Quan Thanh

Chương 23: Án oan





An Tại Đào lắc đầu:
- Không uống rượu, dùng cơm là được rồi.
Hạ Hiểu Tuyết cũng không để ý, vừa ăn một cách rất nhỏ nhẹ, vừa cười nói:
- Tiểu Đào, thật là đáng tiếc, cứ tưởng nhân cơ hội vụ cầu vượt này để có thể đánh tiếng tên tuổi, không chừng lại trở thành phóng viên nổi tiếng của Tân Hải chúng ta, thật đáng tiếc! Em vừa nghe ba nói lại là, Chủ tịch thành phố Mông phản đối Bí thư Đỗ phá dỡ những cây cầu vượt đó, hai người bọn họ tranh luận rất kịch liệt. Cũng đúng thôi, cầu vượt được coi như một công trình mà Chủ tịch Mông đã đạt được, ông ấy làm sao có thể đứng trơ mắt ra nhìn Bí thư Đỗ tát vào mặt mình như vậy được. Việc này, Chủ tịch Mông đã phải đem Phó chủ tịch tỉnh Lý để làm lá chắn, vì vậy mà Bí thư Đỗ chỉ còn cách tạm thời hoãn lại.
An Tại Đào cũng chẳng để ý chỉ gật đầu qua quýt:
- Cũng không có gì đáng quan trọng. Anh là phóng viên, cũng không phải là chính khách, viết cái gì cũng đều là viết. Chỉ có điều, theo ý kiến của anh thì, cầu vượt nhất định sẽ bị phá dỡ, cái này, có lẽ Chủ tịch Mông không thể ngăn cản được.
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng nuốt miếng thịt bò trong miệng, nhếch chân mày lá liễu lên:
- Em nghĩ cũng không chắc. Theo như lời của ba em nói nói, sau lưng Chủ tịch Mông có chỗ dựa rất vững chắc, đó chính là Phó chủ tịch tỉnh Lý...
An Tại Đào khẽ nhếch miệng:
- Cái đám người làm quan bây giờ, kẻ nào mà lại không có ô dù ở phía sau? Đỗ Canh nếu như không có ô dù ở phía sau, thì làm sao có thể đoạt được "ngai vàng" của Bí thư trong tay Mông Hổ? Được rồi, chuyện đấu đá trên quan trường chẳng liên quan gì đến mối quan hệ của chúng ta, thôi ăn cơm đi.
Hạ Hiểu Tuyết cười ha hả:
- Cũng đúng- đúng rồi, Tiểu Đào, em có một tin tức đang muốn nói cho anh biết, nếu như anh đưa tin viết bài về cái này, thì em đảm bảo tên tuổi của anh sẽ được tỏa sáng.
An Tại Đào ngẩn người ra:
- Nói ra xem nào.
- Tiểu Đào, anhcó còn nhớ khi mà chúng ta lên đại học năm thứ nhất, có một vụ án giết vợ hủy dung mạo ở tỉnh Đông Sơn và ở đường Đông Ba của thành phố Tân Hải?
Hạ Hiểu Tuyết thở dài:
- Lúc đó, người chồng Mã Bằng Viễn của nạn nhân Lỵ Lỵ đã bị cảnh sát vu oan... Luật sư đã chạy đi khắp nơi, với mục đích là tìm ra nhân chứng, hiện các chứng cứ đó không thể xâu chuỗi lại được với nhau, do đó đã đệ trình lên tòa án tối cao đề nghị hoãn việc xử bắn khẩn cấp, trước khi tiếng súng nổ ra bốn phút cho nên đã cứu được sinh mạng của Mã Bằng Viễn... Hai ngày trước đây, sở công an cũng vừa mới phá thành công một vụ án buôn lậu ma túy, trong đó có một thủ phạm tên là Trương Quyết, là hàng xóm của gia đình Lâm Lỵ Lỵ, theo như những gì mà hắn đã khai nhận, vụ sát hại Lâm Lỵ Lỵ năm đó hung thủ chính là hắn...
- Một vụ án oan?!
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Chân tướng sự việc đã được đưa ra ánh sáng, vậy tại sao Mã Bằng Viễn vẫn không được thả ra.
- Ngày hôm qua vừa mới được thả. Từ trong nhà giam số 1 của tỉnh được thả ra.
Hạ Hiểu Tuyết nói:
- Anh hãy viết bài đưa tin vụ này. Lúc này chính là thời điểm tốt.
An Tại Đào trầm ngâm một chút:
- Đó đúng là một đề tài rất hay. Tuy nhiên, Hiểu Tuyết, chuyện này sao em biết được?
- Hì hì. Vì luật sư bào chữa cho Mã Bằng Viễn chính là chị họ của em: Thạch Đồng. Đó là cháu gái của mẹ em. Chị Đồng là bạn học thời đại học của Mã Bằng Viễn. Chị ấy vừa mới tán gẫu chuyện này cho mẹ em biết. Cũng chính lúc đó đã bị em nghe thấy. Tiểu Đào, nếu như anh cần, em sẽ lập tức liên hệ với chị họ. Sẽ cung cấp trực tiếp tài liệu vụ án đó cho anh. Thế nào?
Hạ Hiểu Tuyết đang đắc ý cười tủm tỉm, cười rất quyến rũ.
- Được!
An Tại Đào cũng đang có chút hưng phấn. "Rửa sạch án oan". Nếu đưa tin bài về vụ này, thì đó chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm. Như vậy tờ báo Tân Hải của mình nhất định sẽ vượt mặt được tất cả các tờ báo còn lại.
- Đi. Hiểu Tuyết. Hãy đưa anh mình đi tìm chị của em.
- Không cần phải nóng vội, Tiểu Đào, cứ ăn xong rồi hãy đi được không?
Hạ Hiểu Tuyết lên giọng nói, dịu dàng quyến rũ liếc nhìn Tại Đào một cái.
An Tại Đào cười ha hả, xoa xoa tay:
- Bệnh nghề nghiệp của anh nó lại bộc phát. Vừa nghe thấy có đầu mối, thì niềm nhiệt huyết trong người lại sôi sục. Ông vua không có vương miện. Bài viết lý tưởng của anh là...
Hạ Hiểu Tuyết trừng mắt nhìn hắn:
- Được rồi, không cần nói mấy lời thừa thãi đó, đừng có quên rằng, những bản tin của em cũng rất sinh động đó thôi. Tiểu Đào, em cần phải nhắc nhở anh rằng, viết những bài dạng này thì phải đương đầu với rất nhiều nguy hiểm đang rình rập.
An Tại Đào ngẩn ra, liền mỉm cười:
- Hiểu Tuyết, em muốn nói tới phía cảnh sát? Không cần phải sợ, bọn họ biết luật nên không dám phạm luật đâu, anh chắc chắn sẽ vạch trần bọn chúng ra trước ánh sáng. Hơn nữa, chuyện này cả thiên hạ cũng đều đã biết, bọn họ muốn đậy lại cũng không được nữa rồi...Ừ, có điều, em nói cũng có lý, anh nhất định sẽ về báo cáo chuyện này cho sếp Hoàng xin ý kiến để lấy tiêu đề cho bài viết, xem xem có thể thông qua không...
- Hì hì, nói đùa với anh thôi mà, đừng có nghĩ là thật. Nếu như thật sự có nguy hiểm, thì em sao để bạn làm chuyện này?
Hạ Hiểu Tuyết lau mồ hôi trên trán, nhíu mày lại:
- Quán cơm này không lắp máy điều hòa, nóng quá đi mất... Chỉ cần chị họ của em chịu đứng ra trực tiếp nhận phỏng vấn, thì anh cứ viết đúng theo đó chắc chắn sẽ không vấn đề gì... Lúc ban đầu khi chị ấy tiếp nhận vụ án này, cũng đã phải chịu một áp lực không nhỏ...
An Tại Đào im lặng gật đầu. Hắn cũng hiểu rằng, Thạch Đồng là cháu gái của Thạch Thanh, phía sau có sự nâng đỡ của Thạch gia, hơn nữa cộng thêm sự tồn tại của Hạ Thiên Nông. Nếu không thì, ngay từ đầu vẫn có thể chạy đi khắp mọi nơi tìm kiếm chứng cứ để lật lại vụ án của Mã Bằng Viễn trước áp lực rất lớn mà phái cảnh sát Tân Hải gây ra.
Hắn đang trầm ngâm suy tư, thì Hạ Hiểu Tuyết đã lấy ra từ trong túi xách của mình ra một chiếc máy nhắn tin, rồi đưa về phía An Tại Đào:
- Tiểu Đào, đây là món quà em muốn tặng anh. Anh hãy đeo nó bên mình, để em có thể dễ dàng liên lạc với anh.
Đôi lông mày của An Tại Đào như dựng ngược lên:
- Không, em không thể nhận món quà này của anh, món đồ này rất đắt tiền.
Hạ Hiểu Tuyết sớm đã biết An Tại Đào sẽ cự tuyệt không nhận, đã yêu nhau hơn ba năm, nên cô sớm đã quen thuộc với tính cách của của An Tại Đào. Tuy hoàn cảnh gia đình của An Tại Đào không được khá giả gì, thế nhưng con người của An Tại Đào lại là một người có nghĩ khí và thanh cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Tuy nhiên, Hạ Hiểu Tuyết sớm cũng đã chuẩn bị tâm lý, cũng đã có "đối sách", cô yên lặng cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe, nức nở nói:
- Tiểu Đào, chỉ có anh với em tại sao vẫn phải khách sáo như vậy? Đây là món quà mà em đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua tặng anh, anh...
Trong lòng của An Tại Đào như nhảy dựng lên, trước cái cơ thể đang mềm nhũn ra lúc này trái tim dường như đang sắp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn do dự một lúc, rồi đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại, rồi nhét vào ví tiền của mình, nhẹ nhàng nắm tay Hạ Hiểu Tuyết, dịu dàng nói:
- Được rồi, anh nhận nó là được chứ gì...
Hạ Hiểu Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, với vẻ quyến rũ trên mặt đang cười một cách giảo hoạt, cười hì hì, đứng dậy:
- Tốt lắm, Tiểu Đào, em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.
...
...
Trời đã dần tối, An Tại Đào đang kéo tay của Hạ Hiểu Tuyết đi về phía ánh đèn sáng trưng ngoài đại sảnh của cao ốc, đang hướng về phía thang máy, thì đã chạm trán ngay với Hoàng Trạch Danh đang vội vã từ bên trong đi ra.
- Hoàng tổng...
An Tại Đào nhanh nhẹn tiến lên phái trước chào.
Hoàng Trạch Danh khẽ mỉm cười, không ngờ đưa tay ra vỗ vào vai của An Tại Đào, trong ánh mắt dường như đang tỏ vẻ khen ngợi, gật gật đầu.
Đối với ân sư đã đề cử tiểu sư đệ này, chính là vì việc đưa tin cầu vượt mà đã đứng dậy lên tiếng, trong con mắt của Hoàng Trạch Danh thì cũng có vài phần kính trọng. Chẳng qua là, cái thứ tán thưởng có vẻ nghiêm khắc này thực ra cũng cho con người ta thấy được sự ấm áp.
Nhưng ánh mắt của Hoàng Trạch Danh trong lúc vô thức dừng lại ở Hạ Hiểu Tuyết, gương mặt thanh xuân rực rỡ, trong lòng giật mình. Ông ta cổ quái nhìn sang phía An Tại Đào, vốn định đi ngay bước chân chợt ngập ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.