Quan Thanh

Chương 216: Họp báo




Trương Bác Dương nhanh chóng rời đi. An Tại Đào chậm rãi bước đến bàn làm việc ngồi xuống. Nhìn thấy mặt trên của bàn làm việc còn lại mấy tấm hình nam nữ chụp chung, trong đó một người chính là Mã Cương.
Hắn trong lòng cười lạnh, biết mình đột nhiên được bổ nhiệm vào chức Trưởng ban Truyền thông thì những người của Phòng Truyền thông kỳ thật cũng không hoan nghênh hắn lắm. Nụ cười miễn cưỡng trên mặt Trương Bác Dương và Tôn Lượng nhìn qua là có thể thấy được.
Nếu là công tác lâu dài, hắn khẳng định sẽ lợi dụng thủ đoạn lôi đình để tạo nên uy quyền cho mình. Nhưng hiện tại, hắn chỉ tạm thời làm "đội viên cứu hỏa", cho nên không đáng lãng phí tinh lực và thời gian cho vấn đề này.
An Tại Đào cười khẩy, thầm nhủ: Hy vọng các người không mua dây buộc mình, nếu không, tôi cũng sẽ không phản đối cuộc chơi này.
Trương Bá Dương trở lại phòng làm việc của chính mình, mặt sầm xuống. Ông ta vốn nghĩ Mã Cương bị cách chức, chính mình là Phó trưởng ban sẽ có khả năng lên nắm quyền, nhưng ai ngờ thành ủy lại điều đến một nhóc con hơn 20 tuổi ngồi trên đầu mình. Thật sự là uất ức. Ông ta nắm chặt tay, thật lâu sau vẫn không điện thoại cho Mã Cương.
An Tại Đào đợi trong phòng hàng tiếng đồng hồ vẫn không có động tĩnh gì, đứng bật dậy, đi đến phòng làm việc chung của Ban truyền thông, đứng ở cửa nhìn mấy nhân viên cấp dưới đang vùi đầu vào đống tài liệu, cười cười:
- Lại đây hai đồng chí, giúp tôi một chuyện.
An Tại Đào cho người đem hai thùng tư liệu của Mã Cương đem tới phòng làm việc chung của ban, lại quét tước dọn dẹp sạch sẽ văn phòng một lần, xóa sạch mọi dấu tích của Mã Cương còn sót lại. Trương Bác Dương nghe thấy có tiếng động, đi ra xem, thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Trưởng ban An, anh đây là…
An Tại Đào quét mắt một cái:
- Tôi bận việc, sẽ không thường xuyên có mặt trong phòng làm việc. Trưởng ban Mã mấy này nên để ở phòng lớn, ngài ấy có đến lấy thì cũng tiện hơn. Đúng rồi, Phó trưởng ban Trương, anh lập tức bảo văn phòng đem chìa khóa cho tôi, nếu không, tốt nhất là đổi chìa khóa khác.
An Tại Đào nói xong quay người đi liền.
Giọng hắn trầm xuống, đầy áp lực, không cho người khác cơ hội từ chối. Trương Bác Dương tim thót lên, sắc mặt đỏ dần, Tôn Lượng đứng một bên rùng mình: Tân trưởng ban dường như là người không dễ đối phó.
Trương Bác Dương chầm chậm quay về goi điện thoại cho Mã Cương. Mã Cương vừa mới bị miễn chức, trong lòng buồn bực nằm dài ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Bác Dương, mới nghe nhắc đến Trưởng ban An bảo ông ta phải giao chìa khóa ngay, không khỏi giận tím mặt, ở trong điện thoại chửi vung vít, trút cơn giận dữ trong lòng.
Tôn Lượng thở dài:
- Phó trưởng ban, cũng khó trách Mã Trưởng ban phải tức giận. Bị thành phố đột nhiên miễn chức, thật sự cũng không hiểu là thế nào nữa. Tai nạn mỏ ở huyện Cốc Lan, với Ban truyền thông chúng ta có liên quan gì chứ? Phải truy cứu trách nhiệm, cũng không nên gõ đầu chúng ta. Đúng là không biết lãnh đạo thành phố nghĩ gì nữa.
Trương Bác Dương phát ra tiếng ừ" trong mũi, cũng không lên tiếng, sắc mặt không thể nào khó coi hơn. Đúng lúc ấy, An Tại Đào gọi điện đến:
- Phó trưởng ban Trương, tôi vẫn không yên tâm. Hay là anh tự mình dẫn người đến huyện Cốc Lan tổ chức buổi họp báo ngày mai, phối hợp với Ban tuyên giáo Huyển ủy.
Trương Bá Dương hơi sửng sốt, cúi đầu nói:
- Được, tôi đã biết, Trưởng ban An, tôi lập tức đi ngay.
Trương Bác Dương buông điện thoại, than thở một tiếng, oán hận mà cầm áo khoác của mình lên, quay đầu đá mạnh một phát vào cửa, hùng hổ đi ra.
Tôn Lượng nhìn Trương Bác Dương không cam tâm mà rời đi, trên mặt vẻ âm trầm càng lúc càng nặng, xem ra tân Trưởng ban Tiểu An này không chỉ khó đối phó mà còn có phần cứng rắn, mạnh mẽ a!
Tôn Lượng ngẫm nghĩ một chút, rời cửa phòng làm việc, chậm rãi đi tới ngoài cửa văn phòng của An Tại Đào, gặp vài nhân viên hậu cần đang đổi khóa cho An Tại Đào, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, thầm nghĩ: điều này, điều này...
- Chủ nhiệm An, ngài đang đổi khóa à.
Tôn Lượng đi qua, cười nói.
An Tại Đào đang trong phòng làm việc thu dọn một số thứ lộn xộn, nghe được Tôn Lượng tiến tới, liền khẽ mỉm cười, đứng thẳng dậy:
- Thay đổi đi, tôi thấy khóa cửa này cũng không dễ dùng thế nào.
Thấy An Tại Đào cúi người ôm một đống báo chí lớn, Tôn Lượng vội vàng đi vào nhận lấy:
- Chủ nhiệm An, ngài chờ đi, tôi đi gọi vài người đến giúp ngài thu dọn một chút.
An Tại Đào lắc đầu:
- Thôi đi, cơ bản chuẩn bị xong rồi. Ừ, đúng rồi, Lão Tôn, anh chuẩn bị đi thúc giục tài liệu của bọn họ. Tôi cần nhanh chóng làm quen tình hình một chút.
Tôn Lượng vội vàng đáp ứng.
...
Không bao lâu, một thanh niên khoảng 29 dáng người cao gõ cửa đi vào văn phòng An Tại Đào, người này mặt chữ điền mày rậm, dáng người hơi khôi ngô, vừa nhìn qua không giống như nhân viên chính quyền trái lại giống như một quân nhân có võ lực.
Gã đi đến trước bàn làm việc của An Tại Đào, cẩn thận đặt một chồng tài liệu thật dày lên bàn, cười nói:
- Trưởng ban An, đây là tài liệu ngài cần.
An Tại Đào ồ một tiếng, cúi người xem tài liệu, thấy thanh niên kia xoay người rời khỏi, không khỏi ngẩng đầu cười hỏi một câu:
- Anh họ gì?
- Ha ha, Trưởng ban An, tôi họ Bành, gọi Bành Quân.
Banh Quân cười khiêm tốn:
- Trưởng ban An, phía dưới cùng có giới thiệu tình hình cụ thể của vài người trong Ban Truyền thông chúng tôi, đây là Lão Tôn dặn tôi làm, nói là không chừng Trưởng ban An muốn làm quen một chút với nhân viên nội bộ...
An Tại Đào gật đầu:
- Được, làm phiền anh.
Bành Quân cười đi ra văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa thầm nghĩ: "Trưởng ban Tiểu An mới tới này nhìn qua khá hiền lành, tại sao Lão Tôn lại nói gã rất "cứng rắn"?
Bành Quân đi rồi, An Tại Đào ngồi ở đó đọc kỹ một lần từ đầu tới cuối tài liệu liên quan tới chuyện tại nạn mở và giấu diếm trả lời của huyện Cốc Lan, trong lòng đã hiểu rõ vài phần. Ngày mai phải cử hành họp báo, hắn phải nắm giữ toàn bộ tin tức, nếu không một khi bị phóng viên hỏi khó, sẽ xấu mặt.
Xem xong tài liệu, hắn nhìn lướt qua danh sách giới thiệu thông tin cơ bản của nhân viên Ban Truyền thông Bành Quân chuẩn bị cho hắn.
Trương Bác Dương, 33 tuổi, bằng chính quy đại học... Tôn Lượng, 34 tuổi... cuối cùng ánh mắt An Tại Đào dừng trên hai chữ Bành Quân, trong lòng hơi tò mò: 29 tuổi, đã kết hôn, không ngờ còn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ? Bộ đội đặc chủng xuất ngũ không tới cơ quan công an hoặc ban ngành khác, tại sao lại chạy tới Ban Truyền thông loại đơn vị viết văn chơi mực này?
Chẳng lẽ là văn võ song toàn? Khóe miệng An Tại Đào giật giật.
====
Lúc An Tại Đào tới Ban truyền thông thành phố Phòng Sơn nhận chức, đã hơn 4h chiều, Mã Hiểu Yến mang theo người của văn phòng UBND đi công trường của công ty Dương Quang. Thường ngày, cô cũng không tới chỗ công trường này, bởi vì nơi này không quan hệ với cô. Nhưng hiện tại không giống, hiện giờ cô được Huyện ủy chỉ định làm "Người chủ trì" công tác chính quyền trấn, tự nhiên bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với công trường của công ty Dương Quang, một ngày có thể tới vài lần, bưng cái giá chỉ trỏ ở công trường.
Không cần nói thị trấn Tư Hà, ngay cả ở huyện Quy Ninh, công trình xây dựng của công ty Dương Quang cũng là một hạng mục thu hút đầu tư lớn, một khi xây dựng thành công chính là chiến tích chói mắt của bọ máy chính quyền Đảng ủy Tư Hà. Trước kia Mã Hiểu Yến không cần quan tâm bởi vì có An Tại Đào tồn tại, hiện giờ An Tại Đào đã rời khỏi, chỗ tốt có thể tới tay này, Mã Hiểu Yến sao có thể không quan tâm!
Mặt trời chiều nhuộm đỏ chân trời phía tây, ngọn núi dài màu xanh kia cũng bị phủ một lớp hồng nhàn nhạt. Văn phòng UBND Tiểu Lý vội vàng theo sát sau lưng Mã Hiểu Yến, Mã Hiểu Yến đội một chiếc nón bảo hộ màu trắng trên đầu, mặc áo phấn hồng, quần bò màu xanh da trời bó sát người, tóc dài để xoa tung, cái mông đẫy đà nhẹ nhàng vặn vẹo, không ngừng vẽ ra một đường cong câu người, Tiểu Lý không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng.
Thật là một người phụ nữ yêu mị, khó trách Bí thư Huyện ủy Tôn cũng không chịu nổi hấp dẫn!
Trên công trường im lặng khác thường, tiếng máy móc thi công ầm ầm ngày xưa trở về bình tĩnh, công trường thi công khí thế ngất trời sớm không tồn tại nữa, thay vào đó là sự yên tĩnh nặng nề. Trên công trường lạnh tanh, đám công nhân đội thi công xây dựng đang túm năm tụm ba xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài, mà người của công ty Dương Quang cũng đang bận rộn lục một số tài liệu trong chiếc tủ bọc da.
Mã Hiểu Yến giật mình kinh hãi, quay đầu lại liếc Tiểu Lý một cái:
- Tiểu Lý, anh đi hỏi, đây là có chuyện gì, tại sao lại đột nhiên đình công.
- Được, Phó chủ tịch thị trấn Mã.
Tiểu Lý cưỡng ép ánh mắt tham lam bí mật từ trên mông Mã Hiểu Yến chuyển đi, dọc theo đường mòn công trường chạy qua.
Phó Tổng công ty Dương Quang Mạnh Cương mang theo Lý Kiệt và một bộ phận nhân viên quản lý trung tầng của công ty đi tới, nhìn thấy Mã Hiểu Yến liền cười chào hỏi.
- Mạnh Phó tổng, mọi người đây là...
Mã Hiểu Yến nhíu mày:
- Đang êm đẹp, tại sao lại đình công? Điều này sao được, phải đẩy nhanh tốc độ!
Mạnh Cương bĩu môi, rồi thản nhiên nói:
- Ha ha, Phó chủ tịch thị trấn Mã, tôi cũng không có cách nào, buổi chiều chúng tôi nhận được thông báo của tập đoàn công ty, tạm thời đình công, khi nào có thể khởi công lại, có thể khởi công lại hay không, còn phải chờ Ban Giám đốc tập đoàn họp nghiên cứu quyết định. Tốt lắm, Phó chủ tịch thị trấn Mã, mấy ngày này mấy người chúng tôi ở trong này, cũng tạo thêm không ít phiền toái cho thị trấn...
- Đình công?
Sắc mặt Mã Hiểu Yến lập tức tái nhợt:
- Sao mấy người lại thế này, đây đều là hạng mục đầu tư đã định ra, sao có thể nói đình công thì đình công? Hơn nữa, đầu tư giai đoạn trước của mấy người không phải đều đổ ra sông sao.
- Ha ha, Phó chủ tịch thị trấn Mã, điều này, à, tôi cũng không hiểu lắm. Chẳng qua, có một điều có thể khẳng định: Sở dĩ Tập đoàn Dân Thái chúng tôi có thể đến đầu tư nơi này của mọi người, chủ yếu xem mặt mũi Bí thư An, Lộ Tổng chúng tôi cũng Bí thư An là bạn bè thân thiết ---- cá nhân tôi cảm thấy, nếu Bí thư An đã dời đi, khoản đầu tư này có thể tiếp tục hay không, Lộ Tổng và Tổng bộ tập đoàn Công ty đương nhiên phải thận trọng nghiên cứu một lần nữa, nếu lợi nhuận mong muốn xem không tốt, có thể...
Mạnh Cương đầy thâm ý liếc Mã Hiểu Yến một cái, ánh mắt đảo qua bộ ngực không ngừng phập phồng vì kích động của cô, cười ha ha:
- Gặp lại, Phó chủ tịch thị trấn Mã, về sau có cơ hội tới Tân Hải đi, tôi mời cô ăn cơm!
Mạnh Cương mang theo vài người nghênh ngang mà đi, một chiếc minibus đã chờ ven đường.
Mã Hiểu Yến đứng ngây người tại chỗ hơn nửa ngày, sắc mặt đỏ lên giậm chân:
- Tại sao những người này có thể như vậy! Đáng giận, Tiểu Lý, nhanh chóng trở về, tôi muốn đi Huyện ủy báo cáo với Bí thư Tôn!
====
10h sáng ngày hôm sau, phòng hội nghị nhà khách chính quyền huyện Cốc Lan, chính thức cử hành cuộc họp báo đầu tiên của Ban Truyền thông điều tra sự cố "30/9". Hơn mười phóng viên tin tức đến từ các nơi trong nước tập trung trong phòng hội nghị nhỏ này, hoặc đứng hoặc ngồi, nhỏ giọng bàn luận.
Người của Đài truyền hình thành phố Phòng Sơn và Đài truyền hình tỉnh Đông Sơn đã nhận được tin tức, đã có vài chiếc camera trong phòng hội nghị.
Đột nhiên, cửa phòng họp mở ra, Bành Quân dáng người cao lớn đi đầu, trong tay ôm một chồng tài liệu,, An Tại Đào cùng đi với Phó Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Cốc Lan Triệu Tuấn và Phó trưởng Ban Truyền thông thành phố Phòng Sơn Trương Bác Dương, từ cửa chậm rãi đi tới, cùng cười gật đầu với phóng viên trong ngoài tỉnh.
Hắn một đường đi tới, thật đúng là phát hiện không ít người quen cũ. Mấy truyền thông Tân Hải đều phái người đến, người của Báo Tân Hải Thần đến phỏng vấn không ngờ là Lý Tương, còn có một chàng trai, An Tại Đào cũng không biết, dường như là thực tập sinh vừa mới tới. Nhưng Lý Tương đứng xa một bên, chỉ quăng cái nhìn phức tạp đến, cũng không có tiến đến chào hỏi hắn.
Trong vài người tới từ truyền thông trung ương, có hai người lúc trước từng tới phỏng vấn hoạt động của thị trấn Tư Hà, phát hiện An Tại Đào, đứng trong đám người cười ha ha chào hỏi hắn:
- Bí thư Tiểu An, sao lại là ngài?
An Tại Đào khoát tay chào hai người, gật gật đầu, bước lên rồi ngồi xuống đài chủ tịch. Trương Bác Dương cầm micro, cất cao giọng nói:
- Hoan nghênh các đồng chí phóng viên đã đến, cuộc họp báo hôm nay là cuộc họp báo đầu tiên từ khi Ban Tin tức điều tra sự cố chúng tôi thành lập... Tiếp theo, tôi giới thiệu một chút, vụ này chính là Trưởng ban truyền thông chính quyền thành phố Phòng Sơn kiêm Chủ nhiệm Ban điều tra sự cố, đồng chí An Tại Đào; vị này chính là Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Huyện ủy Cốc Lan đồng chí Triệu Tuấn... vâng, mời Trưởng ban An giới thiệu một số tình hình điều tra đơn giản của Tổ điều tra tỉnh và thành phố, cùng với bố trí cụ thể của Thành ủy và UBND thành phố cho mọi người.
- Các đồng nghiệp báo chí, tôi nhận ủy thác của lãnh đạo Thành ủy và UBND thành phố, gặp mặt với mọi người tại đây nói rõ một số tình huống... Đầu tiên, tự giới thiệu một chút, tôi từng giống như các vị, cũng là một người làm nghề truyền thông, ha ha, có thể một số bạn cũng nhận ra tôi...
Tiếng nói khe khẽ vang lên trong đám người, rất nhiều ánh mắt kinh ngạc đặt lên người An Tại Đào, trong đó đầy đủ vẻ hâm mộ đố kỵ. Một người không đến 23 tuổi, từ một phóng viên nhỏ đột nhiên lên thẳng mây xanh, trước mắt đã ngồi lên cương vị lãnh đạo cấp Phó huyện, điều này sao có thể không khiến người ta hâm mộ?
An Tại Đào dừng một chút, ánh mắt trong sáng dừng trên người Lý Tương ở xa. Lý Tương mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, áo gió bọc lấy thân thể gầy gò, mái tóc đen dài cũng không biết cắt thành tóc ngắn khi nào, không ngờ trên mặt quyến rũ hiện lên vẻ tang thương nhàn nhạt nào đó.
An Tại Đào thở dài, thu ánh mắt trở về, tiếp tục cất cao giọng nói:
- Sự kiện tai nạn mỏ cùng giấu diếm trả lời ngày 30/9 ở huyện Cốc Lan, nhận được coi trọng cao độ của lãnh đạo tỉnh thành phố, trước mắt, việc điều tra sự kiện đã tiến vào giai đoạn giải quyết. Tiếp theo, tôi giới thiệu cho mọi người một chút tình hình cụ thể đơn giản.
- Thứ nhất, trải qua điều tra bước đầu, số người tử vong vì tai nạn mỏ là 36 người, trong đó 35 người là người lao động từ bên ngoài tới, một người là nông dân bản địa; thứ hai, bởi vì chứng cớ liên quan tới vụ án mỏ than không được đầy đủ, đã bị cưỡng chế đình công toàn bộ, đồng thời, căn cứ chỉ thị của Tỉnh ủy và UBND tỉnh, thành phố đã đưa ra quyết định, toàn bộ ngành than tất cả hầm mỏ lớn nhỏ, toàn bộ đều ngừng sản xuất chỉnh đốn từ buổi chiều hôm trước, tiến hành kiểm tra an toàn; thứ ba, chủ mỏ Lý Thành Khuê liên quan tới vụ án bởi vì nghi ngờ không tuân theo quy định sản xuất, che giấu trả lời số người tử vong, đút lót cán bộ và phóng viên, đã bị cảnh sát hình sự tạm giam, trước mắt, đã tiếp tục triển khai điều tra đối với Lý Thành Khuê; thứ tư, Tổ điều tra nhận định, chính quyền huyện Cốc Lan, phòng Tài nguyên Đất đai huyện, Phòng Giám sát an toàn huyện và ban ngành, trong vụ án này có vi phạm quy định không làm tròn trách nhiệm, ban ngành liên quan của thành phố Phòng Sơn cũng có trách nhiệm như nhau. Hôm qua, Thành ủy và UBND thành phố đưa ra quyết định, tất cả những người có trách nhiệm liên quan đều tạm thời cách chức thẩm tra, trước mắt đã có 54 cán bộ lãnh đạo các cấp bị miễn chức hoặc tạm thời cách chức, trong đó, bao gồm, Chủ tịch huyện Cốc Lan, Phó Chủ tịch huyện, Cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố và các cán bộ Cục cấp huyện. Đồng thời, Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn phân công quản lý an toàn Trương Vinh Diệu tự nhận lỗi từ chức...
- Các vị đồng nghiệp truyền thông, Thành ủy Phòng Sơn ba ngày nay liên tục mời dự họp nhiều hội nghị thường vụ, nghiên cứu sắp xếp công tác điều tra sự cố. Lãnh đạo Thành ủy chỉ ra rõ ràng, bất kể liên quan đến ai, đều phải điều tra tới cùng...
An Tại Đào nói xong, liếc Trương Bác Dương một cái. Trương bác Dương vội vàng nhận micro, cười cười:
- Trưởng ban truyền thông An đã giới thiệu tình hình xong, mọi người có vấn đề gì, có thể đề xuất với đồng chí An và Phó trưởng ban Triệu tại hiện trường.
...
...
- Tôi là phóng viên CCTV Phùng Linh Linh, xin hỏi Trưởng ban An, sau khi tai nạn mỏ và giấu diếm trả lời xảy ra, mọi người mới truy cứu trách nhiệm giống như bão tố vậy, có phải hơi chậm hay không? Trong quản lý an toàn sản xuất ngày thường, vì sao không kiên quyết nắm vấn đề này? Theo sự điều tra phỏng vấn của chúng tôi, chủ mỏ Lý Thành Khuê để xảy ra chuyện này, ở địa phương thâm căn cố đế thế lực rất lớn, quan hệ chặt chẽ với rất nhiều cán bộ... Xin hỏi, đây chỉ là một trường hợp riêng sao? Ngoài ra, điều này lại liên quan đến một mệnh đề an toàn không liên quan tới sự cố...
Một nữ phóng viên dáng người nóng bỏng ăn mặc thời thượng đứng dậy đi tới, đặt micro trong tay trước mặt An Tại Đào. Trong nháy mắt cô cúi người thả micro, trong lúc vô tình Trương Bác Dương thoáng nhìn lướt qua bộ ngực tuyết trắng của cô, khóe miệng liền hiện lên một nụ cười mờ ám.
Vấn đề này của Phùng Linh Linh vô cùng sắc bén, nhưng sắc bén thì sắc bén, lại đưa ra vấn đề trong lòng các phóng viên ở đây cũng muốn hỏi nhưng không nói ra khỏi miệng.
Vấn đề này không dễ trả lời, dùng thân phận hiện giờ của An Tại Đào mà nói, nói đơn giản, chắc chắn sẽ khiến những phóng viên này không vừa lòng, cũng không đạt được mục đích mở cuộc họp báo; mà nói quá sâu, lại rất dễ không chế không được chừng mực, khiến cho lãnh đạo thành phố bất mãn.
Khóe miệng Phùng Linh Linh hơi vểnh lên, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, cô nhìn An Tại Đào thật sâu, khoát tay áo, phối hợp với phóng viên chụp ảnh của cô chợt điều chỉnh góc độ camera lại đây, đối diện với gương mặt hơi bất ngờ của An Tại Đào.
Các phóng viên đều duy trì trầm mặc khác thường, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm An Tại Đào. Có người cười lạnh trong lòng, có người thì tò mò chờ đợi câu trả lời của hắn, thật ra muốn xem vị Trưởng ban Truyền thông nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy này rốt cuộc có chỗ không tầm thường nào. Mà Lý Tương đứng ở xa, tuy rằng thần sắc không có biến hóa quá lớn, nhưng trong lòng lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh lo cho An Tại Đào.
Trương Bác Dương ngồi một bên trên đài chủ tịch, trong hơi có chút vui sướng khi người gặp họa.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, không ngờ dưới sự chú ý của mọi người đối mặt với ống kính của phóng viên chụp ảnh:
- Phóng viên Phùng, đầu tiên phải nói rõ một chút, tai nạn mỏ "30/9" lần này xảy ra có chứa tính đột phát nào đó, đương nhiên, quản lý an toàn thường ngày có liên quan, nhưng không thể bởi vậy liền phủ định công tác an toàn sản xuất ngành sản xuất than mỏ vài chục năm của thành phố Phòng Sơn chúng tôi.
- Sản xuất than mỏ là một ngành sản xuất có nguy hiểm cao, đặc biệt trình độ kỹ thuật công nghệ trước mắt chúng ta còn ở vào giai đoạn tương đối lạc hậu. Theo tôi được biết, từ những năm 70 đến hiện giờ, mỏ than phát sinh tai nạn mỏ trong cảnh nội Phòng Sơn thêm lần này nữa tổng cộng là 3, so sánh với các khu sản xuất than đá khác ở trong nước, con số này vẫn khá thấp... Đương nhiên, nói như tôi không phải vì giải vây tai nạn mỏ, mà muốn nói, vài chục năm quá khứ đã chứng minh thực tế, công tác quản lý an toàn mỏ than của thành phố Phòng Sơn vẫn tương đối có hiệu quả! Mà tai nạn mỏ lúc này, là bài học cũng là cảnh báo, nói cho chúng ta công tác an toàn không có chừng mực, sau này chúng ta nhất định sẽ tiến thêm một bước tăng mạnh giám thị độ an toàn...
- Vấn đề là vấn đề, không thể vì vấn đề sinh ra mà phủ định toàn bộ thành tích quá khứ... Chủ mỏ than xảy ra chuyện này là Lý Thành Khuê, theo bản thân tôi, cũng không có nhiều hiểu biết lắm, nhưng nhìn từ tình hình điều tra, quả thật tồn tại hiện tượng quan thương cấu kết giao dịch quyền tiền ---- đối với vấn đề này, Thành ủy và UBND thành phố coi trọng rất cao, đặc biệt mời dự họp nhiều hội nghị, tỏ vẻ nhất định phải tra tới cùng, nên cách chức thì cách chức, nên xét xử thì xét xử, liên quan đến phạm tôi liền chuyển giao cơ quan tư pháp, tuyệt đối không nhân nhượng!
An Tại Đào nói tới đây, lại cười:
- Các đồng chí phóng viên, Lý Thành Khuê đương nhiên là một vụ án, không thể bởi vì vụ án tồn tại đặc biệt, lấy tới khăng khăng toàn bộ... Đúng như Báo chiều Tân Hải đưa ra ánh sáng trước đó không lâu, chuyện Lý Thành Khuê cho phóng viên phong bì tiền bịt mồm, tôi tin tưởng, dù sao người nhận phong bì cũng là cá biệt, bại hoại trong những người hành nghề tin tức chúng ta, không thể bởi vậy liền chỉ trích toàn bộ người hành nghề tin tức truyền thông xảy ra vấn đề đạo đức, mọi người nói có đúng không?
Phùng Linh Linh thấy An Tại Đào đơn giản chuyển đề tài tới "Phóng viên nhận phong bì", không khỏi ngẩn ra, tiếp đóhơi bất mãn liếc An Tại Đào một cái, tuy rằng trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng "kẻ dối trá" và quan liêu.
...
...
- Trưởng ban An, tôi là phóng viên Báo chiều Đông Sơn Trương Xuân Yến. Tôi muốn hỏi một vấn đề riêng tư. Tôi nghĩ, vấn đề này, các đồng nghiệp đang ngồi đây cũng đều cảm thấy hứng thú. Rất nhiều người đều biết rằng, lúc trước Trưởng ban An là một phóng viên rất ưu tú, tôi từng đọc một số bài viết của ngài, tôi và các đồng sự của tôi cũng đều từng bàn luận sau lưng, cho rằng ngài là một phóng viên thanh niên rất có chiều sâu tư tưởng lại tài hoa hơn người, tôi nghĩ, trong ngành sản xuất truyền thông càng có thể phát huy tài năng và sở trường của ngài, nhưng vì sao ngài phải đổi nghề sang làm chính trị tiến vào con đường làm quan chứ? Điều này có phải có nghĩa, ngài cảm thấy hứng thú đối với chức vị hơn không?
Một nữ phóng viên hơn 20 tuổi, đeo một cặp kính đen, tết hai bím tóc, nhìn qua hơi hoạt bát hướng ngoại đột nhiên đứng dậy, nhìn An Tại Đào nghiêm trang hỏi xong. Nghe xong vấn đề này của cô, tất cả mọi người đều phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, không khí hơi ngưng trọng giống như ao tù nước đọng trong phòng hội nghị bởi vậy mà bắt đầu sôi nổi lên.
A? An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Phóng viên Trương, vấn đề này thuộc về vấn đề cá nhân, không trả lời có được hay không?
Trương Xuân Yến chưa nói xinh đẹp bao nhiêu, nhưng nước da trắng nón, ngũ quan cực kỳ tinh xảo. Mày liễu dài nhỏ của cô nhíu nhíu, cười hì hì nói:
- Không thể. Các đồng chí nói xem, mọi người có nguyện ý nghe Trưởng ban An trả lời hay không?
Mọi người bắt đầu ồn ào.
Trong phòng hội nghị lập tức ồn ào, không khí trở nên náo nhiệt, tiếng vỗ tay cũng vang lên thưa thớt.
An Tại Đào hơi mỉm cười:
- Được rồi, được rồi, nếu mọi người đã cảm thấy hứng thú đối với bản thân tôi như vậy, tôi sẽ nói hai câu đơn giản, chẳng qua, đầu tiên nói rõ, những điều này không thể viết vào trong bài báo. Ừ, đồng chí đài truyền hình, tạm thời tắt camera đi, ha ha.
- Mãi đến hiện giờ, tôi vẫn còn mang cảm tình rất sâu đối với ngành truyền thông. Sở dĩ tôi đổi nghề, không phải bởi vì tôi không thích con đường này, mà là một loại ngẫu nhiên. Bởi vì ngẫu nhiên, tôi tiến vào chính quyền làm việc… Không thể nói tôi cảm thấy chức vị hứng thú hơn ---- ha ha, nói như vậy, không biết phóng viên Trương có vừa lòng hay không? Tốt lắm, cho dù cô không hài lòng, lời này cũng dừng ở đây ---- mọi người còn có vấn đề gì hay không? Nếu như không còn, cuộc họp báo hôm nay chấm dứt ở đây.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, nhìn mọi người chung quanh, khẽ mỉm cười:
- Vài ngày sau, Ban Truyền thông chúng tôi sẽ mời dự họp báo một lần nữa, hy vọng lại có thể hân hạnh đón tiếp mọi người. Về tư, tôi nguyện ý kết bạn với mọi người, tương lai có cơ hội, tôi nhất định mời mọi người ăn cơm!


An Tại Đào mỉm cười đi xuống đài, bắt tay cùng các phóng viên truyền thông, chỉ khoảng nửa khắc liền quen thuộc với các phóng viên trai gái lẫn lộn. Thấy mọi người dần tản đi, lúc này hắn mới chậm rãi đi về phía Lý Tương ở cuối cùng, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Bà chị, sao mới vài ngày không gặp, coi như không biết tôi sao?
Lý Tương thở dài trong lòng, chậm rãi quay đầu lại:
- Anh công tác bận rộn, tôi không muốn quấy rầy thời gian của anh.
- Cô nói cái gì vậy ---- nếu đến đây, giữa trưa tôi mời cô ăn cơm.
An Tại Đào khoát tay áo, cười cười với Bành Quân vẫn đi theo phía sau mình:
- Bành Quân, anh đi ăn cùng Phó trưởng ban Trương trước, buổi chiều chúng ta cùng trở về.
Nói xong, An Tại Đào sóng vai cùng Lý Tương ra khỏi phòng hội nghị.
An Tại Đào đang mời họp nghị nghị thông báo tin tức ở huyện Cốc Lan, Mã Hiểu Yến thần sắc vội vàng mà đi vào văn phòng Tôn Cốc. Tôn Cốc nghe nói không ngờ công trình công ty Dương Quang đình công, nghe nói tin tức Tập đoàn Dân Thái còn muốn rút đầu tư, sắc mặt liền trở nên rất khó coi.
Trước mắt hạng mục sinh thái nông nghiệp của công ty Dương Quang đã không chỉ là công trình một thị trấn Tư Hà, sớm thành hạng mục đầu tư trọng điểm của huyện Quy Ninh trong năm 1999, một chiến tích sáng chói như vậy mắt thấy sẽ tới tay, lại đột nhiên muốn thất bại, không thể không khiến ông ta khiếp sợ và phẫn nộ.
- Rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì? Coi chuyện đầu tư không ra gì, đứa bé qua nhà sao?
Tôn Cốc căm giận mà vỗ bàn:
- Cô cói nói với lãnh đạo công ty bọn họ hay không?
Mã Hiểu Yến nhíu mày:
- Tôi gọi điện cho Lộ Tổng kia, hắn không nhận điện thoại của tôi… Tôi đoán, chuyện này có liên quan tới An Tại Đào. Phó Tổng công ty Dương Quang nói với tôi, Tập đoàn Dân Thái đến thị trấn đầu tư là xem quan hệ tư nhân giữa An Tại Đào và Lộ Tổng bọn họ, nói là An Tại Đào điều đi, bọn họ sẽ không tiếp tục làm hạng mục này…
Tôn Cốc ngẩn ra, mặt chợt đỏ lên, âm trầm mà hừ lạnh một tiếng:
- Quả nhiên là hắn! Được rồi, cô không cần quan tâm, tôi sẽ gọi điện cho hắn hỏi chuyện này một chút !
Chờ Mã Hiểu Yến vừa đi, Tôn Cốc lập tức nhấc điện thoại gọi tới số di động của An Tại Đào, nhưng tắt máy. Đợi hơn nửa giờ, ông ta gọi lại, lúc này mới thông. Lúc nhận điện thoại, An Tại Đào đang cùng Lý Tương ăn cơm là khách sạn huyện Cốc Lan.
- Ồ? Bí thư Tôn?
- Đồng chí Tiểu An à ---- ha ha, hiện giờ nên gọi Trưởng ban An.
- Bí thư Tôn tìm tôi có việc sao?
- Trưởng ban An, vừa rồi đồng chí thị trấn Tư Hà báo cáo với tô, nói là công trình của công ty Dương Quang đình công, cậu có biết chuyện này không?
- Ồ? Đình công? Vì sao? Êm đẹp vì sao phải đình công?
An Tại Đào cười lạnh trong lòng, nhưng giọng điệu lại cực kỳ kinh ngạc. Lý Tương nhìn nụ cười như không còn mang theo một chút thần sắc trào phúng nào đó trên mặt hắn, trong lòng lại thở dài: người đàn ông này, vẫn là An Tại Đào trước kia sao?...
- Ha ha, Trưởng ban An, hạng mục này là hạng mục chúng ta rất vất vả mới dẫn vào, đồng chí thị trấn làm rất nhiều công tác, nhất là công của Trưởng ban An cậu không thể không… Cũng không thể bỏ dở nửa chừng như vậy! Tôi nghe nói Lộ Tổng công ty Dương Quang là bạn bè của cậu, cậu có thể hẹn anh ta, tôi đại biểu Huyện ủy và UBND huyện nói chuyện với anh ta hay không?
- Ồ.
An Tại Đào cười cười:
- Được thôi, Bí thư Tôn, tôi lập tức gọi điện hẹn anh ta, ha ha.
Buông di động, An Tại Đào tiếp tục nói cười với Lý Tương. Thấy hơn nửa ngày hắn cũng không gọi điện, Lý Tương mê hoặc hỏi:
- An Tại Đào, không phải anh đáp ứng người ta gọi cho Lộ Binh sao? Tại sao anh còn không gọi?
- Lý Tương, cô không hiểu việc này... Ha ha, tôi nói gọi chưa chắc sẽ gọi.
Khóe miệng An Tại Đào giật giật, giơ tay lên, không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này cùng với Lý Tương:
- Nhân viên phục vụ, tới đây một chút, lấy cho chúng tôi một suất cá giấm đường đi!
Lý Tương ngây người, chợt hiểu được, sắc mặt cô đỏ lên, cúi đầu xuống, âm thầm xấu hổ vì sự ngây thơ của mình. Thật ra cũng khó trách cô, cô là một phóng viên, như nào lại hiểu được hoa hoa cỏ cỏ của bè lũ xu nịnh trong quan trường này.
Ăn cơm với Lý Tương xong, thấy Lý Tương và trợ thủ của cô lên xe, lúc này An Tại Đào mới xoay người đi đến phòng họp lầu hai của khách sạn.
Bành Quân sớm chờ ở cửa, nhân viên Ban Truyền thông thân hình cao lớn nhìn qua có võ này, trong tay nắm một phần tài liệu, hơi nịnh nọt mà cười đón. Rõ ràng là một người "cục mịch", trên mặt lại mang theo nụ cười nịnh nót rất sinh động "tinh tế", khiến An Tại Đào cảm thấy hơi quái dị.
Tiếp xúc không đến một ngày, An Tại Đào cảm thấy Bành Quân cũng không tệ lắm, tuy rằng có vẻ tứ chi phát đạt suy nghĩ đơn giản, nhưng thật ra không phải như thế. Lòng gã rất tinh tế, làm việc rất chân thành, nói chuyện cũng rất chừng mực, nghe nói cả trình độ tin tức cũng không tồi, một chút đều không tương xứng với bề ngoài của gã.
- Trưởng ban An, đây là danh sách ngài cần, tôi so chép tới từ Ban Tuyên giáo Huyện ủy, đây là một danh sách Tổ điều tra Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy bước đầu đưa ra... Nghe nói, người phụ trách phát phong bì bịt miệng phóng viên, là một em họ của Lý Thành Khuê, hiện giờ hắn cũng bị Cục Công an huyện tạm giam.
Bành Quân cúi đầu nói, trong thái độ hơi mang theo một chút kính cẩn.
- Ồ? Không tồi.
An Tại Đào nhận lấy nhìn lướt qua, bên trên đều ghi tên và đơn vị rậm rạp, không khỏi nhíu mày: Thật sự có nhiều phóng viên nhận phong bì như thế? Tại sao lại như vậy?
- Bành Quân, Tổ điều tra Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy điều tra tới mức độ nào rồi?
- Trưởng ban An, không trách tôi nói những người kia... tác phong chính quyền, ngài cũng hiểu được, nhiều ngày nay, đái khái bọn họ cũng chứng thực được vài truyền thông Phòng Sơn... Tôi xem, đầu voi đuôi chuột, cũng chỉ là làm qua loa, thứ gọi là điều tra chính là đi qua, đến lúc đó sự kiện bình ổn, cũng sẽ không giải quyết cái gì.
Bành Quân nhìn chung quanh không người, thấp giọng nói.
An Tại Đào cười cười, gật đầu, đột nhiên nói:
- Liên hệ Phòng Công an huyện một chút, xem có thể để chúng ta gặp gỡ em họ của Lý Thành Khuê kia hay không...
Bành Quân cười ha ha:
- Không thành vấn đề, Trưởng ban An, trong phòng Công an ở huyện có chiến hữu của tôi, tôi tìm hắn xem, chắc chắn không có vấn đề!
- Ồ, vậy thì tốt.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Bành Quân, tôi đột nhiên hơi tò mò, anh là một bộ đội đặc chủng xuất ngũ chuyển nghề, sao không đi theo hệ thống công an công tác, trái lại đi vào một bộ phận trái nghề như vậy?
Bành Quân ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Trưởng ban An, nói thật là vợ tôi không đồng ý. Lúc chuyển nghề, ở nhà tôi cũng liên hệ Đội cảnh sát hình sự Cục Công an cho tôi, nhưng vợ tôi kiên quyết phản đối, không có cách nào, liền vào cơ quan. Đơn vị khác không có vị trí, vừa lúc Ban Truyền thông vừa mới xây dựng còn có danh ngạch biên chế, như vậy liền vào Ban Truyền thông ... Về sau, còn xin Trưởng ban An chiếu cố nhiều hơn!
====
Vào ban đêm, Đài truyền hình Phòng Sơn tiến hành truyền bá tình hình thực tế cuộc họp báo hôm nay. Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi cùng với bộ phận lãnh đạo thành phố tập trung trong phòng hội nghị Thành ủy xem tiết mục TV, nhìn một màn An Tại Đào "khẩu chiến các phóng viên" bình tĩnh thong dong trên màn hình TV, nhất là đối mặt với vắn đề sắc nhọn của phóng viên CCTV, An Tại Đào đơn giản đã chuyển dời một vấn đề mẫn cảm tới "Phóng viên nhận phong bì", Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi nhìn nhau cười, đều vừa lòng mà gật đầu, có lãnh đạo thành phố không kìm nổi vỗ tay tán thưởng.
- Một chàng trai thật thông minh!
Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm cười phá lên ha ha:
- Bí thư Trương, trước không nói tố chất của đồng chí Tiểu An này như thế nào, riêng năng lực phối hợp và ứng biến của cậu ta, trong cán bộ trẻ tuổi cũng là số một! Xem ra, thật đúng như lời Bí thư Trương nói, không biết chừng đồng chí Tiểu An này thật sự sẽ mang tới rất nhiều niềm vui bất ngờ cho chúng ta!
Ngô Quốc Cẩm vừa dứt lời, vài lãnh đạo thành phố khác cũng đều bắt đầu phụ họa khích lệ An Tại Đào ---- chẳng qua, mục đích "Kích lệ đồng chí Tiểu An" đơn giản là nịnh bợ Trương Bằng Viễn. Đương nhiên, có "buổi diễn" như vậy vừa ra, cái tên An Tại Đào cũng được rất nhiều lãnh đạo thành phố nhớ kỹ.
Ngày hôm sau, các truyền thông lớn cũng đưa tin cuộc họp báo này. Ra ngoài dự kiến của rất nhiều người chính là, rất nhiều truyền thông đều muốn đặt góc độ đưa tin ở bản thân chuyện thành phố Phòng Sơn thành lập Ban Truyền thông chuyên trách điều tra sự cố "30/9", so sánh với việc trước đây thật sự "xem nhẹ" thổi phòng sự kiện tai nạn mỏ mà giấu diếm trả lời, tiến hành đưa tin trọng điểm đối với việc thành phố Phòng Sơn quy hỏi trách nhiệm giống như gió lốc gần đây. Có nhà truyền thông thậm chí phơi bày ra danh sách và chức vụ hơn 50 cán bộ bị cách chức gần đây.
Có ý tứ nhất chính là Báo chiều Đông Sơn. Trang đầu Báo chiều Đông Sơn để một tiêu đề lớn màu đen rất bắt mắt, sau đó dẫn đến đầu đề trang hai, tiêu đề gọi "An Tại Đào: Từ người truyền thông đến quan truyền thông", đọc qua bài viết của phóng viên Trương Xuân Yến, gần như trở thành một trang đặc biệt phỏng vấn nhân vật.
Mà tới ngày thứ bam một số cơ quan truyền thông trung ương cũng lục tục đưa tin về cuộc họp báo này, đương nhiên độ dài còn kém hơn truyền thông trong tỉnh rất nhiều. Giống như Nhật báo Kinh tế của Lưu Ngạn, chỉ có một bài viết nhỏ hơn 200 chữ, hơi tốt hơn một chút so với tin ngắn.
Có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ trải qua một thời gian đưa tin dài dòng về sự kiện tai nạn mỏ cùng với việc giấu diếm trả lời "30/9" tại huyện Cốc Lan, đã khiến truyền thông cảm giác được "thẩm mĩ mệt nhọc"... Nói ngắn lại, từ sau khi An Tại Đào nhậm chức Trưởng ban Truyền thông bắt đầu tổ chức cuộc họp báo lần đầu tiên, làn gió dư luận bắt đầu chậm rãi phai nhạt.
Không chỉ có Trương Bằng Viễn và Trương Thắng lợi rất vừa lòng, nhiều lãnh đạo thành phố cũng thật cao hứng. Trưởng ban Truyền thông trẻ tuổi mới nhận chức An Tại Đào này, một lần nữa lại trở thành đề tài nóng của Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn.
====
Lộ gia, Tân Hải.
Tuy rằng Lộ Binh chưa kết hôn, nhưng bản thân gã cũng có hai ba căn phòng, ngoại trừ lễ mừng năm mới ăn tết, bình thường gã sẽ không trở về ở. Có lẽ bởi vì Lộ Phùng Xuân đáp ứng hôn sự của gã với Văn Hà, tâm tình Lộ Binh hai ngày này tốt lắm, xuất phải từ "cảm ơn" nào đó đối với ông cụ, liền mang theo Văn Hà về nhà ở.
Không ngờ Lộ Phùng Xuân đáp ứng chuyện tình giữa hai người, liên tục vài ngày, Văn Hà cũng có chút không thể tin được đây là sự thật. Xuất thân của cô rất thấp, lại không có bằng cấp cao gì, vốn không có hy vọng xa vời có thể danh chính ngôn thuận mà vào nhà quyền quý, sớm chuẩn bị tốt làm tình nhân cả đời của Lộ Binh.
Nhưng ngay trong đêm hai người trở về gấp từ Phòng Sơn, không ngờ Lộ Phùng Xuân tự mình gọi điện tới hỏi hai người chuẩn bị kết hôn khi nào. Nghe được một tiếng này của ông cụ, lúc ấy Lộ Binh liền hơi sửng sốt, tiếp đó mừng như điêm. Tiếp theo, Lộ Binh liền mang theo Văn Hà trở về nhà, xem như chính thức đưa Văn Hà vào cửa.
...
... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Người một nhà ăn xong cơm chiều, tập trung xem TV trong phòng khách. Tuy rằng đã được nhà họ Lộ chấp nhận, nhưng nói thật, Văn Hà ở nhà họ Lộ vẫn cảm thấy hơi câu nệ, đối mặt với mẹ và em gái Lộ Binh còn đỡ một chút, đối mặt với Lộ Phùng Xuân, cô thủy chung đều không thể thả lỏng, rất là khẩn trương.
Nói là người một nhà xem TV, nhưng kỳ thật điều khiển từ xa lại nằm trong tay Lộ Vân em gái Lộ Binh, cô học tại nước Anh, gần đây không có khóa gì liền trở về nước. Lộ Vân không ngừng đổi kênh, Lộ Phùng Xuân và mẹ Lộ Binh cũng không để ý thế nào, Văn Hà càng không cần nói, cô vốn có chút bất an, nhưng Lộ Binh cũng không để ý, nhíu mày:
- Tiểu Vân, em rốt cuộc làm sao vậy? Em rốt cuộc là xem kênh nào, cố định xem vài phút được không, lâu như vậy rồi không thấy phiền hay sao?
Lộ Vân lớn lên khuôn mặt búp bê, để kiểu đồng học sinh Nhật Bản, tuy rằng đã 20, nhưng nhìn qua vẫn giống đứa bé. Cô quay đầu lại trừng mắt liếc Lộ Binh một cái, bĩu môi sẵng giọng:
- Em không tìm được kênh nào hay!
Màn hình TV chợt lóe, Lộ Binh đột nhiên hô to một tiếng:
- Tiểu Vân, đừng động!
Lộ Vân hoảng sợ:
- Anh rống cái gì, dọa chết người!
- Văn Hà, đây là An Tại Đào à! Ừ, đúng vậy, là hắn...
Lộ Binh chỉ màn hình TV huỳnh quang, chuyên đề tin tức đài truyền hình tỉnh Đông Sơn đang phát về cuộc họp báo của thành phố Phòng Sơn.
Nhìn gương mặt anh tuấn thong dong của An Tại Đào trên TV, Văn Hà khẽ mỉm cười:
- Bí thư Tiểu An ngày càng giống lãnh đạo, mỗi hành động cử chỉ nhìn qua đều...
Khóe miệng Lộ Phùng Xuân lộ ra một nụ cười cổ quái, đột nhiên cúi đầu nói:
- Tiểu Binh, hạng mục các con muốn làm ở thị trấn Tư Hà, con cần phải chuẩn bị khởi công bất cứ khi nào, đừng để đến lúc đó chậm trễ chuyện của người ta... Chàng trai này tiền đồ tương lai rộng mở, con quan hệ tốt với cậu ta, đối với con, đối với nhà họ Lộ ta đều có chỗ tốt rất lớn.
- Người này là ai vậy, bộ dạng cũng không tệ lắm.
Lộ Vân than thở một câu:
- Là bạn của anh con à?
Lộ Phùng Xuân cười ha ha, thuận miệng trêu đùa:
- Tiểu Vân à, chàng trai này thật sự không tồi, nếu cậu ta không phải đã là con rể Chủ tịch thành phố Hạ, cha cũng muốn gả con cho cậu ta đó...
Lộ Vân nhảy dựng lên từ trên sô pha, mặt đỏ bừng sẵng giọng:
- Cha, cha nói cái gì đó?
Lộ Phùng Xuân ngửa mặt lên trời cười ha ha, bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh tới thư phòng, trầm giọng nói:
- Tiểu Binh, con theo cha tới đây, cha có vài lời nói với con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.