“…… Bệ hạ!”
Chỉ là một cú đẩy, vốn không thể ngã xuống đất, nhưng Đỗ Ngọc Chương quá mức suy yếu lại trực tiếp ngã trên mặt đất. Lý Quảng Ninh thấy lại càng thêm tức giận,
“Lại ở trước mặt trẫm giả vờ giả vịt, có phải hay không?”
Nghe xong lời này, Đỗ Ngọc Chương ngực tê rần, bên tai vù vù từng trận, trước mắt cũng là một mảng mơ hồ. Y thở hổn hển từng ngụm, nhưng vẫn như cũ cảm thấy như có hai viên đá nặng trĩu đè trong phổi, nghẹn đến mức y cơ hồ hít thở không thông.
Nhưng y lại bị Lý Quảng Ninh không chút nào khoan dung mà túm lên.
Đỗ Ngọc Chương vô cùng đau đớn, hai tay vô lực đẩy ngực Lý Quảng Ninh ra. Nhưng sức y làm sao đẩy ra được? Ngược lại chọc đến Lý Quảng Ninh càng trừng phạt nặng nề hơn.
Cơn đau thấu xương ập đến với y.
“Bệ hạ…… Ninh ca ca…… Tha cho ta……”
Thần trí Đỗ Ngọc Chương thật sự không rõ ràng lắm, nếu như còn có nửa phần thanh tỉnh, y tuyệt không sẽ phun ra cách xưng hô từ ngày xưa này. Nhưng lời này Lý Quảng Ninh đã nghe thấy được. Hoàng đế đang hành hung người dưới thân đột nhiên nhướng mày, biểu tình trên mặt nháy mắt dữ tợn. Hắn ngừng động tác, nhìn chằm chằm gương mặt Đỗ Ngọc Chương.
Vốn dĩ là một gương mặt khuynh nước khuynh thành, giờ phút này mồ hôi lạnh thấm đầy trán, tóc tai bết vào má rối tung. Khuôn mặt y tái nhợt, hốc mắt tối sầm, ngay cả đôi môi cũng run rẩy không còn tia máu —— nhưng cố tình lại càng thêm quyến rũ, hai gò má ửng hồng cũng càng thêm kiều diễm đến kinh tâm động phách.
“Hại nước hại dân…… Yêu nghiệt!”
Một thanh âm thê lương đột nhiên vọng lại bên tai Lý Quảng Ninh. Vị cao tăng dị vực tiên đoán về Đỗ Ngọc Chương, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy y liền kinh ngạc vạn phần, nhất định phải để Lý Quảng Ninh, lúc đó vẫn còn là hoàng tử, đích thân gϊếŧ chết hắn mới có thể chặt đứt hậu hoạn.
Sau đó, Lý Quảng Ninh đã tự tay chặt đầu vị cao tăng ấy. Từ đó về sau, không còn kẻ nào dám đối với gương mặt này của Đỗ Ngọc Chương nói ra nửa câu chỉ trích.
“Yêu nghiệt?” Lý Quảng Ninh cười lạnh một tiếng, một ngụm cắn xương quai xanh của Đỗ Ngọc Chương. Nơi đó lưu lại một dấu răng thật sâu, mang theo vệt máu.
“Cho dù ngươi thật sự là yêu nghiệt, cũng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi trẫm. Cả đời này ngươi chỉ có thể là người của ta —— đừng hòng có lòng dạ nào khác!”
……
Khi Đỗ Ngọc Chương tỉnh lại, ánh trăng mờ ảo lạnh lẽo ngoài cửa sổ đang chiếu vào người. Ánh nến trong Ngự Thư Phòng đã tắt, tấu chương vẫn nằm ngổn ngang trên mặt đất. Chu sa rơi trên thư án cũng đã khô, giống như vệt máu khô cạn của ai đó.
Đỗ Ngọc Chương hơi thở hổn hển nhìn xung quanh. Lý Quảng Ninh đã biến mất từ
lâu, nơi này chỉ có một mình y, y phục rách nát, nằm trên nền đất lạnh như băng.
Cũng không phải lần đầu tiên sau một cuộc làʍ ŧìиɦ thô bạo y bị người kia tùy tiện ném vào một góc nào đó nằm trong đơn độc. Nhưng trong thâm tâm Đỗ Ngọc Chương vẫn run lên từng cơn lạnh lẽo. Y cười khổ một tiếng, chống mặt đất ngồi dậy. Không ngờ răng, trong cổ họng một tia tanh ngọt, nôn ra một búng máu.
Ta đây là, làm sao vậy?
Đỗ Ngọc Chương kinh hãi nhìn bãi máu đỏ trên mặt đất, đầu ngón tay run rẩy run rẩy chạm vào, tựa hồ không thể tin được. Nhưng xúc cảm dính nhớp ấm áp kia lại nói cho y biết này đây không phải là một giấc mơ.
Lại không ngờ rằng lúc này, ngực y một trận đau nhói. Lại phun ra một ngụm máu lớn khác trộn lẫn với những cục máu đen nâu. Không riêng gì trên mặt đất, ngay cả trên vạt áo của y cũng đều dính đầy những vết máu lớn.
“Đỗ đại nhân, ngài có thể đi được chưa?”
Đột nhiên, một âm thanh bất nam bất nữ vang lên ngoài cửa. Đó là âm thanh của chủ quản thái giám Ngự Thư Phòng. Đỗ Ngọc Chương bị những trận hộc máu liên tiếp dọa đến choáng váng mất hồn, mãi cho đến khi giọng nói ngoài cửa vang lên lần thứ ba, y mới đột nhiên bừng tỉnh,
“Có chuyện gì sao?”
“Đỗ đại nhân, ngài vẫn còn ở trong này sao? Bệ hạ phái nô tài đến Ngự Thư Phòng dọn dẹp một chuyến, đợi lát nữa Từ phi tới yết kiến.”
Từ phi…Vị nam phi Từ Yến Thu mà gia tộc Thái hậu vì khống chế Lý Quảng Ninh đã cố ý đưa tới kia?