“Cô là ai? Và tại sao cô lại nói bậy như thế?” Phạm Tố Tố tìm cách để tránh né vấn đề.
Vũ Hồng My đã từng gặp bà ta tại một bữa tiệc, ấn tượng của cô về thế giới nội tâm của bà ta đó chính là Phạm Tố Tố căm ghét Quách Vũ. Cô không biết là vì sao, chỉ là cô cảm nhận như thế.
Trong bữa tiệc, cô có bắt chuyện và nắm được một phần tính cách của Phạm Tố Tố, bà ta là người yêu chính nghĩa. Không phải kiểu đạo đức giả để lấy lòng người khác như Quách Vũ, Vũ Hồng My tin rằng bà ta nói thật lòng.
Lúc nghe Kiều Mộng Vân kể về con người thật của Quách Vũ, cô đã hiểu rõ về lý do mà Phạm Tố Tố không thích chồng mình, vì ông ta là một kẻ xấu. Thế nhưng vì sao bà ta lại không ly hôn? Có lẽ là do Quách Vũ không đồng ý, hoặc bà ta đang chờ đợi một thứ gì đó.
Khả năng cao là Phạm Tố Tố muốn tìm cơ hội để tố cáo Quách Vũ, nhưng với sự cẩn trọng khi làm việc của ông ta thì cơ hội đó vẫn mãi chưa tới. Và dù có tìm được bằng chứng, với quyền lực của Quách Vũ cũng không chắc có thể khiến ông ta đi tù.
Ngày qua ngày không thể tìm được bằng chứng, Vũ Hồng My đoán rằng bà ta cũng đã nghĩ tới một phương án khác.
“Tôi là ai không quan trọng. Nhưng tôi có thể giúp bà đạt được điều mình muốn. Đó là giết chết Quách Vũ.” Vũ Hồng My nói “Bà đừng trốn tránh, chẳng phải nếu ông ta chết đi thì xã hội sẽ tốt hơn nhiều hay sao?”
Những lời đó rất đúng với suy nghĩ của bà nên Phạm Tố Tố không thể phản bác được.
“Nhưng nếu làm vậy thì tôi cũng khác gì hắn, một kẻ giết người?” Phạm Tố Tố đưa ra lý luận duy nhất có thể nghĩ ra.
Không thể ở lại quá lâu, có thể sẽ bị bắt gặp, và vệ sĩ của Phạm Tố Tố sẽ nghi ngờ, Vũ Hồng My lấy ra một gói thuốc độc đưa cho bà. “Suy nghĩ của bà có phần không đúng rồi. Quách Vũ đúng là kẻ giết người. Hắn còn gây ra biết bao nhiêu chuyện không thể tha thứ. Nhưng nếu giết hắn thì bà có trở thành một kẻ giết người không? Không đâu, bà chỉ giết một con ác quỷ thôi. Và tất nhiên người ta sẽ không nghĩ giống tôi, họ sẽ bắt nhốt bà, nhưng tôi tin là bà sẵn sàng hy sinh vì việc này mà.”
Theo bản năng, Phạm Tố Tố nhận lấy gói thuốc. Vũ Hồng My thì thầm thêm một câu trước khi rời đi. “Bà có thể vứt nó đi, nhưng trước hết hãy lắng nghe con tim mình mách bảo.”
Phạm Tố Tố giấu gói thuốc vào trong áo rồi bước ra ngoài, bà nói với hai vệ sĩ “Xin lỗi đã bắt hai cậu đợi, bỗng nhiên tôi hơi đau bụng.”
Bà đã có quyết định cho mình, dù có phải ngồi tù thì bà cũng phải giúp xã hội loại bỏ một mối nguy hiểm như Quách Vũ. Sau khi bỏ độc vào thức ăn, bà sẽ tự thú.
“Tôi chỉ giết một con ác quỷ, tôi cũng không trốn tội, không có gì khiến tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm cả. Việc tôi làm là thay trời hành đạo.” Phạm Tố Tố nói với Thái Viễn Sơn.
Anh không có gì để phản đối suy nghĩ đó, Thái Viễn Sơn cho kết thúc buổi lấy lời khai. Gói thuốc độc đã được Phạm Tố Tố giao nộp ngay khi bị bắt, Khương Hòa đã đi lấy dấu vân tay trên đó, sau khi Thái Viễn Sơn ra khỏi phòng thẩm vấn anh liền tới báo “Thưa sếp Thái, trên gói thuốc độc ngoài vân tay của Phạm Tố Tố ra còn có một dấu vân tay khác là của Vũ Hồng My. Xem ra đúng là cô ta có liên quan đến các vụ án này.”
“Vậy thì chúng ta có thể gộp vụ án của Mã Tiến và Quách Vũ lại để cùng xử lý.” Thái Viễn Sơn nói.
Về phía Phương Tuyết, cô xác định được loại thuốc độc mà Vũ Hồng My đã cung cấp, nó trùng với loại đã dùng trong vài vụ trừ khử lúc trước của băng Hoắc Đình Vương, có lẽ Vũ Hồng My vẫn còn giấu một nguồn cung ở đâu đó.
Lúc này, Liêu Đông Văn đã không còn nghi ngờ gì về việc hắn sẽ là nạn nhân kế tiếp. Nhưng Vũ Hồng My sẽ giết hắn bằng cách nào? Liêu Đông Văn trong lúc này không thể suy nghĩ gì được.
“Đại ca, có một cô gái bảo muốn tới tìm đại ca.” Tên đàn em gác cổng vào báo cáo, hắn ta thấy lạ vì trước giờ Liêu Đông Văn không bao giờ dính líu tới gái gú.
“Cho cô ta vào.” Liêu Đông Văn ra lệnh, hắn không ngờ Vũ Hồng My lại tìm tới nhanh như vậy.
Khi cô bước vào, hắn suýt không nhận ra cô cho đến khi Vũ Hồng My cất tiếng “Có vẻ anh đã có quyết định rồi nhỉ? Anh là người khôn ngoan mà.”
“Tôi tin là cô đã lên kế hoạch giết Mã Tiến và Quách Vũ, nhưng tôi không thấy dấu hiệu nào cho thấy cô có đồng bọn. Liệu đó có phải một người cô đã bịa ra hay không?” Liêu Đông Văn chất vấn.
“Nếu anh muốn tin như vậy thì có thể từ chối lời đề nghị.” Vũ Hồng My không cần thiết phải chứng minh với hắn, cô tin là Liêu Đông Văn không dám đánh cược như vậy.
“Tôi có thể tra tấn để cô khai ra đồng bọn của mình.” Hắn cảnh báo.
“Anh cho rằng như vậy là khôn ngoan?”
Cuối cùng Liêu Đông Văn phải chịu xuống nước “Có lẽ tôi nên tống cổ kẻ phiền phức như cô ra nước ngoài vậy.”