Quan Thanh

Chương 227: Lưu luyến không rời




An Tại Đào và Lưu Ngạn lái xe khỏi tòa nhà Huyện ủy. Lưu Ngạn ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, cười nói:
- Đào, lúc này xem như là anh hãnh diện rồi. Em nghĩ, khả năng Thành ủy sẽ cho anh tiếp nhận công tác của Trần Đức Lệnh.
An Tại Đào cười nói:
- Tạm thời chưa đâu, anh nghĩ, sau lễ khẳng định là sẽ có một Bí thư Đảng - Quần chúng và một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xuống dưới. Anh tuy là Phó bí thư nhưng đó chỉ là hư chức. Công tác trọng tâm của anh là khu kinh tế mới.
Lưu Ngạn ồ lên một tiếng rồi lại hỏi:
- Nếu Thành ủy điều chỉnh bộ máy, sao không trực tiếp điều đi Tôn Cốc?
- Tạm thời, Tôn Cốc vẫn không động đến, ít nhất là trước khi khu kinh tế mới đi vào quỹ đạo. Cũng vì ổn định đội ngũ cán bộ thôi.
An Tại Đào nhấn ga thật mạnh, chiếc xe lao vút đi.
- Tiểu Ngạn, em và anh ra ngoài đi dạo đi.
Lưu Ngạn dịu dàng gật đầu, rồi lại vươn cánh tay trắng nõn rút chiếc điện thoại di động của An Tại Đào ra:
- Em tắt điện thoại của anh đi. Bằng không sẽ có người quấy rầy chúng ta.
An Tại Đào cười ha hả:
- Muốn tắt thì tắt đi!
Hơn hai giờ chiều, Tôn Hiểu Linh đang ngồi ở nhà, nhàm chán mà xem một vởkịch trên truyền hình. Trong thời gian này, cô vẫn đang giả bệnh trốn ở nhà. Dù sao cũng sắp đến tết rồi, cô sẽ đợi ăn tết xong, xem tình hình thế nào rồi nói tiếp. Nếu còn tiếp tục bị "treo giò" như vậy, cô thật muốn từ chức.
Đột nhiên, máy điện thoại bên cạnh vang lên, Tôn Hiểu Linh tâm trạng bực bội nhấc điện thoại, tức giận hừ một tiếng:
- Ai đấy? Tìm ai?
- Phó chủ tịch Thị trấn Tôn, tôi là Lương Mậu Tài.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm dồn dập và có chút hưng phấn của Lương Mậu Tài.
Tôn Hiểu Linh ồ một tiếng:
- Hóa ra là lão Lương, tìm tôi có việc gì?
Lương Mậu Tài cười ha hả:
- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, tôi với lão Lộ đang ở cùng nhau đây, hai người chúng tôi muốn nói với cô chuyện này, ngày mai cô quay về Thị trấn làm đi.
- Sức khỏe của tôi chưa ổn định, sang năm mới rồi nói sau.
Tôn Hiểu Linh thản nhiên cười:
- Cảm ơn các đồng chí đã nhớ tới.
- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, cô có biết không, sáng nay thành phố có công văn xuống điều chỉnh bộ máy Huyện ủy.
Nghe giọng nói rất hưng phấn của Lương Mậu Tài, Tôn Hiểu Linh trong lòng cả kinh, lập tức vui vẻ hỏi:
- Có phải Bí thư An quay lại không?
- Ử, đúng vậy. Tôi nghe Huyện ủy người ta nói, Phó bí thư Huyện ủy Trần Đức Lệnh, Phó bí thư kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạ Hầu cường bị điều đi. Mà Bí thư An đã trở lại. Ha ha.
Lương Mậu Tài ha hả cười:
- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, cô đoán xem, Bí thư An là chức vụ gì?
-Phó chủ tịch Huyện? Ai dà, lão Lương, anh khẩn trương nói đi, làm tôi tò mò chết.
Tôn Hiểu Linh trong lòng nhảy dựng lên, khuôn mặt quyến rũ chợt hiện lên nét ửng đỏ.
- Phó bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà.
Lương Mậu Tài trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, thành phố đã xóa bỏ biên chế ba xã, thị trấn hành chính của chúng ta. Hiện tại, chúng ta đều là những người không có chức vụ gì. Cô xem, có phải chúng ta ngày mai nên đến chỗ Bí thư An?
- Được!
Tôn Hiểu Linh buông rơi điện thoại, chậm rãi ngồi lại sofa, hơn nửa ngày, tâm tình kích động mới bình tĩnh trở lại. Cô cầm điện thoại lên, gọi đến số di động cho An Tại Đào, nhưng không liên lạc được. Ngừng lại một chút rồi lại gọi tiếp mấy lần, vẫn không được, chắc là tắt máy.
Ngồi trong nhà một lúc, cô tầm thần không yên mà tắt TV, đi đi lại lại trong phòng khách. Hưng phấn, thật là hưng phấn! An Tại Đào trở về Quy Ninh, không chỉ có nghĩa con đường làm quan của cô lại rộng mở, mà còn khiến cho lòng cô có một sự vui mừng khác thường.
Khuôn mặt anh tuấn của An Tại Đào hiện lên trước mắt cô, cô lập tức đứng dậy thay quần áo, vai khoác túi chuẩn bị đi ra cửa.
Vừa định đi, Ninh Lập Cương lại đẩy cửa bước vào.
- Hiểu Linh, cô muốn đi đâu?
Ninh Lập Cương nhíu nhíu mày:
- Không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt lại muốn đi đâu?
- Tôi muốn đi gặp Bí thư An.
Tôn Hiểu Linh sắc mặt có chút đỏ lên, bước chân vội vàng.
Ninh Lập Cương vừa mới ngẩn ra, tiếp theo trừng mắt nhìn cô, nói:
- Người ta đang làm quan ở thành phố, cô còn đi tìm hắn làm gì? Hắn đối đầu với Bí thư Tôn như vậy, về sau cô ít lui tới với hắn thôi.
- Ninh Lập Cương, sao giờ tôi mới phát hiện ra anh là kẻ nịnh hót như thế này nhỉ?
Tôn Hiểu Linh cười lạnh:
- Bí thư An đã quay về huyện, đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà, là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi đi tìm lãnh đạo báo cáo công tác, được không?
Nói xong, Tôn Hiểu Linh đóng sập cửa mà đi.
- Phó bí thư huyện ủy?
Ninh Lập Cương đứng ở đó, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Y lấy điện thoại, gọi cho một người quen ở Huyện ủy, chứng thực được thông tin này, không khỏi hít một hơi lạnh, thầm kêu "Xui xẻo rồi!".
Ngẫm nghĩ một chút, mặt chợt biến sắc, vội vàng cầm điện thoại gọi đến cho Chủ nhiệm phòng giáo vụ trường học là lão Trương.
- Lão Trương, tôi là Ninh Lập Cương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- A, hiệu trưởng Ninh.
- Lão Trương, tôi hỏi ông, danh sách học sinh giỏi cấp 3 của Tỉnh đã báo lên chưa? Trường chúng ta có mấy em?
- Hiệu trưởng Ninh, ngài sao vậy? Trước khi nghỉ đông không phải ngài đã dặn dò tôi cẩn thận là phải sớm báo cáo lên Sở giáo dục sao? Hai em, một là cho Trương Hiểu Nam, một là cho con gái Trưởng phòng Giáo dục Phùng là Phùng Yến.
- Khụ, lão Trương, ông lập tức nghĩ cách xem, xem có thể đổi học sinh không?
Ninh Lập Cương hạ giọng:
- Chuyện này rất quan trọng.
Lão Trương lập tức liền tỉnh ngộ, khẳng định là có nhân vật lớn nào của Huyện vừa tìm đến Ninh Lập Cương, muốn tranh thủ danh hiệu Học sinh giỏi cấp 3 cho con mình. Phải biết rằng, cái này không chỉ có hư danh, trong kỳ thi vào Trung học phổ thông và Đại học đều cộng thêm điểm. Đây coi như là một tài nguyên giáo dục hiếm có, rất nhiều lần trở thành đối tượng tranh đoạt của nhóm có tiền, có quyền.
- Hiệu trưởng Ninh, ngài định cho ai vào? Tôi cũng sẽ dễ dàng nói chuyện với Trưởng phòng giáo dục hơn.
Lão Trương thở dài.
- Cố gắng thử một phen xem thế nào. Nếu Phòng giáo dục đã báo lên trên thì không còn cách nào khác.
- Lão Trương, học sinh An Ngọc Trúc của lớp 8/4 các mặt đều nổi trội xuất sắc, học sinh này rất phù hợp với tiêu chuẩn của Tỉnh, tôi nghĩ...
Ninh Lập Cương khẽ mỉm cười:
- Thay bằng học sinh An Ngọc Trúc đi.
An Ngọc Trúc? Lão Trương nhíu nhíu mày, muốn hỏi cái gì đó nhưng cuối cùng lại không hỏi nữa.
Bất kể là phụ nữ như thế nào, đều đặc biệt yêu thích các gian hàng thời trang trong Khu thương mại, Lưu Ngạn tự nhiên cũng không ngoại lệ. Từ lúc 11h sáng đến hơn 4h chiều, ngoại trừ buổi trưa đi ăn cơm ở nhà hàng Quy Ninh ra, Lưu Ngạn đều tìm cách lôi kéo An Tại Đào đến các gian hàng thời trang.
Hết xem quần áo rồi xem giày dép, hết xem giày dép lại đến xem quần áo, trong tay đã xách túi lớn túi nhỏ, hai chân An Tại Đào đã bắt đầu run lên, có chút sức cùng lực kiệt, nhưng Lưu Ngạn vẫn rất hứng thú.
- Tiểu Ngạn, còn mua nữa sao? Đã mua quá nhiều rồi. Hơn nữa quần áo ở huyện này cũng không đẹp lắm, hay là em về Bắc Kinh mua đi.
An Tại Đào thở dài, đứng ở một chỗ vẩy vẩy hai chân đã có chút cứng ngắc.
Lưu Ngạn "hung hăng" mà trừng mắt nhìn hắn, mày liễu dựng thẳng, sẵng giọng:
- Anh đã nói là sẽ đi cùng em cả ngày mà, lúc này mới có mấy tiếng đã hết kiên nhẫn là sao?
An Tại Đào cười khổ một tiếng, nhún vai:
- Được rồi, được rồi, tiếp tục xem.
Lưu Ngạn thấy bộ dạng miễn cưỡng của hắn, không kìm nổi mỉm cười:
- Được rồi, anh đừng làm vẻ mặt bi thương thế chứ? Không phải đang cùng em đi dạo sao? Thôi được rồi, anh qua bên kia ngồi chờ em một chút, em đi một vòng nữa rồi quay lại tìm anh, sau đó chúng ta sẽ về nhà.
Khu thương mại Quy Ninh là khu thương mại lớn nhất huyện Quy Ninh, bởi vì sắp đến tết nên lượng người đến mua quần áo rất nhiều, nhìn An Tại Đào túi lớn túi bé bước đến chỗ cửa thang máy, Lưu Ngạn cười cười, tiến đến một gian hàng chuyên bán đồ nội y.
Đây chính là khu chuyên kinh doanh nội y cao cấp bậc nhất của Khu thương mại này, giá mỗi bộ không dưới mấy trăm tệ, đến hơn một ngàn tệ cũng có, không phải là nơi mà phụ nữ bình thường có thể bước vào được.
Lưu Ngạn đi vào dạo qua một vòng, liếc mắt một cái liền nhìn trúng một chiếc váy ngủ bằng tơ màu phấn hồng. Chiếc váy ngủ tơ tằm này không chỉ vô cùng tinh xảo mà kiểu dáng cũng rất thời trang. Phía trước không có hoa văn, sau lưng thêu một bức tranh tuyệt đẹp, phía trên có mấy câu thơ của nhà thơ cổ Nguyên Chẩn, nhìn qua vừa có tình thơ ý họa nhưng cũng rất thời thượng.
Lưu Ngạn đứng ở đó, cầm chặt chiếc áo ngủ mỏng như cánh ve, nhìn đến mê mẩn, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo lập tức đỏ bừng. Cô sao lại không biết, bài thơ cổ này của Nguyên Chẩn chính là miêu tả lại toàn bộ đêm hẹn hò của Trương Sinh và Oanh Oanh, trong đó có một số câu thơ tả thực, khiến cho Lưu Ngạn cảm thấy như có luồng nhiệt bốc lên trong lòng.
"Bảo anh ấy mua cho mình, anh ấy vẫn chưa tặng gì cho mình mà". Lưu Ngạn hai má ửng hồng, nghĩ bụng, rồi lấy điện thoại ra gọi cho An Tại Đào.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng cầm tay An Tại Đào, dịu dàng cúi đầu nói:
- Đào, em muốn anh mua chiếc áo ngủ này tặng em.
An Tại Đào hơi bất ngờ, thấy thần sắc của cô đột nhiên dịu dàng và có chút ngượng ngùng, không khỏi ngẩn người.
Nhìn bảng giá, hắn âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Một bộ áo ngủ như vậy, không ngờ hơn hai nghìn tệ. Nhưng giật mình thì giật mình, Lưu Ngạn đã thích, hắn lẽ nào lại tiếc tiền.
Cũng thật sự rất khéo, chiếc áo ngủ này do giá cả quá cao nên cửa hàng nhập cũng không nhiều, chỉ còn có một bộ này. Mà thông thường áo ngủ luôn may kiểu rộng thùng thình, nhưng bộ này lại cực kỳ vừa người, Lưu Ngạn vừa thử liền quyết định lấy luôn. Ngay khi nhân viên phục vụ vừa ghi phiếu, An Tại Đào đang chuẩn bị đi đến quầy thu ngân trả tiền thì thấy một đôi nam nữ đi tới. Người thanh niên mặc một bộ trang phục cảnh sát, cô gái mặc rất thời trang, áo choàng dài, bên trong mặc một chiếc áo cao cổ màu xám, đi đôi boot, nhìn qua đặc biệt xinh đẹp.
Cô gái vừa thấy chiếc áo ngủ trên tay Lưu Ngạn, lập tức mắt sáng ngời, chủ động tiến đến gần Lưu Ngạn. Nếu là bình thường, Lưu Ngạn căn bản sẽ không thèm để ý, nhưng hôm nay có người đàn ông mình yêu cùng đi dạo phố, tâm tình cũng rất tốt, liền tùy ý nói với cô gái kia mấy câu.
Cô gái quay đầu nhìn người thanh niên mặc trang phục cảnh sát, nói:
- Vi Cương, em cũng muốn, anh mua cho em một bộ.
Người thanh niên tên Vi Cương kia tùy tiện khoát tay:
- Không thành vấn đề, không phải chỉ là một bộ áo ngủ sao? Nhân viên phục vụ, mang đến cho bạn gái tôi một bộ.
Nữ nhân viên phục vụ cười cười, chỉ chỉ An Tại Đào:
- Rất xin lỗi tiên sinh, đây là bộ cuối cùng, vị tiên sinh này đã mua rồi.
Cô gái tiếc nuối chép chép miệng, lưu luyến nhìn chằm chằm chiếc áo ngủ trong tay Lưu Ngạn, mãi rồi mới kéo tay người thanh niên đi. Nhưng ngay khi An Tại Đào đi đến trước quầy thu ngân, đang chuẩn bị giao tiền thì Vi Cương tiến đến, một tay chặn trên bàn thu ngân, lớn tiếng nói:
- Anh bạn, bộ áo ngủ này bạn gái tôi rất thích, có thể tặng cho tôi không? Tôi có thể trả thêm 200 tệ cho anh, xem như tôi mua. Tôi thuộc đại đội cảnh sát giao thông, chúng ta coi như kết bằng hữu.
An Tại Đào liếc mắt nhìn gã, thản nhiên cười:
- Thật ngại quá, bạn gái tôi cũng rất thích. Hay là để lần sau anh đến mua đi.
Gã Vi Cương này là con trai độc nhất của Trưởng phòng công an Huyện Vi Chi Kiến, là Phó trung đội trưởng đại đội 1 đội cảnh sát giao thông huyện. Bạn gái của gã là hoa hậu của khoa trung văn đại học Đông Sơn, vất vả lắm mới tán đổ được. Đây là lần đầu tiên bạn gái mở miệng nói gã mua tặng đồ, gã đương nhiên là nghĩ trăm phương ngàn kế để đáp ứng cô.
Gã cắn chặt răng, nhẫn nhịn cúi đầu nói:
- Anh bạn, kết giao bằng hữu đi. Tôi đưa cho anh thêm 300, à không, 500 tệ, thế nào? Đây chỉ là một bộ áo ngủ thôi, đừng gây nên bất hòa.
An Tại Đào nhíu nhíu mày, cũng không để ý đến gã nữa, giao tiền xong liền đi thẳng.
Bước ra khỏi Khu trung tâm thương mại Quy Ninh đã là chạng vạng tối, Lưu Ngạn đi nhà vệ sinh, An Tại Đào một mình đứng trước xe chờ đợi. Hôm nay hắn lái chiếc xe Toyota màu trắng của mình, dù sao chiếc thể thao Porsche màu lam kia ở trong thị trấn cũng rất chói mắt.
Đột nhiên, một cảnh sát giao thông lái chiếc motor đỗ xuống lề đường, đi nhanh tới, theo sau chính là Vi Cương.
-Sao lại đỗ xe lung tung thế? Đây là chỗ đỗ xe à? Bằng lái đâu ?
Viên cảnh sát giao thông lạnh giọng quát.
An Tại Đào thoáng nhìn Vi Cương, biết là gã cố ý trả thù mình, trong lòng âm thầm cười lạnh, lại cũng không tức giận, chỉ thản nhiên cười:
- Đến khu thương mại mua đồ, không đỗ ở đây thì đỗ ở đâu?
- Bằng lái?
Viên cảnh sát giao thông hừ lạnh một tiếng.
An Tại Đào mở cửa xe tìm tìm, lúc này mới nhớ ra bằng lái của mình để ở chiếc xe thể thao Porsche, liền thản nhiên nói:
- Thật ngại quá, đồng chí cảnh sát giao thông, tôi quên đem theo bằng lái.
-Không có bằng lái, xe này thu lại, ngày mai mang bằng lái xe đến Đại đội cảnh sát giao thông lĩnh về.
Vi Cương bước nhanh tới.
An Tại Đào đột nhiên ha ha phá lên cười:
-Muốn thu xe sao? Được, được, cứ việc thu đi. Tuy nhiên, ông em, cậu nhớ cho kỹ, tôi là An Tại Đào, đừng có làm hỏng xe của tôi đấy.
Nói xong, An Tại Đào thoáng nhìn thấy Lưu Ngạn đi ra, liền lạnh lùng cười, quay đầu xoay người rời đi.
Tuy rằng xảy ra sự việc như vậy, nhưng hai người không để trong lòng. Tại Huyện Quy Ninh, bắt xe An Tại Đào? Ha ha, hắn dám cam đoan, sáng sớm hôm sau sẽ có người vội vàng mang xe đến trả lại hắn.
Lưu Ngạn gọi điện thoại kêu Trúc Tử đến, ba người đi ăn lẩu dê ở một nhà hàng cạnh Trung tâm thương mại Quy Ninh. Có thể bởi vì hôm nay tâm tình tốt nên Lưu Ngạn phá lệ mà cùng An Tại Đào uống mấy cốc bia.
Về đến nhà, Trúc Tử hiểu ý vội tạm biệt để quay về chỗ An Tại Đào. Cô là một cô bé rất lanh lợi, biết chị Lưu Ngạn ngày mai sẽ quay về Bắc Kinh, anh trai mình khẳng định là muốn nói lời từ biệt.
Vừa định bước ra cửa, Trúc Tử bất ngờ cười hì hì chạy đến trước mặt Lưu Ngạn, kề tai cô nói nhỏ:
- Chị Lưu Ngạn, cơ hội hiếm có đấy. Em thấy anh trai em hôm nay thật sự rất cao hứng.
- Con bé xấu xí!
Lưu Ngạn mặt đỏ tai hồng cười mắng một câu, thuận tay nhéo nhéo chóp mũi Trúc Tử:
- Em về trước đi, chị với anh trai em còn có lời muốn nói.
Trúc Tử hì hì cười, mờ ám mà liếc nhìn hai người một cái rồi mới chạy đi.
...
Đèn lớn của phòng khách được tắt đi, Lưu Ngạn thuận tay bật đèn bàn, đồng thời mở một chiếc VCD, một khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng vang lên.
Trong phòng không khsi lập tức trở nên huyền ảo. Lưu Ngạn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh An Tại Đào, vươn tay qua, lấy điếu thuốc trong tay hắn dập vào gạt tàn, sau đó yên lặng mà tựa vào người hắn.
Khụ!
An Tại Đào cảm thấy không khí có chút không được tự nhiên, liền cười cười, chậm rãi ôm cô vào trong lòng:
- Tiểu Ngạn, đừng bi thương như vậy chứ. Không phải chỉ xa nhau vài ngày thôi sao, qua tết sẽ quay lại mà.
- Đào, em thật sự muốn ở lại ăn tết với anh.
Lưu Ngạn thì thào.
Đột nhiên, mặt cô chợt đỏ bừng, cô thoát ra khỏi vòng tay của An Tại Đào, chạy vào phòng ngủ. Không lâu sau, cô mặc chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng manh đi ra. Dưới ánh đèn mờ ảo, thân thể trắng nõn của Lưu Ngạn hiện ra rõ ràng dưới bộ áo ngủ mỏng như cánh ve, khuôn ngực vun cao, đôi chân thon dài.
- Đẹp không?
Lưu Ngạn hất mái tóc, duyên dáng đi đến trước mặt An Tại Đào, dịu dàng hỏi.
- Đẹp!
An Tại Đào khóe miệng hơi giật giật, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng. Hình như...hình như bên dưới tấm áo ngủ cô không mặc gì cả. Hắn không dám nhìn, vội vàng quay đi chỗ khác, lại nghe Lưu Ngạn buồn bã nói:
- Đào, ôm em đi!
Tay An Tại Đào hơi run run, nhất thời không có phản ứng gì, thân hình mềm mại, ấm áp của Lưu Ngạn đã nhào vào lòng hắn.
- Đào, ôm em chặt vào!
Hơi thở của An Tại Đào trở nên dồn dập, đôi cánh tay lạnh ngắt ôm chặt lấy thân hình nõn nà trong chiếc áo ngủ của Lưu Ngạn. Hắn không chỉ cảm nhận được da thịt mịn màng của cô mà còn cảm nhận được tiếng tim cô đang đập thình thịch.
Trong lòng hắn, hai bầu ngực tròn đầy nhẹ nhàng ma sát vào ngực hắn, thân mình An Tại Đào khẽ run lên, rốt cuộc đã không kiềm chế nổi dục vọng rồi.
Hắn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng có chút run rẩy của Lưu Ngạn, một tay theo bản năng mà xoa một bên ngực của cô.
Ôm lấy Lưu Ngạn, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên giường, An Tại Đào bật đèn ngủ, hơi thở dồn dập mà nhìn chằm chằm thân hình mềm mại tuyệt mỹ trước mắt. Đôi mắt quyến rũ như tơ của Lưu Ngạn nhìn An Tại Đào, lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, anh còn định nhìn đến bao giờ nữa?
An Tại Đào cố nén nội tâm xao động, cúi người xuống, cẩn thận mở từng nút thắt trên chiếc áo ngủ của Lưu Ngạn, sau đó nhẹ nhàng mở ra, chiếc áo ngủ trên người Lưu Ngạn liền chảy xõa xuống trên giường.
Da thịt như ngọc, hai bầu ngực nhẹ nhàng phập phồng, hai điểm đỏ hồng trước mắt An Tại Đào quyến rũ đến mê người.
- Tiểu Ngạn, anh...
An Tại Đào âm thầm cắn chặt răng, dịu dàng nói:
- Em chịu khó một chút, có lẽ sẽ hơi đau...
...
Lưu Ngạn cuộn thân mình trần truồng vào trong lồng ngực An Tại Đào, vươn ngón tay nhỏ nhắn điểm vào ngực hắn, cúi đầu rên rỉ một tiếng:
- Đào, thật sự là rất đau...Đều tại anh, thô lỗ như vậy...
An Tại Đào cười ha hả, lấy tay vuốt ve thân hình mềm mại của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương sâu sắc.
- Đào, thật sự em không muốn xa anh và Trúc Tử, hay là em nói với người nhà một tiếng, ở lại đây ăn tết với anh, được không?
Lưu Ngạn chịu đựng nỗi đau trong lần đầu tiên của người con gái, vặn vẹo thân mình trong lòng An Tại Đào, nũng nịu nói.
Nhưng nháy mắt, thân thể cô lập tức cứng ngắc, không dám cử động nữa. Bởi cô cảm thấy, tên vô lại kia lại bắt đầu "dở chứng".
Mặt đỏ hồng, run giọng nói:
- Đào, anh...Em không dám nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.