Đúng thế, mẹ Tống lúc này vẫn còn nghĩ Mạnh Gia Dĩnh chỉ là vẫn còn tình cảm với ba mình nên mới lén lút ra ngoài gặp thôi. Ngoài việc thích anh họ mình thì thật ra Mạnh Gia Dĩnh không hề làm nên chuyện gì không thể tha thứ nữa cả. Cha Tống chỉ cần nhìn một cái là hiểu suy nghĩ của bà, mà ông cho rằng chuyện vẫn chưa tới đâu nên không có khả năng ông sẽ nhúng tay vào lúc này.
"Bà là người nhận nó về thì tùy bà giải quyết. Tôi nhắc nhở bà chỉ là vì không muốn bà tiếp tục làm người mù, u mê không tỉnh thôi. Tôi tin bà sẽ biết nên làm thế nào mới tốt nhất cho cái nhà này."
Những lời như vậy thật sự là mát ruột mát gan nếu nó đặt ở trong một tình huống khác. Hiện tại mẹ Tống chỉ cảm thấy khó xử thôi. Thật lòng thì bà cũng không hề ngây thơ đến mức bị Mạnh Gia Dĩnh lừa dối đến xoay vòng. Dù sao thì chuyện Mạnh Gia Dĩnh muốn làm con dâu của bà bà cũng đã biết. Bà nghĩ rằng đây là chuyện duy nhất Mạnh Gia Dĩnh làm mà bà không thích rồi. Mà nói đuổi Mạnh Gia Dĩnh đi, thật ra cũng không cần. Mạnh Gia Dĩnh năm nay đã hai mươi lăm, tính tuổi tác đã có thể độc lập sống một mình, không cần người giám hộ. Hiện tại Mạnh Gia Dĩnh còn đã có bằng cấp, tương lai rộng mở thênh thang, cho dù có ra ngoài vẫn có thể sống an sống ổn. Trước đó bà còn giúp cô ta tìm một cửa hàng trong thành phố để lập nghiệp, trước sau gì Mạnh Gia Dĩnh cũng sẽ ra ngoài sống. Nếu cô ta muốn gần gũi với cha ruột thì bà chẳng có lý gì để ngăn cản hết.
Cái khiến bà buồn cùng lắm chỉ là từ giờ bên cạnh không có người bầu bạn.
Tóm lại là sau đó hai vợ chồng bà không có nói lại chuyện này nữa. Cha Tống thật sự buông tay để cho mẹ Tống toàn quyền xử lý. Ông chỉ biết sơ sơ một chút là kể từ lúc đó mẹ Tống mỗi ngày đều mang Mạnh Gia Dĩnh đi xã giao, ý đồ tìm mối cho Mạnh Gia Dĩnh. Ông có chút hiểu suy nghĩ của bà nhưng không có để trong lòng.
Chớp mắt đã trôi qua năm ngày.
Tính thời gian Sở Tư Di đã ở quân khu được một tuần.
"Cô Sở, cô xem con xếp con hạc có đẹp không nè!"
Sở Tư Di vừa nghe thấy tiếng, lại chỉ kịp quay đầu thì thân hình đã mém ngã lảo đảo vì bị đứa nhỏ Phó Hằng đụng cho một cái. Nhưng đứa nhỏ bốn tuổi này lại không biết, chỉ biết bám vào chân cô, đối với cô ngẩng đầu cười lộ ra hai hàm răng trắng nõn đáng yêu vừa đưa con hạc giấy trong tay lên cho cô xem, giống như hiến vật quý: "Cô Sở, có đẹp không?"
"Ừm, đẹp lắm! Là a Hằng tự làm sao?"
Sở Tư Di không trách nó, vừa cười vừa đưa tay tiếp con hạc của nó vừa xoa đầu nó khen. Đứa nhỏ lập tức hớn hở đáp: "Vâng ạ! Là ba ba dạy cho con làm đó. Cô Sở, tặng cho cô đó! Đợi con lớn lên sẽ lấy cô về làm vợ! Cô nhất định phải đợi con đó!"
Những lời đồng ngôn vô kỵ của đứa nhỏ quả thật không đáng để lưu tâm nhưng lại khiến người khác bật cười ha hả. Nhưng cũng bởi vì cô giáo Sở mới tới không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết sao? Người xung quanh nhìn Sở Tư Di một thân quần tây áo sơ mi trắng không cầu kỳ kiểu cách nhưng vẫn có thể thu hút hết ánh mắt của người khác thì bày tỏ bản thân có thể hiểu được.
Nhưng không phải ai cũng có thể tỏ ra không chấp nhặt đối với những lời kia của một đứa trẻ. Nếu đó cũng là một đứa trẻ khác.
"A Hằng, cậu lại đi cướp người của Tống thúc thúc! Tớ sẽ méc thúc ấy!"
Huỳnh Diệp Khanh tiểu cô nương năm tuổi tóc cột hai búi dễ thương vừa nghe thấy người ta đào góc tường của Tống thúc thúc nhà nó thì lập tức xông xáo lại chỉ vào Phó Hằng đe dọa. Ai nghe còn tưởng nó thích gì Tống Thượng lắm, dù ai cũng biết chẳng có đứa trẻ nào trong ngôi trường nhỏ này thích hắn cả. Nếu mà phải nói nguyên nhân thì chỉ có thể nói là do hai đứa bé này vẫn luôn khắc khẩu với nhau. Còn trong mắt Sở Tư Di biểu hiện của cô bé Huỳnh Diệp Khanh chính là cử chỉ của việc thích người ta, muốn chơi chung với người ta nhưng luôn làm sai cách. Tương lai không biết có khiến cậu bé Phó Hằng này hoảng sợ bỏ chạy hay không. Nhưng hiện tại nhìn hai đứa nhỏ cô chỉ cười sủng nịnh cùng khoan dung.
Cậu bé Phó Hằng vừa nghe thấy lời kia của tiểu Diệp Khanh thì đầu tiên là đưa mắt nhìn khắp nơi, đến khi thấy không có Tống Thượng thì mới chống nạnh trừng mắt nhìn tiểu cô nương phản bác lại: "Tớ không có cướp!"
"Chứ cậu đây là gì!?"
Huỳnh Diệp Khanh mới không tin.
"Tớ là quang minh chính đại theo đuổi cô Sở. Chỉ cần cô Sở thích tớ, không thích thúc thúc mặt than dọa người kia thì tớ không có sai!"
Cậu bé chỉ mới có bốn tuổi đã biết nói có lý có chứng như vậy, lập tức lại chọc cho một đám cô dì dẫn con em đến lớp học cười ha ha.