Trời đất một mảnh trắng xóa, bão tuyết thổi suốt một ngày đêm. Cuồng phong gào thét, mưa tuyết đầy trời.
Đây là trận tuyết đầu năm 1999.
Lúc tuyết rơi xế chiều hôm qua, tuyết rơi cũng không lớn, cũng không quá dầy, giống như liễu lướt nhẹ theo gió. An Tại Đào và Mạnh Cúc đứng trên sân trống trong khu nhỏ, còn đang cười nói. Tuy rằng Mạnh Cúc không nói gì thêm, nhưng cảm giác được cố rất không muốn, An Tại Đào do dự một chút, vẫn ở lại thêm hai ngày, hai ngày này hắn và Mạnh Cúc không đi đâu, chỉ ở nhà cơm nước xong liền ra ngoài tản bộ.
Nhưng không bao lâu, gió ngày càng thổi mạnh mẽ, tuyết rơi ngày càng dầy, bông tuyết càng lúc càng lớn, giống như dệt thành một tấm lưới trắng, xa hơn một trượng không thấy cái gì.
Tới buổi tối, bông tuyết tựa như tấm màn liên miên không ngừng, nhiệt tình rơi thẳng xuống mặt đất. Một đêm tỉnh lại, đường trong khu nhỏ tràn đầy tuyết, mà trên đường cái ngoài khu nhỏ, bông tuyết nặng nề dồn lại trên nhánh cây ngô đồng nước Pháp. Tuyết trắng quỷ dị đầy trời, khiến trời đất tan vào thành một màu trắng.
Tuyết rốt cuộc xem như ngừng. Tới buổi chiều, bầu trời âm trầm đột nhiên trong xanh, màn trời đỏ chiếu xuống, phủ lên một lớp hồng trên tuyết trắng đầy trời.
- Chị Cúc, ngày mai em cần trở về, bên kia em còn rất nhiều chuyện.
An Tại Đào đứng trên ban công nhìn cảnh tuyết bên ngoài, cười cười.
Mạnh Cúc vẫn mặc áo ngủ bông tinh khiết màu phấn hồng, tóc đen tài tùy ý xõa sau đầu, khuôn mặt quyết rũ lộ vẻ cô đơn nhàn nhạt, thân hình thon dài mềm mại tựa vào khung cửa hợp kim của ban công, ánh mắt nhìn An Tại Đào hơi mê ly.
- Rốt cuộc vẫn phải đi rồi...
Cô thở dài trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười dịu dàng:
- Ừ, Tiểu Đào, đi đi, bên kia cậu nhiều chuyện phải nhanh chóng trở về, tuyết ngừng, chuyến bay ngày mai hẳn là không có vấn đề. Chị lập tức gọi điện để người ta đặt vé máy bay cho cậu.
- Chị Cúc, cảm ơn.
Trong lòng An Tại Đào không thiếu lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói ra một câu đơn giản như vậy.
****
Ngoài sân bay. 10h sáng, Mạnh Cúc dừng xe thể thao màu vàng nhạt của mình lại, ngửa đầu nhìn một chiếc máy bay vẽ ra một đường con trên trời xanh, bay đi xa xa.
Mà trên máy bay, An Tại Đào đã nặng nề ngủ. Đêm qua trằn trọc, mãi tới rạng sáng còn không ngủ được, vừa lên máy bay mí mắt hắn liền đánh nhau không chống đỡ được. Mãi đến khi máy bay đáp xuống sân bay Thiên Nam, hắn mới được tiếp viên hàng không gọi tỉnh.
Thật không ngờ, Đông Sơn cũng có tuyết rơi, chỉ có điều dường như tuyết rơi không lớn bằng Yên Kinh. Hai bên đường giao thông nối sân bay với nội thành, chất đầy tuyết. Ngồi trên xe bus sân bay tiến tới nội thành, ở trên xe hắn gọi một cuộc điện thoại cho Bành Quân.
Biết hôm nay hắn trở về, Bành Quân đã lái xe tới Thiên Nam đón hắn. Chỉ có điều chuyến bay trễ hơn 1h, Bành Quân không đón được hắn, cũng đành lái xe trở về nội thành, tìm quán trà vừa uống trà giết thời gian vừa lo lắng chờ đợi.
Nhận được điện thoại của An Tại Đào, hẹn tốt thời gian và địa điểm gặp mặt, lúc này Bành Quân mới yên lòng. Nhưng An Tại Đào vừa mới cúp điện thoại, lại nhận được điện thoại Lưu Ngạn gọi tới. Lưu Ngạn cũng biết hôm nay hắn quay về Thiên Nam, từ giữa trưa đã bắt đầu gọi vào di động hắn vài lần, nhưng đều không nối máy.
- Anh ở đâu? Đã tới Thiên Nam chưa?
Lưu Ngạn nói hơi vội vàng.
- Tiểu Ngạn, anh tới rồi, vừa mới xuống máy bay, dường như máy bay trễ hơn 1h, ha ha, anh ngủ trên máy bay, cũng không rõ ràng nguyên nhân lắm.
An Tại Đào cười:
- Ngày mai anh trở về huyện nghỉ ngơi một ngày.
- Em đang ở Thiên Nam đó.
- À? Em ở tỉnh à?
- Em nói với anh, anh đừng kích động...
Lưu Ngạn dịu dàng cười:
- Chú Trần và cô Âu Dương, còn có Trần Duệ, bọn họ vẫn muốn mời anh về nhà ăn bữa cơm... Hôm nay biết được anh trở về từ Yên Kinh, cho nên ----
Trong điện thoại, An Tại Đào trầm mặc một hồi, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở hơi dồn dập của hắn.
- Cho em mặt mũi được không?
Lưu Ngạn thở dài:
- Bọn họ cũng không có ý tứ khác, chỉ là muốn...
- Không cần. Tiểu Ngạn, em chuyển lời Trưởng Ban Trần, anh còn có việc, sẽ không đi. Cứ như vậy đi, anh rất mệt, treo điện thoại trước.
An Tại Đào không đợi Lưu Ngạn nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Nhà Trần Cận Nam, Lưu Ngạn cúp di động, cười khổ nhìn Âu Dương Đan và Trần Cận Nam:
- Chú Trần, cô Âu Dương, anh ấy không chịu đến, cháu cũng không có biện pháp ---- chú Trần, từ từ rồi sẽ đến, trong lòng anh ấy phiền phức khó chịu, nếu muốn đi chỉ sợ cần thời gian.
Khóe miệng Trần Cận Nam giật giật, cái gì cũng không nói, quay đầu đi về thư phòng.
Âu Dương Đan xấu hổ cười:
- Tiểu Ngạn, nếu cậu ấy không muốn đến, vậy thôi đi. Hôm nào, hôm nào cô mang theo Tiểu Duệ tự mình đi Phòng Sơn cảm ơn cậu ấy.
- Cô Âu Dương, nói như vậy, cháu cũng trở về, ở huyện cháu còn chút công việc.
Lưu Ngạn nói xong, cười cười cũng đi chào hỏi Trần Cận Nam, liền vội vàng rời khỏi Trần gia, lái xe rời đi.
Lúc này, Bành Quân đã lai xe đón được An Tại Đào. Thấy Bành Quân lái xe như bay, An Tại Đào nhíu mày:
- Bành Quân, tuyết vừa mới ngừng, trên đường trơn, vẫn nên chậm một chút thì tốt.
- Không được, Trưởng Ban An, lúc tôi tới Trưởng Ban Âu Dương gọi điện thoại dặn tôi, tối nay thành phố muốn mở tiệc mừng công cho ngài ở khách sạn Phòng Sơn, nghe nói Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Trương những lãnh đạo thành phố này đều muốn tham dự.À, hiện tại đã gần 5h, nếu không nhanh, thời gian sẽ không kịp rồi.
- Tiệc mừng công?
An Tại Đào ngoài ý muốn liếc Bành Quân vẻ mặt hưng phấn một cái:
- Không phải chứ?
- Sao lại không phải? Trưởng Ban An. Ngài không biết, hai ngày này lãnh đạo thành phố không ngừng khen ngợi Ban Truyền thông chúng ta... Trong đại hội tổng kết xử lý sự cố tai nạn mỏ "30/9" hôm trước, Bí thư Trương còn đặc biệt nhắc tên ngài trong cuộc họp, đề xuất khen ngợi đối với công tác của Ban Thông tin chức ta...
An Tại Đào còn không nói gì, Bành Quân liếc ghế ngồi phía sau xe:
- Trưởng Ban An, ngài xem, phía sau tôi có chuẩn bị một tờ Báo chiều Tân Hải cho ngài. Báo chiều Tân Hải bị Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy lệnh cưỡng chế ngừng xuất bản một tháng học tập chỉnh đốn rồi, bài báo họ đưa tin lần trước bị xác định là bài báo giả dối khuếch đại, phóng viên kia bị khai trừ rồi.
- Còn nữa, trên Nhật báo Đông Sơn ngày hôm qua, đặc biệt viết một bài xã luận, tuy rằng đưa ra phê bình đối với tai nạn mỏ, nhưng cũng đưa ra khẳng định đối với tốc độ xử lý và phản ứng sự cố cùng với tra hỏi xét xử đúng chỗ của Phòng Sơn chúng ta. Trưởng Ban An, đây chính là cơ quan ngôn luận Tỉnh ủy, loại xã luận này đại biểu cho tiếng nói Tỉnh ủy... Nghe nói Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy và Cục Xuất bản Tin tức Tỉnh đã liên hợp truyền xuống, yêu cầu các nơi học tập kinh nghiệm của Phòng Sơn chúng ta, lập tức triển khai chỉnh đốn tác phong...
Nghe lời Bành Quân nói, An Tại Đào cười, cũng không xem báo chí. Hết thảy điều này đều ở bên trong dự kiến của hắn, không cần nhìn hắn cũng có thể đoán ra được nội dung đại khái của bài viết.
Thấy An Tại Đào vẻ mặt bình tĩnh, Bành Quân không kìm nổi vỗ miệng, đột nhiên cười ha ha:
- Trưởng Ban An, tôi nghe nói ngài rất nhanh sẽ... Tôi nghe người của văn phòng Thành ủy truyền miệng, Trưởng Ban An rất nhanh sẽ thăng quan ---- lãnh đạo, tuy rằng thời gian tôi làm việc cùng ngài không dài, nhưng đi lãnh đạo như ngài làm việc, làm cho tâm tình người ta rất vui sướng. Lãnh đạo, nếu ngài rời khỏi thành phố, có thể mang tôi đi theo được hay không?
- Tôi sắp thăng quan? Sao lại có thể?
An Tại Đào ngẩn ra, thản nhiên cười:
- Bành Quân, đừng nghe bọn họ nói mò, tôi mới đến thành phố công tác không tới 2 tháng, sao lại có thể điều đi? Không, sẽ không.
- Trưởng Ban An, ngài cũng đừng giấu diếm tôi, ha ha.
Bành Quân vừa cẩn thận lái xe, vừa thấp giọng nói:
- Thật ra hai ngày này trong cơ quan đều truyền ra, nói là ghế Chủ tịch huyện Cốc Lan trống, Chủ tich thành phố Trương nêu tên ngài ở hội nghị thường vụ Thành ủy, nghe nói các ủy viện thường vụ ở đó ngoại trừ một mình Trưởng Ban Tổ chức Cán bộ ra, đều giơ tay đồng ý. Ha ha, có lẽ qua tết âm lịch này, ngài chính là Chủ tịch huyện đại nhân chủ quản một phương. Lãnh đạo, ngài mang tôi theo đi, tôi nguyện ý đi theo ngài công tác.
Chủ tịch huyện Cốc Lan? An Tại Đào hồi hộp trong lòng, có khả năng này sao? Xem từ mặt ngoài, bởi một hồi tai nạn mỏ này, quan trường huyện Cốc Lan đã xảy ra một trận động đất, Chủ tịch huyện, Phó Chủ tịch huyện đều bị cách chức tạm thời. Nếu nói là Trương Bằng Viễn an bài mình đi huyện Cốc Lan, cũng không phải không có loại khả năng này ---- nhưng, tuy rằng mình là cán bộ dự bị Ban Tổ chức Trung ương trọng điểm bồi dưỡng, và cho dù thành tích văn hoa năng lực công tác từ khi tiến vào quan trường tới nay rõ như ban ngày, nhưng dù sao thời gian nhận chức quá ngắn, cương vị ủy viên thường vụ Huyện ủy còn chưa làm tròn một năm, liền trực tiếp nhảy qua cấp Phó huyện trở thành Chủ tịch một huyện thực chức, cá nhân An Tại Đào cảm thấy không được. Ngay cả Trương Bằng Viễn cực kỳ tán thưởng, ông ta muốn trọng dụng hắn, dùng cá tính ông ta, sẽ không để An Tại Đào trực tiếp ngồi lên cương vị Chủ tịch huyện vào lúc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Loại hư chức ủy viên thường vụ Huyện ủy này, dù sao kém quá lớn so với Chủ tịch huyện loại quan phụ mẫu thực chức này. Ngay cả cấp Phó huyện thực chức, một Trưởng Ban Truyền thông giống như An Tại Đào hiện giờ cùng một Phó Chủ tịch huyện, cũng có khác nhau rất lớn.
Hơn nữa, còn có vấn đề khu kinh tế mới Tư Hà. An Tại Đào cũng không cho rằng trong lòng Trương Bằng Viễn còn có người lựa chọn thích hợp hơn mình.
Nhưng, nếu không có khả năng, loại lời đồn này có thể truyền ra như thế nào?
An Tại Đào nhíu mày:
- Bành Quân, đây là chuyện vô nghĩa, cậu cũng là người lâu năm trong cơ quan, cậu cảm thấy có khả năng sao? Tôi nhậm chức Phó huyện còn không đủ một năm, sao có thể trực tiếp nhận chức Chủ tịch huyện Cốc Lan? Đây rốt cuộc là lời đồn ai làm ra?
Bành Quân cười:
- Trưởng Ban An, không có chuyện gì là không có khả năng. Tôi chỉ biết một người tỉnh bên, từ cán sự văn phòng đường phố đến cấp Phó Giám đốc Sở, chỉ dùng thời gian 6 năm... Ha ha, nhân tài giống như ngài, đề bạt đặc biệt là rất có khả năng!
Nói xong, Bành Quân nhìn sắc mặt An Tại Đào, trong lòng cười khổ: "Ngài mới không đến 23 tuổi cũng đã là cán bộ lãnh đạo cấp Phó huyện, vốn chính là một quái vật, còn có thể đánh đồng giống như người thường sao?