Trong quan trường huyện Quy Ninh, đại khái ai cũng sẽ không dự đoán được, Tôn Hiểu Linh mặt ngoài nhìn qua hướng nội, cực kỳ điềm đạm, chắc chắn, làm việc khiêm tốn quần áo cũng không mốt, không ngờ lại có một mặt lẳng lơ như vậy. Hoặc là, cô vốn cũng không phải phụ nữ như thế, chẳng qua sau khi gặp gỡ An Tại Đào, bản tính giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng cô bị người đàn ông này câu dẫn lên từng chút một.
Mà cũng bởi vì như thế, không ai lại nghĩ tới, Tôn Hiểu Linh dung mạo không xuất chúng, thậm chí có thể nói còn hơi có dáng vẻ quê mùa của phụ nữ nông thôn, không ngờ lại có quan hệ thân mật với An Tại Đào như vậy. Không cần nói người ngoài, ngay cả Mã Hiểu Yến tâm phúc tuyệt đối của An Tại Đào, trong thời gian lâu như vậy, cũng không nhận thấy được chút nào.
Tôn Hiểu Linh thật sự là một cán bộ để nơi nào cũng bị quên lãng rất nhanh, cho dù hiện giờ cô cũng là một trong những lãnh đạo trung tâm của huyện.
Đối với Tôn Hiểu Linh, có lẽ dục vọng là chủ đạo hết thảy, An Tại Đào tự cảm thấy cũng không có bao nhiều tình cảm đối với Tôn Hiểu Linh, giữa bọn họ, phần lớn là một loại an ủi cho nhau giữa con người trưởng thành. Cho nên ở chung với Tôn Hiểu Linh, An Tại Đào không có bật luận áp lực gì, cảm thấy cực kỳ thả lỏng.
Chỉ là, tuy rằng Tôn Hiểu Linh "giản dị", nhưng cũng không phải một phụ nữ không có đầu óc. Tốt xấu cô cũng là nữ cán bộ pha trộn trong quan trường nhiều năm như vậy, dù không đùa giỡn thủ đoạn, cũng không có nghĩa là không hiểu, cũng giống như chưa ăn thịt lợn cũng không có nghĩa chưa thấy lợn chạy.
Nhưng cô hiểu được, sở dĩ hiện tại mình có thể đạt được sủng ái khác loại của hắn, nguyên nhân chủ yếu ngay bởi vì ý niệm một lòng trả giá cũng không lấy hồi báo trong đầu cô, hoặc là nói, cô không tạo ra bất cứ áp lực gì cho An Tại Đào ---- nếu không mà nói, An Tại Đào chỉ sợ sớm đã tôn trọng nhưng giữ khoảng cách đối với cô.
Tôn Hiểu Linh biết rõ điểm này, cho nên cô phong tỏa chặt chẽ cảm tình của mình. Chỉ thời điểm ở cùng một chỗ, cô sẽ dùng phương thức dục vọng phóng túng để phát tiết cảm tình ứ đọng đã lâu trong lòng mình, thời gian dài cũng trở thành một loại thói quen và làm không biết mệt.
...
...
- Tôi nghĩ mua phòng... Lúc anh cần tôi, tôi sẽ đi tới đó chờ anh, đó là gian phòng thuộc về hai chúng ta.
Khuôn mặt Tôn Hiểu Linh đỏ ửng sau khi tình cảm mãnh liệt, dịu dàng nói:
- Anh sống một mình ở huyện rất bất tiện, nếu khôn tôi tìm bảo mẫu giúp anh đi, ngày thường dọn dẹp phòng ở giặt quần áo nấu cơm giúp anh vân vân, đỡ cho anh một mình nồi sạch bếp lạnh.
- Bảo mẫu? Ha ha, thôi đi, một mình tôi rất tốt.
An Tại Đào khoát tay áo, nhẹ nhàng đẩy Tôn Hiểu Linh ra khỏi lòng mình:
- Hoạt động ngày mai cô phải tổ chức tốt, không thể để sai lầm chút nào, đừng để người đàn bà Đông Phương Tiểu kia khoan vào chỗ trống...
Tôn Hiểu Linh sửa sang lại quần áo của mình, đứng dậy lo lắng hỏi:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương mới tới vài ngày, sao anh lại đắc tội bà ta? Dù sao người ta cũng là Chủ tịch thành phố...
- Chủ tịch thành phố cũng là người thôi, ha ha.
An Tại Đào dường như không muốn tiếp tục kéo dài vấn đề này với Tôn Hiểu Linh, liền chủ động chuyển đề tài:
- Hiện giờ hết thảy công tác của khu kinh tế mới đều đi lên quỹ đạo, cô chỉ cần duy trì được hiện trạng, làm ba tới năm năm, tương lai kiếm chức Chủ tịch huyện Bí thư Huyện ủy cũng không phải chuyện không có khả năng.
Tôn Hiểu Linh lắng đầu, lẳng lặng nhìn An Tại Đào:
- Tính tình của tôi anh còn không biết sao? Điều này, đối với tôi mà nói là chuyện không quan trọng, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh, cho dù cả đời làm Chủ nhiệ khu kinh tế mới cấp Phó huyên nho nhỏ, tôi cũng thấy đủ rồi.
- Tôi không có dã tâm giống như Mã Hiểu Yến.
Tôn Hiểu Linh đột nhiên cười cổ quái.
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ cô nhắc tới Mã Hiểu Yến vào lúc này, trong giọng điệu không khỏi cũng có vài phần ghen tuông. Hắn cười cười trong lòng, phụ nữ có đạm bạc cũng là phụ nữ, trong lòng vẫn có vài phần ghen tị. Chẳng qua, hiểu biết của Tôn Hiểu Linh đối với Mã Hiểu Yến, vẫn là giới hạn trước kia, cô cũng không biết Mã Hiểu Yến hiện tại.
Người đều sẽ thay đổi.... bao gồm cả An Tại Đào, cũng không thể ngoại lệ.
Đương nhiên, An Tại Đào cũng sẽ không giải thích cái gì.
...
...
An Tại Đào cùng Tôn Hiểu Linh và vài lãnh đạo khu kinh tế mới đi xem hội trường sẽ cử hành hoạt động ngày mai, lúc đang muốn chuẩn bị đi tiệc chiêu đãi của bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới, lại nhận được điện thoại đường dài qua đại dương của Lưu Ngạn.
- Tiểu Ngạn...
An Tại Đào nhận điện thoại bước ra ngoài hội trường, tìm không gian không người mới cúi đầu nói:
- Tiểu Ngạn.
Giọng nói của Lưu Ngạn đầu dây bên kia hơi kích động, cô nhẹ nhàng cắn chặt răng:
- Có phải em không gọi điện cho anh, anh sẽ không gọi điện cho em hay không? Có phải anh chuẩn bị đẩy em ra hải ngoại liền buông tay mặc kệ hay không?
An Tại Đào xấu hổ mà dịu dàng nói:
- Tiểu Ngạn, em đang nói gì vậy, trong khoảng thời gian này anh bận rộn...
- Được, lời so đo với anh. Anh nói xem, anh chuẩn bị khi nào thì đi thăm em ---- chúng em?
Lưu Ngạn cười cười.
Nhận thấy cảm xúc thay đổi rất nhỏ trong giọng nói của Lưu ngạn, An Tại Đào lập tức tỉnh ngộ lại, Mạnh Cúc chắc chắn đang ở ngay bên cạnh cô.
Hắn cân nhắc một chút, hiện giờ cách lễ mừng năm mới không tới nửa tháng... Hắn cắn chặt răng:
- Tiểu Ngạn, anh an bài xong công tác gần đây, lễ mừng nă mới sẽ tới hải ngoại đoàn tụ với hai người!
- Tính anh có lương tâm, em nhắc để anh nhớ kỹ, còn hơn mười ngày đó.
Lưu Ngạn thấy An Tại Đào đáp ứng tết âm lịch đến Nam Dương, trong lòng liền vui mừng vài phần, đây là chuyện đã quyết định trước lúc đi, nhưng cô lại sợ An Tại Đào lấy lý do bận công tác không tới.
- Có một việc chính cần thương lượng với anh một chút.
Lưu Ngạn cười nói:
- Ông cụ chia tập đoàn Tiếu thị ra làm ba, hai phần cho em và chị Cúc, một phần nhổ khác lập di chúc... cuối cùng người phụ nữ kia có thể có được phần tài sản kia hay không, hiện giờ là chuyện ai cũng không nói chính xác được. Đào, không nghĩ tới thủ đoạn của ông cụ rất.... Em và chị Cúc vốn nghĩ rằng chuyện phân chia hàng loạt tài sản này sẽ gây ra một ít rung chuyển. Nhưng dưới thủ đoạn của ông cụ, người phụ nữ kia còn chưa nhảy dựng lên đã bị ông cụ một tay chụp chết!...
Lưu Ngạn hiển nhiên không quá am hiểu "thuật lại" loại chuyện xưa ân toán tình cừu tranh đoạt của cải này, cô mất hơn nửa ngày, An Tại Đào mới chậm rãi hiểu được.
Vốn đối với những điều này, An Tại Đào cũng sẽ không quan tâm, nhưng hiện tại những điều này liên quan tới người phụ nữ của mình, hắn làm sao có thể không quan tâm.
Hắn cúi đầu nói:
- Không ngờ người phụ nữ kia mang thai?
Lưu Ngạn hơi ngượng ngùng mà nhẹ nhàng cười:
- Ông cụ cũng rất có ý tứ, ngay trước mặt em và chị Cúc liền hỏi người phụ nữ kia, từ sau khi cô vào cửa tôi vốn chưa từng chạm tới cô, đứa bé trong bụng cô là của ai? Chết cười...
An Tại Đào lại không cười, hắn không khỏi lo lắng trong lòng, dù sao liên quan tới tài sản lớn như vậy, có thể gặp phải mưa máu gió tanh gì cũng chưa biết chừng. Hắn do dự một chút:
- Tiểu Ngạn, em và chị Cúc ở bên ngoài, nhất định phải chú ý an toàn. Tiền là vật ngoài thân, chúng ta cũng không cần mấy thứ này, cũng có thể...
- Anh yên tâm, chúng em không có việc gì, em và chị Cúc cũng không phải cô bé cái gì cũng không hiểu... Hơn nữa, bọn em là ai. Những người kia cũng không dám làm gì bọn em...
Lưu Ngạn cảm nhận được An Tại Đào quan tâm và lo lắng, trong lòng ấm áp, nhưng trong lời nói lại vô hình phát ra ngạo khí.
Đúng vậy, hai cô cũng không phải cô gái yếu ớt nũng nịu, một người từng lăn lộn trong quan trường, một người nắm trong tay công ty rất lớn, đều là nhân vật oai phong một cõi, một số thủ đoạn vẫn phải có. Hơn nữa, bon họ đều xuất thân nhà quyền quý, dựa lưng vào một đất nước và bối cảnh hùng hậu này, đủ để các cô làm rất nhiều chuyện ở hải ngoại. Ít nhất, tự nắm trong tay một sản nghiệp không có vấn đề lớn.
Lưu Ngnaj còn tốt một chút... Nếu Mạnh Cúc chịu thiệt ở hải ngoại, dưới sự giận dữ của Triệu lão, chỉ sợ Nam Dương cũng sẽ chấn động.
- Đào, em vốn không coi trọng tiền tài, nhưng hiện giờ không giống, vì tương lai của chúng ta, em phải có một mảnh trời đất của riêng mình... Tương lai chúng ta sẽ có con, hiện giờ em đang dốc sức làm cho con chúng ta! Gồm cả chị Cúc, cũng là như thế.
Lưu Ngạn dịu dàng nói:
- Hai người bọn em gặp mặt, cũng đã thương lượng với Hiểu Tuyết một chút, ba người bọn em quyết định làm một chuyện lớn!
- Một chuyện lớn long trời lở đất!
Giọng điệu của Lưu Ngạn lập tức trở nên hơi phấn chấn:
- Cũng để đàn ông các anh xem, phụ nữ bọn em cũng có thể làm chuyện lớn!
- A!
Tim An Tại Đào nhảy dựng, mơ hồ đoán được cái gì, nhưng cũng không dám nghĩ theo hướng kia, bởi vì... bởi vì như vậy thật sự là một chuyện long trời lở đất.
- Sản nghiệp giải trí và truyền thông công cộng mang danh nghĩa của em, có tài sản vài tỷ USD, em đã tập trung lại thành một tập đoàn truyền thông An Ngạn, trước mắt đang đăng ký tên; gia công máy móc, dầu mỏ hóa chất cùng với mậu dịch viễn dương danh nghĩa chị Cúc, cũng hợp thành tập đoàn Niệm An Nam Dương...
Lưu Ngạn nhẹ nhàng nói xong, tuy rằng ngoài miệng An Tại Đào không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.
"An Ngạn" cũng tốt, "Niệm An" cũng thế, không thể nghi ngờ đều biểu lộ ra tình yêu vô tận của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn với hắn... Tuy rằng những của cải này thuộc về hai cô, nhưng chủ nhân thực chất của những của cải này vẫn là An Tại Đào, đơn giản chỉ là danh nghĩa của các cô mà thôi.
- Tập đoàn An Ngạn của em, tập đoàn Niệm An của chị Cúc, thêm tập đoàn An Hạ của Hạ Hiểu Tuyết, năng lực tài lực ba tập đoàn bọn em cộng lại rất lớn, lĩnh vực kinh doanh của bọn em gần như trải rộng tất cả lĩnh vực công nghiệp chế tạo và kinh tế xã hội... Đào, anh nói nếu ba tập đoàn bọn em xác nhập cùng một chỗ, là thực lực hùng mạnh cỡ nào? Có thể trở thành siêu tập đoàn quét ngang Đông Á, Nam Á thậm chí toàn bộ Châu Á không? Hì hì!
Lưu Ngạn cười hì hì.
An Tại Đào hít một ngụm khí lạnh:
- Tiểu Ngạn, điều này, a. Anh cũng không hiểu lắm, bọn em xem xử lý đi...
- Hì hì, chẳng qua, thật sự xác nhập lại, liên quan tới rất nhiều vấn đề, cũng không phải dễ dàng như vậy. Cho nên, ba người bọn em thương lượng một chút, nhân cơ hội tốt nhất trước mắt, đi bước đầu tiên, chỉnh hợp bộ phận sản nghiệp ưu thế và tương quan, cùng bổ vốn xây dựng một tập đoàn cổ phần mới ---- tập đoàn nguồn năng lượng mới Long Đằng, bước đầu định ra tổng kinh ngạch à 3,5 tỷ USD, phương án xây dựng quyền không chế cổ phần, bọn em còn đang thảo luận, chuẩn bị lễ mừng năm mới lúc gặp nhau cùng đưa ra một phương án cụ thể, chủ yếu hướng tới lĩnh vực dầu mỏ và khí thiên nhiên.
Dầu mỏ và khí thiên nhiên... An Tại Đào không nói gì một hồi, khẩu vị của ba cô gái này không phải lớn bình thường:
- Sản xuất kinh doanh ngành năng lượng loại này bình thường đều chứa sắc thái quốc gia và sắc thái chính trị, Tiểu Ngạn, bọn em không phải là...
An Tại Đào thở dài:
- Tiểu Ngạn, thật ra chúng ta không thiếu tiền, cần gì...
- Không sợ. Ở quản lý kinh doanh, em kém quá xa so ới chị Cúc và Hiểu Tuyết, cho nên tập đoàn mới thành lập này do chị Cúc và Hiểu Tuyết nắm trong tay, em chuyên tâm làm truyền thông của em.
Lưu Ngạn khẽ mỉm cười:
- Chị Cúc quản lý, sẽ rất nhiều thuận tiện, anh hiểu lời em nói chứ... Hơn nữa, bọn em đang thương lượng, có nên để chị Cúc ra mặt, hấp dẫn một số cổ đông đặc thù tiến vào hay không...
- Chủ yếu trước mắt có một cơ hội tốt lắm. Đầu tháng, Aliyev đại ngạc dầu mỏ Thụy Điên đưa ra thông báo, họ muốn buông tha quyền sở hữu 65% cổ phần dầu mỏ Kazakh North Buzachi, chị Cúc đã nói chuyện với Kazakh North Buzachi một lần, chúng ta đang chuẩn bị thay thế... Đào, nếu hoàn thành hạng mục mua sắm này, chúng ta sẽ chân chính đặt bước vào ngành sản xuất năng lượng, hơn nữa có cơ sở là lĩnh vực dầu mỏ hóa chất của tập đoàn Tiếu thị, sau khi từng bước nhúng tay vào sản nghiệp dầu mỏ trong nước, tiền đồ phát triển của tập đoàn Long Đằng chúng ta không thể hạn lượng...
Thu mua dầu mỏ... Trời ạ! Đây đã không phải vấn đề An Tại Đào giật mình, mà là cực kỳ khiếp sợ. Hơn nửa ngày hắn mới phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nói:
- Tiểu Ngạn, bọn em... Ài! Thu mua dầu mỏ, điều này cần bao nhiêu tài chính đây... bọn em... Hơn nữa, công ty muốn thay thế cũng không ở số ít...
- Ừ, thực lực mạnh nhất trong đó là công ty xăng dầu quốc gia chúng ta. Chẳng qua không sợ, có chị Cúc mà, hì hì!
Lưu Ngạn cười lại nói chuyện tào lao vài câu với An Tại Đào, liền cúp điện thoại. Đương nhiên trước đó giao điện thoại cho Mạnh Cúc, để Mạnh Cúc nói vài câu tương tư với An Tại Đào.
Nhét điện thoại vào trong túi quần mình, An Tại Đào cười khổ. Hắn vạn lần không ngờ, không ngờ ba hồng nhan tri kỷ của mình dã tâm bừng bừng như thế... Hắn gãi đầu, thầm nghĩ: chẳng qua cũng có thể hiểu được, ba cô gái cưng của trời này liên hợp này, nếu không làm ra một động tĩnh lớn, chỉ sợ cũng rất quái.
...
...
Buổi chiều trở lại phòng làm việc của mình, An Tại Đào lên mạng Baidu tìm tư liệu liên quan tới "dầu mỏ Kazakh North Buzachi" cùng với đại ngạc dầu mỏ Aliyev của Azerbaijan. xem hơn nửa ngày, hắn nhìn gương mặt như đã từng quen thuộc trên trang mạng của "Aliyev", cảm thấy trong đầu mình dường như có ấn tượng nào đó đối với người Azerbaijan này.
Nhưng điều này sao có thể? Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, mình cũng chưa từng đặt chân tới lĩnh vực kinh tế, sao lại có ấn tượng đối với trùm dầu mỏ xa lạ này?
Thực sự là quái lạ! An Tại Đào dùng sức gãi đầu mình, mãi đến khi Bành Quân cầm tới tài liệu báo cáo ngày mai đã viết xong cho hắn tiến vào, hắn mời cắt đứt suy nghĩ "miên man bất định" đối với trùm dầu mỏ này.
- Bí thư An, đây là tài liệu báo cáo ngày mai của ngài, ngài xem đi.
Bành Quân cẩn thận nói.
An Tại Đào liếc Bành Quân một cái, thấy thần sắc của gã hơi buồn bực, không khỏi cười lên. Trong lòng hắn rất rõ, Bành Quân làm thư ký của mình thật sự hơi buồn bực, bởi vì An Tại Đào không thích mang theo thư ký ra ngoài, cho nên Bành Quân chỉ có thể ở lại trong phòng làm việc chỉnh sửa tài liệu vân vân.
Nói chung, nếu thư ký không được lãnh đạo dẫn ra ngoài, điều này rất dễ tạ thành một hiểu lầm đối với bên ngoài, thư ký bị vắng vẻ, điều này trực tiếp khiến cho địa vị của Bành Quân ở cơ quan Huyện ủy cực kỳ xấu hổ.
Tuy rằng An Tại Đào không thích mang thư ký ra ngoài, nhưng làm cán bộ lãnh đạo, không có thư ký là không được, ít nhất trên mặt mũi phải như thế. Hắn vốn có lòng để Bành Quân đi xuống làm chủ quản ban ngành gì, nhưng bên người hắn lại không thể không có ai, mà người khác hắn lại không tin được, cho nên Bành Quân vẫn lùng ta lúng túng theo sát hắn như vậy, danh là thư ký kỳ thaatk giống như nhân viên nhàn tản.
- Bành Quân à, tôi đang muốn tìm anh nói chuyện.
An Tại Đào cảm thấy mình cũng bên nói chuyện với Bành Quân, nếu hắn thật sự có lòng xuống phía dưới, mình cũng nên tìm cho hắn một vị trí thích hợp, cho dù thế nào hắn cũng ở bên cạnh mình vài năm, hiện giờ chẳng qua là một cấp Phó phòng
- Bí thư An?
- Tốt lắm, anh làm việc bên cạnh tôi cũng có vài năm, tôi có việc nói thẳng.
An Tại Đào khoát tay áo:
- Tuổi anh cũng không nhỏ, tôi cũng không thể luôn chậm trễ tiền đồ của anh, như vậy đi, anh trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, xem bản thân muốn tới bộ phận nào, tôi sẽ an bài cho anh một chút!
Bành Quân ngẩn ra, mặt gã đỏ lên, cười ha ha nói:
- Lãnh đạo... tôi nguyện ý ở lại bên cạnh lãnh đạo làm việc!
An Tại Đào nhìn Bành Quân thật sâu, hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới gật đầu:
- Vậy vể sau lại nói ---- đúng rồi, tôi nghe nói anh đang chuẩn bị dọn nhà tới huyện?
- Vâng, tôi cảm thấy tôi đi làm qua lại rất phiền toái, vừa lúc Cục Nông nghiệp huyện có cương vị, tôi tìm Chủ tịch huyện Cổ, chuẩn bị điều vợ tôi tới, như vậy nhà tôi đều ở huyện, phục vụ cho lãnh đọa cũng thuận tiện.
Bành Quân nhỏ giọng nói.
An Tại Đào ồ một tiếng, đột nhiên khoát tay áo:
- Bành Quân, tạm thời trước đừng dọn tới huyện... kiên trì thêm một đoạn thời gian... Ừ? Lời của tôi anh hiểu chưa?
Bành Quân nghe vậy mừng rõ, vội vàng cười nói:
- Vâng, tôi hiểu được, Bí thư An!
- Ừ.
An Tại Đào cười:
- Tôi biết nhà anh ở thành phố, qua lại đi làm cũng không dễ dàng, vốn muốn để anh không ra ngoài với tôi... Nhưng hiện tại xem ra, điều này cũng màn tới không ít phiền toái cho anh, ha ha! Như vậy đi, anh làm chuẩn bị, về sau liền cùng đi. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
...
...
Nhìn bóng dáng cao lớn vô cùng vui vẻ của Bành Quân rời phòng làm việc của mình, trước mắt An Tại Đào đột nhiên sáng ngời, một đoạn trí nhớ rất nhỏ về kiếp trước chợt thoáng hiện ra trong đầu: Aliyev, trùm dầu mỏ Azerbaijan, độc lập sáng lập công ty xăng dầu MS, trong 4 năm ngắn ngủn thu mua một mố xí nghiệp năng lượng lớn nhỏ, công ty trèo lên nhóm mười xí nghiệp dầu mỏ lớn nhất Azerbaijan. Bởi vì bí cáo trốn lậu thuế và kinh doanh phi pháp, tháng 8 năm 2002 rời khỏi Azerbaijan, tới nước Anh tìm kiếm tị nạn.
Thì ra là thế! Hóa ra là thế!
Kiếp trước hắn làm truyền thông tin tức, đối với loại tin tức kinh tế này cũng không có ấn tượng sâu. Hắn chợt mừng như điên, biết tin tức này hẳn sẽ sinh ra ảnh hưởng quan trọng đối với kế hoạch thu mua của ba cô gái Mạnh Cúc. Nghĩ tới đây, hắn không còn do dự, lập tức gọi điện cho Mạnh Cúc.