Sau cái ngày Quách Vũ và Kiều Mộng Vân gặp nhau lần đầu, một biến cố đã khiến cô phải ngồi tù như ngày hôm nay.
Một đơn tố cáo nhằm vào Mã Tiến, Quách Vũ và Liêu Đông Văn được gửi đi, đó là từ Kiều Mộng Vân. Cô muốn buộc tội họ về việc tấn công tình dục và giam giữ người trái phép.
Thái Viễn Sơn lúc này là trợ lý cho thanh tra Trần, người chịu trách nhiệm điều tra.
“Nhắm tới ba nhân vật lớn một lúc, cô ta quả là gan dạ đấy.” Thanh tra Trần nhận xét.
“Dù là kẻ giàu có và quyền lực thế nào thì gây nên tội vẫn phải chịu tội thôi. Cô ta làm thế là rất đúng. Dù ra sức che giấu nhưng không thiếu những nghi ngờ về tư cách đạo đức của Mã Tiến và Quách Vũ. Liêu Đông Văn thì vốn mang tiếng xấu rồi. Chỉ tiếc là chưa có bằng chứng chống lại chúng. Nếu như nhờ vụ này đưa được ba tên này vào tù thì phải nói là quá tốt rồi.” Thái Viễn Sơn đáp.
Thanh tra Trần bật cười, ông không lạc quan gì với vụ án này “Cậu cho rằng vì sao mà bọn họ có tiền có quyền chứ? Cậu nghĩ tự nhiên mà đến giờ chúng ta vẫn không bắt được chúng à? Mã Tiến là chuyên gia về gian lận kinh tế, Quách Vũ giỏi nhất là mua chuộc người khác, còn Liêu Đông Văn thì là kẻ thành thạo về các án hình sự. Đám người này thực sự khôn ngoan đấy.”
“Thế vụ án này chúng ta cũng không tìm ra được kẽ hở nào trong hành động của chúng à?”
“Tôi e rằng không. Theo lời tố cáo của Kiều Mộng Vân thì Quách Vũ và Mã Tiến đã giờ trò với cô ta sau đó nhốt cô ta trong một căn nhà hoang trong hơn ba ngày. Thời gian đó đủ để mọi chứng cứ sinh học cần thiết biến mất rồi.” Thanh tra Trần trả lời “Các chứng cứ khác như da, tóc, vân tay cũng không thể xác định được, vì ngôi nhà đó đã bị xáo trộn lên cả. Chứng cứ về thời gian cũng không đủ để chứng minh họ có mặt tại căn nhà lúc đó.”
“Nhưng chẳng lẽ không thể xác định được kẻ bắt cóc sao, chẳng lẽ Kiều Mộng Vân lại tự nhiên tới căn nhà đó?” Thái Viễn Sơn muốn thử một cách khác, hay vì nhắm vào việc tấn công tình dục, anh muốn buộc tội bắt cóc cho bọn chúng.
“Về việc này thì bọn Liêu Đông Văn đã dàn xếp một cách hợp lý rồi.” Thanh tra Trần tỏ ra bế tắc, ông cũng muốn bắt kẻ xấu trả giá, nhưng dù biết rằng mọi chuyện là dàn dựng, ông cũng không làm được gì. “Một người đã nhận tội rằng đã đưa ma túy cho Kiều Mộng Vân ở căn nhà đó.”
“Cái gì? Sao hắn ta lại khai nhận như thế?”
“Có thiếu gì lý do chứ? Có thể là hắn đang nợ bọn chúng một món tiền lớn, có thể là gia đình hắn bị đe dọa, hoặc bọn chúng hứa cho hắn một số tiền sau khi ra tù.” Thanh tra Trần gợi ý. “Cũng đừng nghĩ tới việc điều tra, bọn chúng sẽ làm rất kín kẽ.”
“Chẳng lẽ lại không làm gì được chúng?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Rất tiếc nhưng đúng là vậy. Cho đến khi bọn chúng sơ suất, chúng ta chẳng làm được gì đâu. Nếu gây chuyện với chúng thì chỉ chuốc họa vô ích thôi.” Thanh tra Trần khuyên bảo.
Thái Viễn Sơn tất nhiên không phải đứa trẻ, anh hiểu được những điều đó. Tuy nhiên, anh vẫn muốn thử tìm một sơ suất nào đó. “Xét nghiệm cho thấy Kiều Mộng Vân đúng là có sử dụng ma túy?”
“Phải, cô ta khai rằng bị chúng ép sử dụng, nhưng không có gì chứng minh được cả. Đồng nghiệp của Kiều Mộng Vân cũng xác nhận người bán ma túy kia đúng là có tiếp cận cô ta, dù không nghe được cuộc đối thoại. Mọi thứ đã được dàn xếp kĩ lưỡng để dựng thành một kịch bản như sau: một kẻ bán ma túy đã dụ dỗ Kiều Mộng Vân dùng thử và hẹn cô ta ở ngôi nhà kia, sau khi tan làm thì Kiều Mộng Vân tới đó và sử dụng ma túy suốt ba ngày, có thể do đầu óc không tỉnh táo, cô ta đã tưởng tượng ra việc ba người kia bắt cóc cô ta. Những bằng chứng hiện tại chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy thôi.”
Thái Viễn Sơn cố tìm ra điểm vô lý để bác bỏ kịch bản đó, nhưng quả thật họ ra tay quá chặt chẽ. Không những thoát tội mà còn khiến Kiều Mộng Vân trở thành một người sử dụng ma túy. Đối với một vụ không có chứng cứ thế này, lời khai của một người sử dụng chất gây nghiện tất nhiên không được xem trọng. Nếu trên người Kiều Mộng Vân có vết thương thì cũng chỉ có thể kết luận là do lúc không tỉnh táo tạo nên.
“Vậy xem ra cô ta không may mắn rồi. Đáng tiếc là công lý chưa thể đến với cô ta. Nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ có ngày phải đền tội.” Thái Viễn Sơn đáp.
“Cậu đừng nghĩ nhiều về họ, thời gian tới có lẽ cậu sẽ được thăng lên làm thanh tra, đừng dính đến những điều không hay.” Thanh tra Trần lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi hiểu rồi, nhưng tôi có thắc mắc. Cô gái tên Kiều Mộng Vân đó sẽ ra sao?”
“Về việc sử dụng ma túy, do không phải mua bán nên chỉ bị phạt tiền. Nhưng cô ta đang đối mặt với án tù với tội vu khống. Thật bất công, nhưng chẳng còn cách nào khác nữa.” Thanh tra Trần cảm thấy rất bất lực.