Giết người vì lí do gì cũng là tội lỗi, Kiều Vân Mộng đã từng tin như vậy. Bây giờ cô đã thay đổi, cô tin là có những kẻ chỉ có thể giết chúng mới là cách tốt nhất.
Trước khi vào tù, cô đã từng có một cuộc sống bình thường cho đến lúc gặp phải đám người Mã Tiến, Quách Vũ, Liêu Đông Văn. Kiều Mộng Vân làm nhân viên văn phòng, sống cùng ba ở trong một căn nhà nhỏ. Tuy cuộc sống đơn giản nhưng có thể gọi là hạnh phúc.
Một ngày, cô được mời tới một bữa tiệc sang trọng bởi một người bạn của cô. Nghe nói là do vợ chồng anh họ cô ấy bận việc nên đã nhờ em họ đi thay, có thể dẫn thêm một người bạn tới. Bữa tiệc này chủ yếu là các nhân vật có địa vị gặp nhau theo lệ. Bạn cô đứng ra thay mặt anh họ chào đón họ, Kiều Mộng Vân thì cảm thấy vô cùng lạc lõng. Cô ước giá mà không vì chữ sang trọng mà quyết định cùng bạn tới đây, dù được trải qua cảm giác có lẽ cả đời không được trải qua nhưng đồng thời cô cũng chơ vơ giữa biển người.
Những người ở đây đều quyền lực và giàu có, Kiều Mộng Vân thấy mình không thể bắt chuyện với họ. Người duy nhất thân quen là người bạn của cô thì đang bận rộn để chào hỏi mọi người thay cho anh họ. Hiện tại cô thấy bạn mình như khác hẳn, giống như một người giàu có thật sự. Điều đó cũng khiến cô khá ngại để gọi bạn mình.
Giữa lúc bối rối, bỗng có người tới bắt chuyện. Đó là một người cỡ tuổi trung niên, khuôn mặt có vẻ thân thiện.
“Nhìn cô lạ quá, lại còn không nói chuyện với ai nữa. Chắc cô là người mới à?”
“Thật ra thì... tôi chỉ đi cùng bạn tôi thay cho vợ chồng anh họ cô ấy. Do tò mò muốn biết một bữa tiệc sang trọng sẽ như thế nào thôi.” Kiều Mộng Vân liền giải thích.
“Ra là vậy, việc này cũng không hiếm. Cô không cần phải ngại ngùng đâu, cứ thoải mái nói chuyện với mọi người. Xin giới thiệu luôn, tôi là Quách Vũ.”
“Tôi là Kiều Mộng Vân, cảm ơn ông đã cho lời khuyên, nhưng tôi thấy không thoải mái khi đứng trước những người hơn tôi quá nhiều về tiền và quyền.” Cô nói thật suy nghĩ của mình.
Quách Vũ mỉm cười nói “Đừng đặt nặng vấn đề đó, con người vẫn chỉ là con người thôi. Tiền bạc và quyền lực không phải thứ để ngăn cách.”
Cô không nghĩ là ông ta sẽ nói vậy, cô cứ nghĩ họ sẽ coi thường cô. Người giàu hay người nghèo, người quyền lực hay người yếu thế đều có tốt và xấu, cô nghĩ mình không nên suy nghĩ tiêu cực.
Quách Vũ tiếp tục chủ động bắt chuyện với cô, Kiều Mộng Vân nhìn sang bạn mình, thấy cô ấy vẫn đang nói chuyện với một số người, dường như đã quên hẳn cô. Nếu nói chuyện với ông ta thì cũng coi như đỡ lạc lõng. Thế là Kiều Mộng Vân thoải mái chuyện trò.
Ban đầu cô đã tin Quách Vũ là người tử tế, không ngờ chỉ sau một lúc cô đã cảm thấy có điều không ổn. Quách Vũ bắt đầu có những đề nghị khiếm nhã.
“Công việc văn phòng chắc là cũng thiếu thốn nhiều thứ nhỉ?”
“Tuy lương không cao lắm nhưng vẫn xem là đủ sống. Tôi thấy hài lòng với mức sống hiện tại.”
“Người như cô xứng đáng có cuộc sống đầy đủ hơn mới phải.”
“Nhưng năng lực của tôi chỉ có thể kiếm được mức lương như vậy thôi ạ.” Lúc này cô vẫn nghĩ là Quách Vũ không có ý gì.
“Cô có nhiều năng lực hơn cô nghĩ đấy. Như với nhan sắc này chẳng hạn.” Ông ta đưa tay tới khiến Kiều Mộng Vân theo bản năng tránh đi.
Gương mặt của Quách Vũ từ thân thiện đã chuyển sang có chút xám xịt. Kiều Mộng Vân lo sợ ông ta sẽ làm ầm lên, như vậy sẽ rất khó xử với bạn cô.
“Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm tới ông.” Cô đành phải xuống nước.
“Không sao, nếu cô không thấy thoải mái thì tôi đi vậy.” Quách Vũ lui dần ra xa.
Bạn của cô sau khi thấy việc đó liền tới bên cạnh cô. Kiều Mộng Vân chưa kịp kể chuyện lúc nãy thì đã nghe câu “ Sao cậu lại tránh đi? Chỉ cần được ông ta để ý tới là có thể đổi đời rồi.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Kiều Mộng Vân thấy kinh tởm, hình tượng người bạn của cô sụp đổ hoàn toàn. Có nằm mơ thì cô cũng không nghĩ bạn cô lại nói ra những lời này.
“Tớ nói thật, nếu tớ xinh đẹp được như cậu thì tớ đã cặp với một người nào đó tại đây rồi. Biết đâu lại may mắn như anh họ mình, tìm được một nửa kia lo cho công danh sự nghiệp.”
“Tớ về đây.” Mất đi lí do duy nhất để ở lại, Kiều Mộng Vân nhanh chóng đưa ra quyết định phải rời đi.
Phía xa, Quách Vũ cùng hai người bạn của ông ta là Mã Tiến và Liêu Đông Văn đưa mắt nhìn theo cô gái vừa mới rời đi.
“Cô ta dám từ chối anh à? Đã dùng tiền để dụ dỗ chưa?” Mã Tiến ngạc nhiên khi có người không nghe theo Quách Vũ.
“Chẳng lẽ cô ta lại nghĩ tôi chơi không trả tiền à? Loại con gái đó chỉ suốt ngày tỏ ra thanh cao thôi. Tức chết được.” Quách Vũ không cần giữ hình tượng thân thiện với hai người đã biết quá rõ con người của ông.
“Rượu mời không uống thì uổng rượt phạt, tôi sẽ giúp cho anh lần này.” Liêu Đông Văn mỉm cười, hắn ta đã lên sẵn kế hoạch trong đầu.