Sau ngày bàn về việc vượt ngục đó, Chu Sương dần quên đi ý tưởng và trở lại yên vị làm chị đại nhà tù. Nói theo một góc độ nào đó, địa vị của ả bây giờ còn tốt hơn ở bên ngoài. Khi còn là tội phạm, Chu Sương phải tìm mọi cách che giấu tội lỗi của mình, luôn luôn chạy trốn cảnh sát. Còn ở đây, các quản ngục xem ả như một hệ thống quản lý phụ để quản chế tù nhân, chỉ cần không làm gì quá đáng, vị thế của ả vẫn được giữ vững và không ai đụng tới.
Tuy nhiên, Chu Sương vẫn cảm thấy thiếu sự tự do khi quanh năm chỉ nhìn đi nhìn lại một khung cảnh.
Tô Linh thì không mặn mà gì với việc vượt ngục, nhưng nếu có cơ hội thì ả cũng sẽ không từ chối.
Lúc này là thời điểm giải lao của nhà tù, Vũ Hồng My như thường lệ lại tiếp tục tìm quân cờ thích hợp cho mình. Nhiều người hiểu nhầm rằng cô là người kết giao rộng, nhưng thật chất cô chỉ quan tâm đến giá trị của những người cô làm quen. Đối với Vũ Hồng My, con người là mấu chốt quan trọng nhất, nắm bắt được con người là nắm bắt được mọi thứ.
Hôm nay cô để mắt tới một nữ phạm nhân trẻ, cô ta mang một vẻ gì đó khó giải thích được. Có một cảm giác thôi thúc Vũ Hồng My rằng cô ta chính là quân cờ mà cô còn thiếu.
“Xin chào, những người khác đều đang vui chơi, chỉ có cô là ngồi đây thơ thẩn nhìn lên bầu trời, có vẻ cô không được hòa nhập với mọi người lắm nhỉ?” Vũ Hồng My tới bắt chuyện.
“Không phải việc của cô. Tôi chỉ không muốn dính tới họ thôi.”
“Nhưng cô biết đấy, nếu đơn độc trong nhà tù sẽ rất nguy hiểm.” Vũ Hồng My nói.
“Tôi biết cô là bạn cùng phòng với Chu Sương, có phải tôi đã bị để mắt tới không? Tôi không sợ đâu, dù sao chỉ tháng sau là tôi đã ra tù rồi.”
“Tại sao cô lại vào đây nhỉ? Những người như tôi thì chắc không mong tới ngày ra rồi.” Vũ Hồng My tiếp tục tìm hiểu về người này. Cô ta sắp ra tù, là một đồng minh rất cần thiết cho cô.
“Tôi không làm gì sai cả.
“Thế cô đã bị đổ cho tội gì?”
“Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói, là tội xúc phạm danh dự.”
“Xúc phạm danh dự? Nếu thế thì đúng là không phải đi tù lâu, nhưng cô nói vậy có nghĩa là cô không hề xúc phạm họ mà chỉ là đang nói sự thật?”
“Đúng vậy, chúng đã dùng quyền lực của mình bẻ cong sự thật và đẩy tôi vào tù. Giờ tôi chỉ muốn sớm ra tù và sống mặc kệ đời thôi.”
Vũ Hồng My tính toán ngược lại thời điểm cô gái này vào tù, kết hợp với các tin tức cô biết được, nhanh chóng đưa ra được kết luận “Cô là Kiều Mộng Vân?”
“Ra là cô cũng biết tôi à?”
“Tôi từng nghe tin tức về cô rồi. Những kẻ đã đẩy cô vào tù là Mã Tiến, Quách Vũ và Liêu Đông Văn. Tôi biết rất rõ bọn chúng, những kẻ đó không đáng sống trên đời.”
Kiều Mộng Vân tỏ vẻ bất cần “Cô không cần ra vẻ thông cảm cho tôi. Bây giờ tôi không muốn vạch tội chúng nữa, chỉ cần được sống yên ổn là được.”
Dù nói như thế, Vũ Hồng My vẫn nhìn ra được trong mắt của Kiều Mộng Vân một nỗi oán hận cực lớn. Sở dĩ cô ta muốn mặc kệ đời là do sự bất lực mà ra.
Mã Tiến là giám đốc một công ty lớn, quyền lực của giám đốc Mã thuộc dạng đứng đầu trong thành phố. Quách Vũ cũng là người khó đối phó không kém, ông ta là thành viên của hội đồng thành phố, có vô số tay chân. Liêu Đông Văn thì là một tay xã hội đen khét tiếng, lúc trước chỉ đứng sau Hoắc Đình Vương, thời gian qua có lẽ đã vươn lên đứng đầu. Ba nhân vật tai to mặt lớn này liên kết với nhau thì thật là khó đối phó.
Vũ Hồng My đều biết ba người này. Mã Tiến thì cô quen biết lúc còn làm ca sĩ. Quách Vũ thì từng gặp qua trong một sự kiện. Còn Liêu Đông Văn thì cô biết đến hắn thông qua Hoắc Đình Vương. Để nói chúng đáng chết hay không thì Vũ Hồng My nghĩ mình không phải người có tư cách phán xét.
Cô quyết định liều một phen, nhắm vào nỗi hận thù của Kiều Mộng Vân “Tôi nghĩ đó không phải là điều cô mong muốn.”
“Cô biết tôi muốn gì sao?” Kiểu Mộng Vân thoáng cười chế nhạo.
“Ánh mắt của cô đã thể hiện tất cả. Đó là nỗi hận thù không thể nguôi ngoai. Cô chỉ đang dùng lý trí để ngăn cản bản thân.”
“Được, tôi thừa nhận, tôi vẫn không bỏ qua được cho bọn chúng. Nhưng tôi có thể làm gì chúng chứ?”
Vũ Hồng My biết đây là lúc quyết định xem Kiều Mộng Vân có thể trở thành đồng minh với mình không “Đứng trước kẻ thù của mình, quyết định bản năng nhất của con người chính là giết chóc.”
“Giết ư? Tôi không phải kiểu người giống cô đâu.”
“Đừng hiểu sai, giết chóc không có gì là xấu xa cả. Việc ngăn cản hành vi giết chóc chỉ là để cuộc sống êm ả và giảm khắc nghiệt thôi. Nếu có thể giết những kẻ mình ghét mà không phải chịu một trách nhiệm nào, cô nghĩ bao nhiêu người sẽ từ chối chứ?” Vũ Hồng My thuyết phục cô ta.
“Ý cô là sao?”
“Chỉ cần đồng ý với tôi một điều kiện, tôi có thể giúp cô giết cả ba người bọn họ. Tôi sẽ là quân sư cho cô. Cô không phải sợ gì cả, dù là cảnh sát hay thế lực của kẻ thù.” Thời khắc quyết định đã đến, Vũ Hồng My đưa ra lời đề nghị.