Quan hệ giữa Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai cũng không tồi. Nhưng cho dù là quan hệ không tồi, nhưng để đề bạt một lúc hai người, hơn nữa lại là cấp bậc cao thì quan hệ giữa Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai vẫn chưa đủ để thực hiện điều này. Không cần nói là Lãnh Mai không nói với Trương Bằng Viễn, cho dù có nói thì chưa chắc Trương Bằng Viễn đã đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Hoặc là sẽ không từ chối, nhưng có thể xử lý hay không thì còn phải trông vào tâm trạng của Trương Bằng Viễn, cân nhắc xem là có thích hợp hay không?
Không trách được, đây là sự thật của xã hội.
Sở dĩ ông ta đồng ý với An Tại Đào một cách không do dự, bởi vì thứ nhất là chức vị và tiền đồ của hắn. Thứ hai, Trương Bằng Viễn còn nợ hắn một ân tình rất lớn. Thứ ba là có Trần Cận Nam ở phía sau. Cho nên, nói ngắn gọn, Lãnh Mai ra mặt hay An Tại Đào ra mặt thì hiệu quả đều rất khác nhau.
- Lãnh đạo, thật sự là ngại quá. Lúc này lại mang thêm phiền toái cho ngài.
An Tại Đào cười nói:
- Hôm nào tôi đến thăm lãnh đạo và chị dâu.
- Cái tên tiểu tử thối cậu, ở tỉnh cũng một thời gian mà không đến nhà tôi chơi gì cả. Tôi hiện tại không còn là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn nên không thể quản được cậu, cậu trong mắt vẫn còn lãnh đạo này sao? Hừ!
Trương Bằng Viễn cười mắng:
- Lãnh Lực, là em trai của Lãnh Mai, tôi cũng biết thằng bé này. Ử, không tồi, cũng là một thằng bé khá phúc hậu. Cô bé Lãnh Mai kia cũng thật là, chuyện này cô ấy nên nói với tôi sớm. Đầu năm có vị trí tốt để sắp xếp, còn hơn bây giờ bị động như vậy.
Nghe vậy, An Tại Đào trong lòng hơi khinh miệt một chút, thầm nghĩ nếu Lãnh Mai tìm đến ông, liệu ông có đồng ý sảng khoái như vầy không?
Tuy nhiên, trong lòng An Tại Đào mặc dù có chút oán giận Trương Bằng Viễn dối trá nhưng hắn cũng hiểu được đây là đạo lý đối nhân xử thế cơ bản, nhất là trong quan trường, ân tình lại mỏng như tờ giấy. Mọi người càng coi trọng chính là ích lợi của mình. Hiện giờ, Lãnh Mai không thể mang đến cái gì cho Trương Bằng Viễn, tất nhiên Trương Bằng Viễn sẽ không vì chuyện của cô mà lo lắng.
Nhưng An Tại Đào mở miệng thì lại khác. Thứ nhất là ông ta phải hoàn đáp lại ân tình của An Tại Đào. Thứ hai là ông ta cũng phải nể mặt Trần Cận Nam vài phần. Đừng nhìn ông ta bây giờ là lãnh đạo cấp thứ trưởng, nhưng trước mặt Trần Cận Nam thì ông ta vẫn còn bé nhỏ lắm.
- Lãnh đạo, Lãnh Mai là ngại làm phiền đến ngài. Haha, là tôi da mặt dày, cũng không sợ ngài mắng. Lãnh Lực quả thật là không tồi. Ở tỉnh đoàn rèn luyện nhiều năm như vậy, lại là sinh viên tốt nghiệp chính quy một trường đại học lớn. Mong ngài lo lắng, an bài cho cậu ấy một cương vị tốt.
- Trương Lâm Lâm cũng vậy. Lúc trước, khi tôi còn làm Chủ nhiệm văn phòng giám sát xử lý dịch sars, cô ấy đã từng cộng tác qua với tôi, ý thức phục vụ rất mạnh, hành văn rất tốt. Nhưng nếu ở lại cơ quản Tỉnh ủy làm tài liệu suốt thì cũng uổng. Lãnh đạo, tôi đây chính là đề cử nhân tài cho ngài.
An Tại Đào cười giới thiệu tình huống của Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm cho Trương Bằng Viễn. Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực nghe An Tại Đào nói chuyện qua điện thoại với Trương Bằng Viễn thì ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều có chút niềm vui bất ngờ.
Sớm biết vị Phó bí thư, Phó chủ tịch thường trực thành phố trẻ tuổi trước mặt năng lượng rất lớn. Nhưng khi giáp mặt, thấy hắn biểu hiện như vậy thì hai người cảm thấy rất tâm phục khẩu phục. Có mối quan hệ thân mật với Trương Bằng Viễn thành phố Thiên Nam như vậy khiến cho hai người âm thầm le lưỡi.
- Được rồi, cậu không cần phải nói nữa.
Trương Bằng Viễn trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:
- Như vậy đi, ngày mai bảo họ đến tìm thư ký của tôi. Tôi sẽ bảo cậu ta sắp xếp thật tốt. Tuy nhiên, tôi xin nói trước, chức cấp Phó cục tạm thời chỉ có thể giải quyết một người, còn một người về sau hãy nói.
An Tại Đào khẩn trương trả lời:
- Tôi xin cám ơn lãnh đạo rất nhiều. Về sau có cơ hội, lãnh đạo nhớ đến họ là được rồi. Tôi sẽ bảo vợ chồng họ ngày mai đến gặp lãnh đạo cám ơn một tiếng.
- Haha, được rồi, không cần phải làm như vậy đâu. Cậu nói cho Lãnh Mai và Lãnh Lực biết rằng, đơn vị tốt thì tạm thời chưa có, cứ bảo Lãnh Lực đến thành phố Thiên Nam làm trước một hai năm đi. Nếu có cơ hội thì chúng tôi sẽ lựa chọn lại.
Trương Bằng Viễn thản nhiên cười:
- Được rồi, tôi còn cuộc họp quan trọng. Sau này, nếu Phó chủ tịch thành phố Tiểu An có đến tỉnh thì đến thăm tôi nhé.
An Tại Đào liên tục nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt hưng phấn và niềm vui bất ngờ của Trương Lâm Lâm, Lãnh Lực:
- Lãnh Lực, Lâm Lâm, tôi vừa nãy nói chuyện với Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương. Ông ấy trước là lãnh đạo của tôi và Lãnh Mai. Ngày mai hai người đến tìm thư ký của ông ấy, người đó sẽ an bài công tác cho hai người. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Chức vụ cấp Phó cục chỉ có thể giải quyết được một người, là Lãnh Lực. Lâm Lâm, khả năng hành văn và soạn thảo văn bản của cô rất tốt, lại ở cơ quan Tỉnh ủy công tác nhiều năm như vậy. Khi xuống đơn vị thì chỉ cần vững chắc công tác thì sẽ rất mau chóng phát triển lên.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Đương nhiên, vấn đề tuy rằng được giải quyết nhưng có thể vào được đơn vị khả năng là vị trí hơi kém một chút. Tuy nhiên, cũng đừng lo, tương lai khi có cơ hội thì chúng tôi sẽ tiếp tục điều động.
Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực hưng phấn nhìn nhau, cùng đứng dậy cúi người cảm ơn An Tại Đào:
- Phó chủ tịch thành phố An, thật làm phiền anh quá. Tôi cũng không biết phải cám ơn anh như thế nào.
An Tại Đào ôn tồn cười, vỗ nhẹ bả vai Lãnh Lực:
- Được rồi, không cần khách sáo như vậy. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm đi. Buổi tối tôi còn đến tỉnh, mọi người đi xe của tôi đi.
Tại quán cơm Tây Thường Thanh.
Bành Quân đã sớm đặt cho bốn người một căn phòng biệt lập. An Tại Đào cùng Trương Lâm Lâm, Lãnh Lực đến trước, ăn một chút đồ ăn và uống rượu. Lúc này Lãnh Mai mới đến.
Nhìn Trương Lâm Lâm, Lãnh Lực ngồi đối diện An Tại Đào, thần sắc hưng phấn, gương mặt quyến rũ của Lãnh Mai bỗng trở nên có chút hổ thẹn. Cô trừng mắt nhìn hai người, rất mất hứng khẽ hừ một tiếng. Trước mặt An Tại Đào, cô không tiện giáo huấn em trai và em dâu tương lai của mình, chỉ có thể duyên dáng ngồi xuống bên cạnh An Tại Đào.
- Chị, em…
Lãnh Lực có chút xấu hổ nhìn sắc mặt Lãnh Mai.
Bởi vì cha mất sớm, mẹ lại tái hôn. Từ nhỏ Lãnh Lực và Lãnh Mai đã sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt. Trong lòng Lãnh Lực, Lãnh Mai vừa là một người chị, vừa là một người mẹ.
Trương Lâm Lâm thì lại thả lỏng hơn. Cô cười hì hì, thè lưỡi, nhìn Lãnh Mai nhẹ nhàng nói:
- Chị à, chị đừng nóng giận, chúng em biết sai rồi. Về sau chúng em không dám làm vậy nữa.
- Về sau, còn có về sau sao?
Lãnh Mai nghe xong lời nói của Trương Lâm Lâm thì có chút không biết nên khóc hay nên cười. Tuy rằng trong lòng cô mất hứng nhưng dù sao Trương Lâm Lâm cũng chưa về làm dâu, cô tốt nhất cũng nên duy trì khoảng cách.
Cô thản nhiên cười:
- Hai người chuyện muốn làm cũng đã làm rồi. Nhất là Lãnh Lực, lúc trước em vào Đoàn Tỉnh ủy làm việc, cũng đã chạy qua không biết mấy người? Nhiều năm như vậy không lên nổi, sao không tìm nguyên nhân mà lại mơ mộng hảo huyền như thế.
Lãnh Mai bắt đầu theo bản năng mà thuyết giáo với em trai. Lãnh Lực sắc mặt đỏ lên, không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.
Trương Lâm Lâm thì có chút không cho là đúng, quay mặt về phía cửa sổ. Quán cơm Tây này tọa lạc trên một con phố phồn hoa nhất thành phố Phòng Sơn. Giờ phút này mọi người đi lại trên đường rất náo nhiệt.
- Được rồi, Lãnh Mai, ý tưởng của bọn họ cũng là bình thường thôi mà. Chúng ta cũng muốn có chính con đường làm quan của mình mà phải không? Dù sao, chúng ta cũng là người từng trải, cũng nên giúp bọn họ một phen. Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm đi.
An Tại Đào lên tiếng giảng hòa, Lãnh Mai đuôi lông mày nhảy dựng, đang muốn quay lại hờn dỗi với An Tại Đào, nhưng đột nhiên nhớ đến lúc này không tiện thì gương mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống uống cà phê, che giấu sự xấu hổ của mình.
Lãnh Mai không biết rằng An Tại Đào đã thông qua Trương Bằng Viễn thu xếp công việc cho hai người này, mà cho rằng An Tại Đào đã đống ý điều hai người đến Phòng Sơn. Cô ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có chút không ổn, nhẹ nhàng nói với An Tại Đào:
- Bọn họ chỉ là càn quấy mù quáng, anh không cần phải theo chân bọn họ. Em kiên quyết không cho bọn họ đến Phòng Sơn đâu.
An Tại Đào hướng Lãnh Mai cười nói:
- Được rồi, anh đã nói rồi, chuyện này em không cần phải xen vào. Một chuyện nhỏ như vậy mà tích cực làm gì? Anh đã gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn, bảo ông ấy tìm đơn vị cho Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực ở Thiên Nam rồi. Bọn họ sẽ công tác tại Thiên Nam.
- Chuyện này xem như không tồi. Trương Bằng Viễn khá nể tình, liền đồng ý giải quyết một chức Phó cục cho Lãnh Lực.
Lãnh Mai trong lòng cả kinh:
- Cấp Phó cục?
Cô đang định nói điều gì, đột nhiên phát giác, bàn tay An Tại Đào dưới gầm bàn đang bóp nhẹ bàn tay mềm mại của mình thì một cảm giác ấm áp ở đâu dâng lên. Hai người tâm đầu ý hợp liền hiểu ý nhau. Cô liền hiểu rõ tâm tư của An Tại Đào, cảm nhận được tình yêu và sự săn sóc của người đàn ông này dành cho mình, cho nên cũng không nói gì nữa, trong mắt mơ hồ như ngấn nước.
Trương Lâm Lâm ngồi đối diện lặng lẽ nhìn hai người.
Thừa dịp Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực đi vệ sinh, Lãnh Mai dịu dàng nhìn An Tại Đào, mặc cho hắn lặng yên vuốt ve bàn tay của mình, khẽ thở dài:
- Kỳ thật thì anh không cần phải làm như vậy. Dung túng hai người bọn họ, thì về sau khi bọn họ muốn gì lại cứ tìm đến anh.
- Được rồi, Tiểu Mai, em đừng cố chấp như vậy. Em chỉ có một em trai, nếu chúng ta không lo thì ai sẽ lo? Tiền đồ của Lãnh Lực cứ giao cho anh, chỉ cần anh còn lăn lộn trong quan trường, anh sẽ giúp cho cậu ấy. Hơn nữa, với kinh nghiệm lý lịch và thành tích thì cậu ấy đã sớm phải được đề bạt rồi.
An Tại Đào nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của Lãnh mai:
- Nói thật, về sau anh còn muốn sắp xếp cho bọn họ một căn nhà ở Thiên Nam. Xem như là quà cưới chúng ta dành cho họ.
Lãnh Mai cả kinh, theo bản năng liên tục lắc đầu:
- Chuyện này sao được?
An Tại Đào nhẹ nhàng nhíu tay cô, nhìn về hướng phòng vệ sinh:
- Tiểu Mai, bọn họ rất thông minh. Anh nghĩ là bọn họ đã biết.
- Cả đời này anh chẳng cho em được cái gì.
An Tại Đào tâm tình có chút phức tạp, lẳng lặng quay đầu nhìn vào hai mắt sâu thẳm của Lãnh Mai:
- Em đã cho anh rất nhiều, nhưng anh lại chẳng cho em cái gì. Anh thậm chí một lời hứa hẹn cũng đều không có. Tiểu Mai, anh có lỗi với em nhiều lắm.
Lãnh Mai trong lòng run lên, ánh mắt có chút ngấn nước. Cô nắm chặt bàn tay của An Tại Đào:
- Em không cần anh phải trả cho em cái gì. Em chỉ cần trong lòng anh dành cho em một vị trí nhỏ thôi cũng được.
- Từ ngày hôm đó, em đã hiểu được, gặp được anh là số mệnh của em. Em tuy trốn tránh số mệnh này, nhưng nó lại cứ tìm đến. Tuy nhiên, em không hối hận. Đây là sự lựa chọn của hai chúng ta. Vậy thì chúng ta cùng nhau đi. Cho nên anh không cần cảm giác thua thiệt gì cả.
Hoàng Thao lái chiếc xe màu đen chạy như bay đến. Sau khi dừng lại thì nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho An Tại Đào và những người còn lại. An Tại Đào đang đứng ở bậc thang nói chuyện với Lãnh Mai, Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm:
- Lãnh Lực, Lâm Lâm, chúng ta đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.
Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm gật đầu, trước sau chui vào trong xe của An Tại Đào, còn An Tại Đào thì ngồi ở vị trí lái phụ. An Tại Đào đóng cửa, hướng Lãnh Mai gật đầu:
- Em về nghỉ ngơi sớm đi. Anh đi vài ngày sẽ trở về.
Lãnh Mai cười, đang muốn chào tạm biệt ba người, nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì thì liền ôm cửa kính xe, nhỏ giọng nói:
- Anh rời khỏi Phòng Sơn lúc này có tiện không?
Lãnh Mai lo lắng, An Tại Đào trong lòng hiểu rất rõ. Nhưng hắn cũng không cho rằng, mình rời khỏi Phòng Sơn vài ngày thì cục diện ở đây lại xảy ra biến hóa gì to lớn. Hơn nữa, người của hắn tuy rằng không có ở Phòng Sơn, nhưng không có nghĩa là không nắm trong tay tình thế của Phòng Sơn.
- Em đừng nghĩ nhiều như vậy. Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!
An Tại Đào dịu dàng nói, xong quay cửa kính xe lên, nói với Hoàng Thao:
- Đến Thiên Nam!