Mặc dù Quách Vũ đã bảo không cần nhưng Thái Viễn Sơn vẫn phái cảnh sát theo dõi nhằm bảo vệ ông ta. Điều này khiến Quách Vũ rất khó chịu, hắn không thể đi gặp Liêu Đông Văn để bàn chuyện khi bị theo dõi. Nếu cố tình cắt đuôi thì có thể gây ra nghi vấn.
Chỉ là hai người phụ nữ thì có gì đáng sợ? Quách Vũ cho rằng những người xung quanh thật không đáng mặt đàn ông.
“Thưa sếp, có lẽ với tình hình này, Vũ Hồng My và Kiều Mộng Vân không có cách nào ám sát Quách Vũ được. Liệu họ sẽ làm gì đây? Đọ độ kiên nhẫn với chúng ta à?” Trịnh Danh đặt câu hỏi.
Thái Viễn Sơn lắc đầu “Với họ, việc chờ đợi không phải ý hay, cả hai đang bị truy lùng gắt gao, càng chờ đợi thì họ sẽ càng nguy hiểm. Tôi không cho rằng họ lại để mình rơi vào thế bị động như vậy.”
Suy nghĩ thêm một lúc, Thái Viễn Sơn nghĩ ra một ý “Nếu không thể ra tay bằng dao hay súng thì vẫn còn một con đường khác, đó là đầu độc. Hãy quan sát kĩ các nơi Quách Vũ thường tới ăn.”
“Việc đó thì có lẽ không cần lo, bình thường Quách Vũ chỉ ăn cơm tại nhà, thức ăn đều là đồ từ siêu thị vợ ông ta mua một cách ngẫu nhiên. Nếu muốn đầu độc thì khá là khó khăn.” Trịnh Danh đáp, anh đã nghiên cứu về sinh hoạt của Quách Vũ và đi đến kết luận không dễ đầu độc ông ta. Trừ khi ông ta tới dự một bữa tiệc và ăn thức ăn bên ngoài, nhưng theo điều tra thì gần đây không có dịp nào như vậy.
Cuộc điều tra lại rơi vào bế tắc, Tô Ngọc Long hiện tại được giao cho nhiệm vụ truy tìm Vũ Hồng My và Kiều Mộng Vân cũng không có tiến triển gì. Nếu cứ như vậy thì vụ án sẽ rơi vào bất động cho đến khi Kiều Mộng Vân giết Quách Vũ, Thái Viễn Sơn không cam tâm ở thế bị động như vậy.
Một cuộc gọi tới, Thái Viễn Sơn bắt máy và nhanh chóng tỏ ra chán chường, Trịnh Danh đã đoán ra được phần nào nhưng vẫn hỏi “Có chuyện gì vậy sếp?”
“Quách Vũ đã bị sát hại rồi, chúng ta đã trễ một bước, là bị đầu độc.” Thái Viễn Sơn nói.
“Làm sao cô ta có thể đầu độc được Quách Vũ?” Trịnh Danh không hiểu được, chẳng lẽ Vũ Hồng My lại ghê gớm đến vậy.
“Nếu cậu muốn hỏi cô ta đã làm thế nào thì câu trả lời đã có sẵn rồi. Vợ của Quách Vũ đã đầu thú, cô ta thừa nhận đã giết chồng.” Thái Viễn Sơn nói.
Trịnh Danh ngạc nhiên, anh liền hỏi lại “Thế vụ án này không liên quan đến Vũ Hồng My và Kiều Mộng Vân sao?”
“Muốn biết liên quan hay không thì phải hỏi cung bà ta mới biết được. Tôi không nghĩ là đúng lúc này bỗng dưng người vợ bao năm của Quách Vũ lại đột nhiên muốn giết chồng đâu.” Thái Viễn Sơn vẫn cho rằng có sự nhúng tay của Vũ Hồng My. Lợi dụng con người để gây án cho mình là sở trường của cô, lần này có thể vợ của Quách Vũ đã bị lợi dụng. “Khi bà ta được đưa tới sở, đích thân tôi sẽ thẩm vấn bà ta.”
Trong lúc đó, Liêu Đông Văn đã nhận được tin tức Quách Vũ đã chết. Hắn đập bàn tức tối. Thứ nhất là bởi vì hai đối tác lớn của hắn đều đã chết, việc quản lý thành phố sau này sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Thứ hai là Vũ Hồng My đã không nói dối, cô có thể giết cả Mã Tiến và Quách Vũ, sau đó là hắn.
Là một ông trùm thế giới ngầm, Liêu Đông Văn không muốn tỏ ra yếu đuối nhưng đối với một người có thể ra tay với hai nhân vật như Mã Tiến, Quách Vũ thì không thể coi thường.
Tuy nhiên, có một điều mà Vũ Hồng My đã nói vẫn chưa được xác nhận, đó là đồng minh của cô. Trong cả hai vụ đều không có dấu hiệu có sự xuất hiện của người khác. Có thể Vũ Hồng My chỉ nói dối, nhưng cũng có thể là thật, Liêu Đông Văn không dám mạo hiểm.
“Chi bằng cứ tống quách cô ta đi cho xong chuyện.” Hắn lầm bầm tự nói với bản thân.
Đúng lúc đó lại có cuộc gọi đến từ Vũ Hồng My, hắn bắt máy.
“Liêu Đông Văn, anh đã có quyết định rồi chứ?” Lúc này Vũ Hồng My tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng. Mặc dù Liêu Đông Văn là một tên trùm khét tiếng, nhưng từ trước cô đã cảm nhận được nỗi sợ của hắn đối với Hoắc Đình Vương. Và giờ đây, nỗi sợ đó chuyển sang người đã giết Hoắc Đình Vương, dù người trực tiếp ra tay là Cao Lập nhưng người lên kế hoạch là cô.
“Cô thật là phiền phức đấy, cái chết của Mã Tiến và Quách Vũ đã gây thiệt hại lớn cho tôi. Lúc này tôi không có thời gian để đấu đá với cô, vậy nên tôi sẽ chấp thuận đề nghị của cô.” Hắn cố gắng nói sao cho ít mất hình tượng nhất.
“Nói thế nào cũng được, vậy tôi sẽ tới tìm anh. Nên nhớ là đừng giở trò gì đấy nhé, cái mạng của anh sẽ phụ thuộc vào thái độ của anh.” Vũ Hồng My nhắc nhở lời cuối trước khi tắt máy.
Liêu Đông Văn tức giận đập mạnh điện thoại xuống bàn. Hắn không ngờ lại có ngày rơi vào tình huống này.