với nỗi sợ sẽ phải đối mặt với việc giúp cho một vụ vượt ngục.
Hạ Quang Minh sẽ có một vai trò khi cần thiết, nhưng không phải quyết định.
Còn với Chu Sương, ả ta là một kẻ giang hồ, từng tung hoành ngang dọc. Cảnh sát nhiều lần không đủ bằng chứng để bắt giữ ả, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể mãi thoát tội, Chu Sương vẫn bị tống vào tù.
Thế nhưng ả ta vẫn không từ bỏ giấc mơ quyền lực, ở trong tù, Chu Sương là chị đại của một nhóm tù nhân. Ả chính là người mà Vũ Hồng My cần kết giao để tồn tại ở nhà tù này. Nhưng cô chỉ giữ quan hệ ở mức vừa phải, đủ để làm hài lòng chị đại, cô không muốn dính tới quá nhiều rắc rối.
Một ngày kia, Chu Sương nói với hai người bạn cùng phòng “Tao chán cái cảnh ở trong tù như vậy rồi.”
“Cô có chán thì cũng đâu có làm được gì? Dù có cải tạo tốt thì cũng còn lâu lắm mới ra ngoài được.” Tô Linh là một trong số ít tù nhân dám nói chuyện không kiêng dè với Chu Sương.
“Cải tạo tốt à? Mày nói chuyện hài quá đấy Tô Linh, mày nghĩ tao là ai mà phải cải tạo hả? Như vậy có khác gì là sợ hãi trước bọn cảnh sát chứ?” Chu Sương bật cười, ả ta luôn mang suy nghĩ chống đối. Được cop𝗒 𝘁ại ﹟ TrUmTru𝗒ệ n.Vn ﹟
“Thế thì cô định làm gì? Vượt ngục à?”
“Đúng vậy. Mày có xem “Nhà tù Shawshank” chưa? Chúng ta có thể đào tường vào đường ống rồi thoát ra ngoài.” Chu Sương nêu ý tưởng “Mày nghĩ sao hả Hồng My? Nếu ba người chúng ra cùng đào thì chắc sẽ nhanh thôi.”
Vũ Hồng My không ngờ bà trùm một thời lại có suy nghĩ kì quái như vậy, cô không thể để ả hành động dại dột được, Chu Sương vẫn có giá trị cho kế hoạch vượt ngục chưa hoàn thiện của cô. “Hai bên chúng ta đều là phòng, không phải đường ống đâu.”
Chu Sương hơi hụt hẫng và xấu hổ, ả ta đành nói bừa một kế hoạch B “Vậy chúng ta sẽ khống chế một tên quản ngục và ép hắn mở cửa. Vào buổi tối thì số lượng quản ngục rất ít, nếu hành động nhanh thì có thể thoát ra phía ngoài.”
Lần này tới lượt Tô Linh phản bác “Bọn quản ngục đâu có dễ khống chế, hơn nữa tôi nghe bảo rằng bọn quản ngục trực đêm không mở cửa được. Cần có hai quản ngục trực ban ngày ở tòa nhà mới mở được cửa.”
“Thế ư? Vậy chúng ta có thể nhờ một kẻ quản ngục giúp chúng ta trốn thoát. Tô Linh, mày quyến rũ một tên đi.”
“Không có kẻ nào điên tới mức dám giúp tù nhân chạy thoát đâu, không cẩn thận lại bị biệt giam vì tội dụ dỗ quản ngục không chừng.” Tô Linh kiên quyết phản đối.
“Hồng My, mày nói gì xem?”
“Tôi tán thành ý kiến vượt ngục, tuy nhiên chúng ta cần phải có thời cơ thích hợp.” Cô đáp. Vũ Hồng My đã có một kế hoạch trong đầu, cô chỉ còn thiếu một quân cờ cuối cùng.