Quan Thanh

Chương 399: Đứa con trưởng thành liền quên mẹ ruột




An Tại Đào chính mình cũng rất rõ ràng, bất kể như thế nào, khí gas dùng trong sản xuất và sinh hoạt của thành phố Phòng Sơn cũng không được xuất hiện bất cứ vấn đề gì, nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Khi hắn dứt khoát triển khai "Cứu vớt hoạt động" trong nội bộ công ty, hắn không hi vọng hai doanh nghiệp này sẽ xuất hiện hiện tượng chạy chọt đút lót. Nếu không sẽ thực sự ảnh hưởng đến sự an toàn và ổn định của cư dân Phòng Sơn, trách nhiệm này ngay cả hắn cũng không gánh nổi.
Cho nên, hắn trực tiếp phái Lý Kiệt đến công ty gas Thiên Nguyên, cũng thay đổi Tổng giám đốc của công ty gas Thiên Tinh. Phái Tôn Đức Cương đến công ty Thiên Tinh. Trước đây An Tại Đào cũng đã liên lạc với y, Tôn Đức Cương là một người thông minh, tự nhiên biết nên làm như thế nào.
Vào lúc này, y chỉ có thể cố định đứng sau lưng An Tại Đào, tuyệt đối nghe theo chỉ lệnh của An Tại Đào và Đảng ủy công ty. Bởi vì điều này không chỉ phù hợp với ích lợi của công ty mà còn phù hợp với ích lợi của y.
Bộ máy của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn có rất nhiều thành viên, kỳ thật trong lòng đều rõ ràng, An Tại Đào sở dĩ có thể áp dụng biện pháp mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, thứ nhất là bởi vì có lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố toàn lực ủng hộ, thứ hai là bản thân hắn có bối cảnh không đơn giản.
Ngẫm lại, một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, trong thời gian ngắn ngủi vài năm mà có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay, nếu chỉ dựa vào năng lực thì tuyệt đối không được. Không cần động não cũng hiểu được điều này.
Cùng Hoàng Thao và Bành Quân tùy ý tìm một quán cơm ăn cơm, An Tại Đào cười cười:
-Bành Quân, vậu về nhà đi, hai ngày nay đi cùng tôi cũng mệt muốn chết rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi và Hoàng Thao đến công ty Thiên Nguyên một chút. Sắp tết rồi, an toàn cung cấp khí không được xảy ra bất cứ vấn đề gì.
-Không, sếp, tôi đi cùng ngài, nếu chẳng may có chuyện gì thì còn có thể trợ giúp lẫn nhau.
Bành Quân lắc lắc đầu:
-Có muốn gọi điện thông báo cho Tôn Chấn Lâm không? Có điện thoại báo cho phía công ty Thiên Nguyên không?
An Tại Đào lắc đầu:
-Không cần, tôi chỉ muốn đi một vòng rồi về nhà khách ngủ, không cần thông báo ai hết.
Nhà máy gas của công ty Thiên Nguyên mới được xây dựng ở khu thành trấn kết hợp của Phòng Sơn. Trước đây là một cánh đồng rộng lớn, giờ đã xây dựng hết rồi.
Màn đêm dần buông xuống, Hoàng Thao lái xe chở An Tại Đào và Bành Quân đến cửa nhà máy của công ty Thiên Nguyên.
Những chiếc xe chở than đá lần lượt tiến vào cửa công ty Thiên Nguyên, An Tại Đào khoát tay :
-Hoàng Thao, đi vào trong đi, đi cùng với các xe chở than đá, chúng ta trực tiếp đi một vòng quanh nhà máy.
Kỳ thật An Tại Đào cũng chỉ là muốn đến thăm dò một chút tình hình của công ty Thiên Nguyên, cũng không có ý đồ "Đột kích kiểm tra". Nhưng ánh mắt của người bảo vệ rất nhanh đã phát hiện ra một chiếc Santana màu đen đang đi lẫn trong đoàn xe chở than.
Người bảo vệ trung niên mặc áo khoác màu vàng chạy nhanh ra, hô lớn:
-Ai thế? Chiếc xe kia, dừng lại, dừng lại ngay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoàng Thao bất đắc dĩ đành phải tách ra khỏi đoàn xe, dừng lại.
Bành Quân xuống xe, hướng bảo vệ cửa cười cười:
-Chào bác, thật ngại quá, đây chính là lãnh đạo công ty, muốn đến thăm nhà máy một chút.
-Lãnh đạo công ty? Lãnh đạo này? Sao từ trước tới giờ tôi chưa thấy qua?
Người bảo vệ hồ nghi nhìn vào trong xe:
-Xuống xe, xuống xe, khu vực sản xuất, người không phận sự không được đi vào.
-Ha ha, là lãnh đạo công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.
Bành Quân lại cười xòa nói.
-Công ty Phòng Sơn? Xin lỗi, tôi chỉ biết lãnh đạo công ty Thiên Nguyên, không biết lãnh đạo công ty Phòng Sơn.
An Tại Đào nhíu nhíu mày, xuống xe, nhìn người bảo vệ một cái. Tuy rằng việc trông cửa là chức trách của ông ta, với thân phận của An Tại Đào cũng không chấp nhặt với một bảo vệ, nhưng người này nói một câu "Chỉ biết lãnh đạo công ty Thiên Nguyên, không biết lãnh đạo công ty Phòng Sơn" khiến hắn trong lòng rất phản cảm.
Công ty Thiên Nguyên và công ty Phòng Sơn là quan hệ công ty mẹ - công ty con, nói như vậy có vẻ không được tự nhiên?
Bành Quân cũng là nhíu nhíu mày, nhìn An Tại Đào sắc mặt không chút thay đổi, tiến lại cười cười:
-Bác này, bác xem, tối nay có lãnh đạo nào ở công ty không? Bác thông báo một chút cho lãnh đạo, được không?
Thấy An Tại Đào khí độ bất phàm, sợ rằng lai lịch của hắn không nhỏ, mình sẽ không gánh nổi trách nhiệm, người bảo vệ liền ngẫm nghĩ một chút, lúc này mới gật gật đầu:
-Các người chờ một chút.
Bảo vệ cửa chạy về phòng trực ban, gọi điện thoại cho Trưởng phòng hành chính Âu Dương Kiện trực ban hôm nay. Trời lạnh giá, Âu Dương Kiện đang co rúm ở trong phòng có lò sưởi, xem tin tức trên mạng, đột nhiên nhận được điện thoại của bảo vệ cửa, có chút nóng nảy nói:
-Lãnh đạo nào? Đêm nay Phó tổng giám đốc Lý trực ban, ông ta ngay sát vách tôi, làm gì có lãnh đạo nào tới?
Bảo vệ cửa kính cẩn cười nói:
-Trưởng phòng Âu Dương, họ nói là lãnh đạo công ty Than - Khí gas Phòng Sơn.
Âu Dương Kiện nhíu nhíu mày:
-Lãnh đạo Công ty Than - Khí ga Phòng Sơn? Ai vậy? Đã muộn thế này mà bọn họ còn đến đây, phiền phức rồi. Nói bọn họ chờ một chút, lát nữa tôi sẽ ra.
Khi Trịnh Lan còn làm chủ quản, công ty Thiên Nguyên luôn muốn tách ra khỏi công ty Phòng Sơn, trên dưới trong công ty đều mang tư tưởng bài xích công ty Phòng Sơn, muốn trở thành một xí nghiệp độc lập. Cái gọi là trên làm dưới theo, thái độ của Trịnh Lan không hề nghi ngờ cũng ảnh hưởng tới cán bộ và công nhân của công ty Thiên Nguyên.
Không ai coi trọng công ty Phòng Sơn, kể cả cán bộ trung tầng như Âu Dương Kiện.
Ba người An Tại Đào đứng trước cửa gió lạnh hun hút đến hơn nửa giờ đồng hồ, mới thấy một người đàn ông không cao lắm, mặc áo khoác gió đi từ trong nhà máy ra.
Đến công ty Thiên Nguyên vốn là ý nghĩ đột phát của An Tại Đào, cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn biết tình hình một chút, cũng không phải là muốn vào bằng bất cứ giá nào. Nhưng bị người ta chặn ở cửa, An Tại Đào tự nhiên là không thể cứ như vậy mà về được.
Hắn không tin một lãnh đạo của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn như hắn mà đêm nay lại không thể tiến vào cửa chính của công ty Thiên Nguyên.
Âu Dương Kiện đi đến, nhìn một lượt ba người An Tại Đào, quay sang bảo vệ ngạo nghễ nói:
-Chính là bọn họ?
Bảo vệ cửa kính cẩn cười nói:
-Đúng vậy!
Âu Dương Kiện có chút hồ nghi. Lãnh đạo công ty Than - Khí ga Phòng Sơn y đương nhiên đều biết, như thế nào lại xuất hiện người thanh niên trẻ tuổi này, hắn là ai vậy?
Âu Dương Kiện đang muốn nói gì đó, đột nhiên một chiếc xe màu đen từ trong nhà máy chạy như bay tới, Phó tổng giám đốc Lý Cương từ trên xe vội vàng nhảy xuống, kính cẩn nói:
-Trợ lý Chủ tịch thành phố An, sao ngài lại đến đây? Ngài đến cũng không thông báo cho chúng tôi biết một tiếng? Âu Dương Kiện, rốt cuộc là có chuyện gì, sao lạnh thế này mà bắt lãnh đạo đứng ở ngoài trời?
Lý Cương trách mắng.
Trợ lý Chủ tịch thành phố An? Âu Dương Kiện trong lòng đột nhiên nhảy dựng, thầm nghĩ chẳng lẽ người này chính là Trợ lý Chủ tịch thành phố An Tại Đào? Trời ạ, tối tăm thế này hắn đến đây làm gì?
Tin tức An Tại Đào bãi miễn Trịnh Lan mặc dù đã sớm truyền khắp lãnh đạo cao tầng của công ty Thiên Nguyên, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn nên trước mắt vẫn chưa truyền đến cán bộ trung tầng và công nhân viên chức bình thường.
Đương nhiên, nếu tin tức truyền đến, tự nhiên sẽ gây ra một trận "Động đất", thái độ của Âu Dương Kiện cũng sẽ khác.
Ở rất nhiều thời điểm, có những vấn đề nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng kỳ thật nói trắng ra chính là vấn đề của "Một người". Bởi vì Trịnh Lan tồn tại nên công ty Thiên Nguyên bài xích công ty mẹ Phòng Sơn, không coi ra gì. Nhưng nếu đã bắt Trịnh Lan, tình hình lại đảo ngược ngay. Đạo lý liền đơn giản như vậy.
Cho nên An Tại Đào thấy rằng, chỉ cần khống chế được nhân vật số một của công ty trực thuộc thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nếu không phải chiều nay An Tại Đào trình diễn một cảnh tượng lôi đình, trực tiếp kéo Trịnh Lan xuống ngựa thì Lý Cương cũng không đến mức khách khí đối với An Tại Đào như vậy. Cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản, An Tại Đào cấp bậc cao tới đâu, cũng quản không đến một Phó tổng giám đốc công ty trực thuộc như y.
Nhưng hiện tại đã không giống, quyền lực của công ty Thiên Nguyên đã thu vào tay An Tại Đào, chuyện công ty Thiên Nguyên quay trở về là công ty con của công ty Phòng Sơn như lúc đầu là kết cục đã định, y nào dám chậm trễ? Đến Trịnh Lan cũng bị bắt rồi, huống chi là y?
Trong lòng Lý Cương, Trịnh Lan là một người có bối cảnh lớn. Lý Cương không biết An Tại Đào vì sao có thể không để ý đến bối cảnh của Trịnh Lan như vậy, nhưng nghĩ đến cùng chỉ có một lý do: An Tại Đào căn bản là không cần quan tâm người đứng phía sau Trịnh Lan.
An Tại Đào thản nhiên nói:
-Tôi chỉ là tiện đường đi qua, vì thế muốn vào xem thế nào. Bảo vệ của các ông rất có trách nhiệm, nhưng người trực ban thì lại có thái độ rất tồi. Tôi vốn cũng không phải nhất quyết muốn vào, nhưng là nhân vật số một của Tổng công ty, nếu ngay cả cửa của một công ty trực thuộc cũng vào không xong, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải là một trò cười sao? Có phải vậy không?
An Tại Đào nói xong, quay sang nhìn Âu Dương Kiện và người bảo vệ đang đứng thất thần.
-Phó tổng giám đốc Lý, tôi thấy như thế này không được, văn hóa công ty của các vị rất có vấn đề. Cái gì mà "Chỉ biết lãnh đạo công ty Thiên Nguyên, không biết lãnh đạo công ty Than - Khí gas Phòng Sơn". Nếu không có công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, không có sự đầu tư của công ty Phòng Sơn thì liệu có công ty Thiên Nguyên hay không? Trong các vị, đại đa số đều là công nhân viên chức lão thành của công ty, sao lại có thể có cái kiểu "Đứa con trưởng thành liền quên mẹ ruột?". Vong ân phụ nghĩa không được! Loại tâm tính này rất có vấn đề, phải hoàn toàn sửa chữa.
An Tại Đào lời nói dần dần trở nên âm trầm.
Lý Cương trong lòng vô cùng lo lắng, thần sắc có chút sợ hãi, đối với sự chất vấn của An Tại Đào, y không thể chống đỡ nổi, chỉ cười cầu hòa nói:
-Trợ lý An, thật sự là rất xin lỗi, rất xin lỗi lãnh đạo! Mời ngài vào.
Âu Dương Kiện lúc này mới bừng tỉnh, có chút rụt rè tiến đến, vừa muốn nói cái gì lại bị Lý Cương mắng một câu:
-Âu Dương Kiện, còn không khẩn trương đi thông báo các nhân viên quản lý, đều đến hết đây nghênh đón trợ lý An.
Âu Dương Kiện vội vội vàng vàng chạy đi.
Lý Cương thân mình hơi hơi có chút lom khom. Đối mặt với lãnh đạo cao cao tại thượng như An Tại Đào, thắt lưng y thật sự là không đứng thẳng được. Y trong lòng hiểu được, chỉ cần An Tại Đào thấy có chút khó chịu, chức vụ Phó tổng giám đốc của y sẽ không thể bảo đảm.
-Trợ lý An, ngài xem.
-Trợ lý An, trưởng phòng Bành, xin mời lãnh đạo đi bên này, bên kia là bãi than, rất bẩn.
Đường bên trong nhà máy rất rộng, vì có xe chở than ra vào liên tục nên trên đường rải rác những viên than hoặc là bột than, đèn đường sáng rõ, cách đó không xa là một bãi than bụi tung mù mịt.
Hoàng Thao lái xe chậm rãi đi theo mấy người.
Lý Cương thật cẩn thận theo sát An Tại Đào, vừa đi vừa nói chuyện. Khi đến được chỗ làm việc thì mười mấy nhân viên mặc quần áo bảo hộ lao động chạy tới.
-Trợ lý An, vị này là Phó tổng công trình sư Tiêu Khải.
-Vị này là Phó chủ nhiệm phòng điều hành sản xuất Tiểu Mã.
Vị này là Quản đốc phân xưởng đốt than Tiểu Lý.
-Xin chào Trợ lý chủ tịch thành phố An.
-Xin chào Trợ lý chủ tịch thành phố An.
-Xin chào Trợ lý chủ tịch thành phố An.
Lý Cương cười giới thiệu với An Tại Đào mấy nhân viên xung quanh. An Tại Đào mỉm cười bắt tay cùng mọi người. Âu Dương Kiện cũng lại gần, kính cẩn cười:
-Trợ lý chủ tịch thành phố An, tôi là Âu Dương Kiện, là Trưởng phòng hành chính của công ty.
An Tại Đào lạnh lùng nhìn y, không để ý đến bàn tay đang duỗi ra của Âu Dương Kiện, cực kỳ tự nhiên chủ động giơ tay ra bắt tay một nữ công nhân, cao giọng cười:
-Đã trễ thế này mà tôi còn mạo muội đến nhà máy, thật sự là làm phiền mọi người rồi. Các đồng chí vất vả quá.
Âu Dương Kiện đứng đó, sắc mặt đỏ lên, nhưng không dám nói lời nào, chậm rãi thu tay về.
Người nữ công nhân kia rụt rè đỏ mặt, nhìn vị lãnh đạo trẻ tuổi anh tuấn, trả lời:
-Không vất vả, không vất vả. Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.
-Phó tổng giám đốc Lý, sắp tết rồi, nhà máy chúng ta chịu trách nhiệm toàn bộ khí gas dùng trong sinh hoạt và sản xuất của toàn thành phố, nhiệm vụ vô cùng nặng nề. Phải chú ý bảo đảm an toàn.
An Tại Đào quay đầu lại nhìn Lý Cương, thản nhiên cười nói.
-Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi luôn chú ý vấn đề an toàn. Ngày nào cũng có Phó tổng giám đốc phụ trách an toàn xuống các phân xưởng để giám sát công việc. Để bảo đảm đủ lượng cung cho tết âm lịch, chúng tôi đã chuẩn bị trước mười ngàn tấn than đá.
Lý Cương kính cẩn đáp lời, sợ trong lời nói của mình có gì đó khiến An Tại Đào không vui nên tốc độ nói của y rất chậm, nói chuyện rất cẩn thận.
-Mười ngàn tấn cơ à?
An Tại Đào đột nhiên hỏi.
-Vâng!
Lý Cương không biết An Tại Đào có ý gì, chỉ có thể đơn giản trả lời một tiếng "Vâng".
An Tại Đào ồ một tiếng, không nói thêm lời nào.
Dạo qua nhà máy một vòng, lúc này An Tại Đào mới cùng đám người Lý Cương khoát khoát tay, chui vào trong xe. Khi tạm biệt, đám người Lý Cương rõ ràng đọc được trong mắt An Tại Đào một chút không hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.