Quan Thanh

Chương 230: Dã tâm và ngạo mạn




"Tôi phải cho cô biết tay!" Ý nhiệm tà ác này đột nhiên nảy ra trong đầu An Tại Đào. Cảm giác say nhanh chóng tan đi, hắn thình lình ôm lấy cánh tay Mã Hiểu Yến, dùng dức ấn cô xuống sofa, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
Mã Hiểu Yến sắc mặt ửng đỏ, trong mắt mơ hồ ánh lên sự chờ mong. Cô ta nở nụ cười quyến rũ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ:
- Bí thư An, tôi….
Thân hình nóng bỏng pha thêm chút khúm núm, như thể cố ý làm ra vẻ, ỡm ờ nằm trên ghế sofa, bày ra một tư thế ôn nhu.
Bộ ngực no tròn phập phồng dưới làn áo, thân hình giống như không có xương, đôi mắt quyến rũ như tơ, đôi môi đỏ tươi hé mở như muốn đem hết sự quyến rũ đàn ông phát huy đến cực điểm.
Cô liếc mắt nhìn An Tại Đào ánh mắt đang tràn đầy tia máu, bên tai truyền đến âm thanh hô hấp dồn dập thì trong lòng mừng thầm.
Ưm một tiếng, cô ta cố ý ưỡn bộ ngực của mình về phía trước.
Cổ áo của cô ta không biết từ khi nào đã rộng ra, lộ ra chút thịt trắng nõn bên trong. Hai bên khe rãnh mơ hồ có thể thấy được hai điểm màu đỏ tươi.
An Tại Đào chậm rãi ngồi thẳng thân mình, thần sắc dần trở nên thản nhiên. Hắn đột nhiên cười một cách kỳ lạ, không chút do dự lấy tay túm lấy chiếc áo ngủ của Mã Hiểu Yến.
Xoạt!
Nút thắt chiếc áo ngủ lập tức mở toang ra, bầu vú đẫy đà đột ngột nhảy ra ngoài.
An Tại Đào hung hăng bóp lấy bầu ngực đó. Ưm! Mã Hiểu Yến đôi mắt quyến rũ liếc nhìn An Tại Đào, trong miệng phát ra tiếng nỉ non mờ ám, thân hình uốn éo.
An Tại Đào lại một tay hung hăng bóp mạnh, còn tay kia thì đặt lên bờ vai trắng hồng của Mã Hiểu Yến, cười lạnh một tiếng:
- Khoan đã!
Mã Hiểu Yến nao nao, thân hình lập tức mềm xuống.
An Tại Đào chậm rãi buông tay ra, thuận tay vuốt vuốt chiếc áo ngủ của Mã Hiểu Yến, thản nhiên nói:
- Mã Hiểu Yến, tôi biết cô muốn cái gì, mà tôi đương nhiên có thể cho cô cái đó.
- Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một chút. Con người tôi có một tật xấu, người phụ nữ nào mà tôi chạm qua thì không bao giờ muốn để cho người khác. Nếu cô có thể làm như vậy thì tôi sẽ không phản đối việc vui vẻ với cô một chút. Cô hãy suy xét cho rõ ràng.
Lời nói của An Tại Đào lạnh như băng nhưng cũng rất ngạo mạn, hống hách, trong mắt toát ra sự khinh miệt khiến cho Mã Hiểu Yến cả người run rẩy, sắc mặt đang ửng đỏ đột nhiên trở nên trắng bệch.
Cô ta là một người phụ nữ rất có dã tâm. Tuy rằng cô ta biết lợi dụng "vốn tự có" của mình để đạt được mục đích, nhưng cũng quyết không trở thành vật phẩm chuyên dụng của riêng một người đàn ông.
Cô không làm được, tuyệt đối không làm được. Đương nhiên, cũng chưa từng nghĩ đến. Trong mắt của cô ta, đêm nay cũng chỉ là một sự giao dịch mà thôi. Bất kể là Tôn Cốc hay là An Tại Đào, cũng chỉ là một trong những đối tượng đàn ông cô ta lợi dụng mà thôi.
Cô ta trả giá một đêm hoặc mấy đêm, còn người đàn ông thì đạt được một đêm hoặc mấy đêm vui thích, về sau giao dịch thành công thì hai bên cũng có lợi. Tiếp theo, cô sẽ tiếp tục đi tới. Nếu gặp phải chướng ngại nào, cô ta sẽ lại tiếp tục tìm mục tiêu để giao dịch.
Mã Hiểu Yến tuy rằng không phải là một người phụ nữ quyến rũ nhưng lại là người theo chủ nghĩa hiện thực. Đối với cô ta, thân thể là đạo cụ, còn đàn ông là sân khấu. Mỗi lần lên sân khấu, cô ta đều hy vọng đạt được sự vỗ tay khen ngợi và tặng hoa. Sau đó sẽ bước lên một sân khấu cao hơn.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo của An Tại Đào, Mã Hiểu Yến biết mình đã nhìn lầm đối tượng. Người đàn ông trước mắt này không giống như Tôn Cốc hay rất nhiều người đàn ông khác. Cô ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn sự ham muốn nhưng hắn lại vẫn cố duy trì nguyên tắc của mình, vẫn lấy một thái độ miệt thị để nhìn cô. Loại miệt thị này khiến cô ta cảm thấy phẫn nộ nhưng cũng cảm thấy hỗ thẹn.
Cô ta cắn chặt răng, ngồi dậy, kéo áo ngủ lại rồi vô lực mà ngả phịch xuống ghế sofa.
An Tại Đào cười rộ lên một cách điên cuồng, đưa tay nâng cằm Mã Hiểu Yến:
- Như thế nào, hiểu rõ rồi chứ? Được rồi, nếu như đã hiểu rõ thì đem chìa khóa xe lại cho tôi.
An Tại Đào bước nhanh đi nhưng khi ra đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Hay là cô đi tìm Tôn Cốc đi. Tôi nghĩ ông ta thích hợp với cô đấy.
Cánh cửa đóng rầm một tiếng, Mã Hiểu Yến tức giận, thân hình run rẩy lăn dài trên ghế sofa khóc nức nở.
An Tại Đào về đến nhà thì đã 9h tối. Trúc Tử đang xem TV, thấy An Tại Đào người đầy mùi rượu bước vào thì nhanh chóng đứng dậy, cau mày:
- Anh, sao anh lại uống nhiều rượu như vậy? Chị Lưu Ngạn vừa mới đi thì anh đã như vậy. Cẩn thận, không em gọi điện thoại méc với chị Lưu Ngạn đấy.
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Trúc Tử, là anh phải đi xã giao, cũng không còn cách nào khác. Được rồi, Trúc Tử ngoan, anh không được khỏe, anh đi tắm rửa trước. Em giúp anh nấu ít cháo đậu xanh ăn cho tỉnh rượu.
An Tại Đào đi vào trong phòng tắm. Dưới làn nước ấm, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái được một chút. Khi hắn mặc áo ngủ ngồi trên ghế sofa, Trúc Tử đã mang đến một chén cháo đậu xanh nóng hổi, nhẹ nhàng đặt vào trong tay của hắn, dịu dàng nói:
- Anh, về sau đừng uống nhiều rượu như vậy. Anh uống đi, em có bỏ thêm đường đó. Nếu như vẫn còn không thoải mái thì em ra ngoài mua thuốc cho anh.
- Được rồi, anh có đói bụng không? Tối nay em có làm cơm chiên trứng cho anh.
Gương mặt Trúc Tử chợt đỏ ửng, thần thái dịu dàng khác thường.
An Tại Đào thở dài, uống từng ngụm cháo đậu xanh, cả người toát ra mồ hôi, cảm giác say cũng dường như tiêu tan đi. Nhìngương mặt lo lắng của Trúc Tử, hắn có chút áy náy, giơ tay nhéo vào cái mũi nhỏ nhắn của em gái:
- Trúc Tử, anh bận nhiều việc quá nên không có thời gian lo cho em.
Muốn Trúc Tử đến Quy Ninh học, An Tại Đào vốn là muốn ở gần để chăm sóc Trúc Tử. Nhưng trên thực tế, sau khi Trúc Tử đến Quy Ninh, trên cơ bản là sống cùng với Lưu Ngạn. Khi Lưu Ngạn không có ở đây, thì cô bé tự chăm sóc lấy mình. Giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. An Tại Đào bỗng nhiên phát hiện, Trúc Tử đã không còn là cô bé hay sợ hãi trước kia nữa.
Trúc Tử cười dịu dàng:
- Anh, công việc của anh bận rộn, em cũng đã lớn rồi, không cần anh phải lo lắng nữa đâu, là em phải chiếu cố anh mới đúng. Anh, sắp tết rồi, mấy ngày trước em có đi chợ mua vài thứ, có thịt có trứng, có cá. Đến ngày tết, em làm cho anh ăn nha. Tay nghề của em không tồi đâu. Chị Lưu Ngạn còn phải khen mà.
- Đúng rồi, tối nay, người của Huyện ủy và thị trấn đã mang đến cho chúng ta một ít hàng tết, đều đặt trong kho. Ngày mai anh giúp em mang vào nhà.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang của Trúc Tử, hai tay chống nạnh, gương mặt toát ra thần thái của một bà chủ gia đình, An Tại Đào không kìm nổi bật cười ha hả.
- Trúc Tử, tết này chỉ có hai anh em mình, đừng làm phức tạp quá. Hàng tết thì anh nghĩ hay là thôi đi. Công việc của anh bận lắm, không có thời gian chuẩn bị. Đến lúc đó thì hai anh em mình ra ngoài ăn cơm. Mặc dù tết nhưng nhà hàng, quán ăn cũng vẫn buôn bán. Những ngày này không có anh ở nhà, nếu em muốn ăn gì thì cầm tiền ra ngoài ăn.
Nói đến đây, An Tại Đào nhẹ nhàng cầm lấy tay Trúc Tử, thấy cô bé nghiêm trang nhìn mình, trong ánh mắt thể hiện sự quyến luyến thì trong lòng dâng lên một sự yêu thương:
- Trúc Tử à, nghe lời anh nói đi, điều kiện nhà chúng ta đã khác xưa rồi. Em cũng nên lo cho bản thân mình. Muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì thì cứ việc tùy thích, cũng không cần khách khí với anh, biết không? Nếu em không như thế thì anh sẽ giận lắm đấy, vì chúng ta là người một nhà mà.
Trúc Tử đôi mắt đỏ lên, đột nhiên nghẹn ngào, ngả đầu vào ngực An Tại Đào, khóc nức nở:
- Anh, cám ơn anh và mẹ. Nếu như không có hai người thì em đã chết rồi.
An Tại Đào nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Trúc Tử:
- Được rồi, Trúc Tử, chúng ta không phải nói là không đề cập đến chuyện quá khứ sao? Em nên nhớ kỹ rằng, em vĩnh viễn là em gái ngoan của anh, là Tiểu công chúa của gia đình anh. Chờ thêm năm nữa, sau khi em tốt nghiệp vào tháng ba, anh sẽ đưa em đến Mỹ thăm mẹ và chị Hiểu Tuyết vài ngày, được không?
Trúc Tử lập tức cao hứng, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào:
- Anh, anh không gạt em chứ? Thật sự sẽ cho em xuất ngoại sao? Em nhớ mẹ lắm. Tuy nhiên, anh phải cần rất nhiều tiền. Thôi đi, em không đi và mẹ trở về cũng giống nhau thôi mà.
- Con bé ngốc, nhà chúng ta không thiếu tiền mà.
An Tại Đào lại nhéo vào cái mũi của An Tại Đào. Trúc Tử lập tức dãy người ra, đứng lên đỏ mặt, sẵng giọng nói:
- Anh, em lớn rồi, anh đừng động chút là nhéo vào mũi em.
An Tại Đào ngẩn ra rồi cười ha hả:
- Chà, anh sai rồi. Trúc Tử nhà mình đã trở thành một thiếu nữ, chứ không còn là cô bé nữa.
- Không thèm nói chuyện với anh nữa. Anh, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi. Em đi ngủ đây.
Trúc Tử trừng mắt nhìn An Tại Đào, rồi quay về phòng ngủ của mình.
Nằm trên giường, Trúc Tử nghe tiếng TV bên ngoài mà cảm thấy hạnh phúc. An Tại Đào và An Nhã Chi không chỉ mang lại cho cô một cuộc sống đầy đủ vật chất mà còn có sự êm ấm của một gia đình. Có một người mẹ và một người anh yêu thương mình, một chị Lưu Ngạn luôn che chở cho mình, cô cảm thấy quá đỗi hạnh phúc, xoa dịu nỗi bất hạnh và cơ cực khi cha mẹ ruột mất đi.
An Tại Đào liếc mắt nhìn qua cửa phòng Trúc Tử, cảm thấy rất cao hứng. Thời gian chính là phương thuốc chữa lành tốt nhất. Trúc Tử đã hoàn toàn xua đi bóng ma cực khổ, dần dần khôi phục lại bản tính nguyên thủy của mình.
Trúc Tử là một cô bé trưởng thành sớm, rất biết điều và nhu thuận. Tuy rằng cô biết An Tại Đào rất rộng rãi với cô, và cô cũng biết An Tại Đào không thiếu tiền, nhưng cô không bao giờ xài phí một đồng tiền nào. Ngoại trừ tiền đi học và tiền mua vật dụng cá nhân, cô không bao giờ mua bất cứ thứ gì. An Tại Đào mỗi lần cho cô bé tiền tiêu vặt, cô đều để dành lại.
Tắt TV, An Tại Đào cũng chuẩn bị đi ngủ. Sáng mai Huyện ủy sẽ có một cuộc họp hội nghị thường vụ cuối năm, nghiên cứu vấn đề xây dựng cơ cấu và điều phối cán bộ cho khu kinh tế mới Tư Hà.
Hắn vừa muốn bước vào phòng ngủ thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Hắn nhíu mày:
- Alo, tôi là An Tại Đào.
Trong điện thoại đầu tiên là vang lên một sự im lặng, nhưng sau đó lại truyền đến tiếng tít tít.
An Tại Đào ngẩn ra, tưởng gọi lộn số, liền cúp điện thoại. Nhưng chưa đi quá hai bước, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lúc này, hắn nghe điện thoại nhưng không lên tiếng, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ lo sợ, không yên:
- Trúc Tử…
- Trúc Tử ngủ rồi, em chờ nha, để anh gọi con bé!
An Tại Đào trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền hướng vào phòng Trúc Tử kêu to:
- Trúc Tử, có điện thoại tìm em.
Nhưng khi Trúc Tử đến nghe điện thoại thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
- Ai vậy Trúc Tử? Đã trễ thế này mà còn điện thoại.
An Tại Đào không thể không hỏi một câu.
Trúc Tử cũng có chút kỳ quái, nhíu mày nói:
- Không biết, anh à. Có thể là bạn học của em, mà cũng không chắc nữa. Điện thoại cúp rồi.
Trưởng phòng công an huyện Quy Ninh Vi Chi Kiến đã có năm năm làm thư ký xã, năm năm làm Trưởng ban Tuyên giáo, ba năm làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, bốn năm làm Chánh văn phòng huyện, ba năm làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật huyện, bốn năm làm Trưởng phòng Công an huyện. Năm nay 53 tuổi, được xem là một cán bộ cấp Trưởng phòng có kinh nghiệm lý lịch thâm niên nhất. Nhưng khi ở vị trí cấp Trưởng phòng đã hai mươi năm mà vẫn không thể bước qua ngưỡng cửa cấp Phó huyện nên trong lòng tất nhiên là cũng có chút không yên, ở huyện cũng có chút ý tứ cậy già lên mặt.
Ông ta có một trai một gái. Con gái thì dạy đại học ở tỉnh, còn con trai thì làm Trung đội trưởng đại đội cảnh sát giao thông. Gia đình xem như là hạnh phúc mỹ mãn. Đứa con trai hiện tại đã có người yêu, là hoa hậu giảng đường trường đại học Trung văn Đông Sơn.
Hiện tại, ông chỉ có một ý niệm trong đầu, chờ về hưu để ở nhà ôm cháu. Nhưng sáng sớm ngày hôm nay, Phó phòng Trương của phòng quản lý cảnh sát giao thông đã lặng lẽ kéo ông lại, nói cho ông một việc khiến cho ông phải khiếp sợ và tức giận.
Vi Cương và nhân viên tài vụ Lý của đại đội giao thông cấu kết với nhau, trong sáu tháng cuối năm 1999 đến hiện tại đã lợi dụng tiền nộp phạt để tham ô gần ba trăm ngàn, gần đây đã bị đội thanh tra của cảnh sát giao thông tra xét được.
Buổi sáng cùng ngày, ông ta đã hung hăng mắng cho Vi Cương một trận, sau đó đến ngân hàng rút tiền tiết kiệm của gia đình để đắp vào tiền tham ô, rồi xin từ chức. Bây giờ, Vi Chi Kiến cảm thấy an tâm được một chút. Tiền tham ô cũng đã bù vào, công việc cũng đã gửi đơn từ chức, xem ra ông ta đã công tác vì nhân dân Quy Ninh trong vòng hai mươi năm nên sự việc xảy ra cũng không thể không giải quyết.
Ai ngờ, Phó trưởng phòng Lý, người không hề qua lại với Vi Chi Kiến đã đem chuyện này báo cáo lên cho Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc. Tôn Cốc hai ngày nay đang cảm thấy buồn phiền, đột nhiên nghe được chuyện như vậy thì khoát tay với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh, lạnh lùng nói:
- Hết thảy theo trình tự pháp luật xử lý.
Vi Chi Kiến lúc ấy thật nóng giận. Ông ta đã công tác trong ngày công an, biết vụ án tham ô theo quy định của pháp luật sẽ do viện kiểm sát tiếp nhận. Dựa theo trình tự xử lý của pháp luật thì phải đến viện kiểm sát báo án. Vụ án một khi đã tiến vào tố tụng hình sự thì không dễ dàng chấm dứt. Vi Cương khẳng định là sẽ bị bỏ tù.
Buổi tối, ông ta mang quà tặng đến nhà Tôn Cốc, một phen nước mắt nước mũi tố khổ với Tôn Cốc, khẩn xin Tôn Cốc hạ thủ lưu tình. Ông ta biết, chuyện của Vi Cương chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần Huyện ủy mắt nhắm mắt mở, vì ông ta đã từng là một Trưởng phòng công an huyện mà biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.
Nhưng Vi Chi Kiến lại không ngờ, Tôn Cốc không hề nể mặt ông ta. Bất kể Vi Chi Kiến khẩn cầu như thế nào ông ta cũng không chấp nhận.
Vi Chi Kiến không nghĩ ra, mình dù sao cũng là một đồng chí cán bộ lão thành, công tác vì đảng nhiều năm như vậy, không có công thì cũng có lao? Hơn nữa, mấy năm nay, ông ta đã đi theo Tôn Cốc làm tùy tùng, chẳng lẽ bấy nhiêu cũng không đủ tình cảm hay sao? Ông ta cũng không biết, bởi vì ông ta gần gũi với Chủ tịch huyện Hạ Canh mà Tôn Cốc đã sớm xem ông ta như cái đinh trong mắt.
Kỳ thật thì Vi Chi Kiến cũng không phải là nghiêng về Hạ Canh. Chỉ có điều là ông ta cảm thấy mình cũng gần về hưu rồi, cũng không đáng phải đắc tội với Chủ tịch huyện Hạ. Cho nên, Hạ Canh có việc tìm ông ta thì ông ta cũng phải nể mặt Hạ Canh vài phần, chứ không nghĩ chính vì thế mà đắc tội với Tôn Cốc.
Thấy Tôn Cốc vô tình như vậy, lửa giận trong người Vi Chi Kiến bốc lên, liền làm náo loạn trong nhà Tôn Cốc. Tôn Cốc giận dữ đuổi Vi Chi Kiến ra ngoài. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Vi Chi Kiến rơi vào đường cùng, liền quay đầu đến Hạ gia. Hạ Canh cũng khá khách khi, nhưng vừa nghe xong chuyện này thì cũng tỏ ra bất lực, bảo ông ta khẩn trương trở về bảo Vi Cương ra đầu thú để hưởng sự khoan hồng.
Vi Chi Kiến tức giận muốn chửi chó má. Nhưng đắc tội với Bí thư Huyện ủy rồi, mà còn đắc tội với Chủ tịch huyện thì ông ta làm sao mà sống ở đây được.
Từ nhà Hạ Canh đi ra, ông ta đột nhiên nhớ đến Phó bí thư tân nhậm An Tại Đào, nên cũng cố không quan tâm đến việc làm phiền lãnh đạo giữa đêm khuya, chạy lên lầu gõ cửa phòng An Tại Đào.
An Tại Đào đang nằm trên giường đọc sách, thình lình nghe tiếng người gõ cửa, ra mở cửa thì thấy Vi Chi Kiến nên cũng giật mình kinh ngạc:
- Trưởng phòng Vi, tìm tôi có việc à?
Vi Chi Kiến đỏ mặt lên, cúi đầu nói:
- Phó bí thư An, lão Vi có chút yêu cầu nhờ cậu hỗ trợ, có thể vào nhà nói hay không?
- Phó bí thư An, tôi thật sự cần cậu giúp đỡ. Tham ô ba trăm ngàn ít nhất bị phán năm năm tù giam, thời hạn thi hành án ngay lần đầu tuyên án. Ở tù vài năm thì cuộc đời nó coi như tiêu. Phó bí thư An, con trai tôi chưa đến 21 tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ.
Vi Chi Kiến mắt rướm lệ, nắm lấy tay An Tại Đào không buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.