Quan Thanh

Chương 598: Thăm Dò Bí Thư Tỉnh uỷ (phần 1)




- Chủ tịch thành phố Trang, tôi biết rồi, tôi lập tức đi báo tin ngay.
Lý Tùng Duy nhận lệnh, nhìn lướt qua rất nhanh, chính vì cái liếc mắt này cả người anh ta không kìm nổi toát mồ hôi lạnh, chân không ngừng bước, quay về phòng làm việc của mình. Việc Trang Ninh kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà không phải là điều bí mật gì, nhưng nghe tin đồn đã lâu mà vẫn chưa thấy tổ chức bổ nhiệm, hơn nữa, buổi lễ đột nhiên bị thành phố huỷ bỏ, người của khu kinh tế mới đã bắt đầu đoán Trang Ninh không thể kiêm chức. Lại thêm hôm nay trong cuộc họp, Khương Khôn đã đã dùng những lời ám chỉ, khiến mọi người càng thêm ngờ vực.
Nhưng vào lúc này, Trang Ninh lại đưa ra văn kiện bổ nhiệm của tổ chức, khiến Lý Tùng Duy bất ngờ. Là Chánh văn phòng, điều đó có ý nghĩa như thế nào,Lý Tùng Duy sao có thể không rõ? Nhớ tới những lời Khương Khôn vừa nói trong hội nghị, lại nhìn văn kiện của Đảng trên bàn làm việc của mình, Lý Tùng Duy cười khổ, lắc lắc đầu.
"Quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm Trang Ninh và Khương Khôn: Bổ nhiệm Trợ lý chủ tịch thành phố Trang Ninh làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà, Bí thư Đảng uỷ. Miễn nhiệm chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà, Bí thưĐảng uỷ của đồng chí Khương Khôn, bổ nhiệm Khương Khôn làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà, Phó bí thư Đảng uỷ. Bổ nhiệm…
Nhìn lại văn kiện bổ nhiệm một lần nữa, mồ hôi trên trán Lý Tùng Duy rịn ra, bắt đầu gọi điện thoại thông báo mời dự hội nghị.
Các cán bộ vừa mới tham dự hội nghị xong, còn chưa quây lại văn phòng, đã lại nhận được thông báo tham dự hội nghị toàn thể cán bộ khu do Trang Ninh triệu tập, các cán bộ liền quay lại phòng họp. Tuy nói "huyện quan không bằng hiện quản", nhưng cho dù Trang Ninh không phải là người đứng đầu khu kinh tế mới, mà chỉ là Trợ lý chủ tịch thành phố, ai dám xem thường?
Trong phòng hội nghị lại tụ tập đầy người, Tôn Tường và một số thành viên bộ máy ngồi phia dưới, vẻ mặt phức tạp. Trang Ninh chưa tới, bọn họ không dám ngồi trên đàì chủ tịch, chỉ ngơ ngác nhìn nhau, im lặng không nói.
Vẻ mặt xấu hổ, Khương Khôn từ từ bước tới, ngồi xuống một bên, Tôn Tường âm thầm liếc nhìn y, trong lòng thầm nghĩ một cách giễu cợt: "Sao lúc này không kiêu ngạo nữa? Quan hơn một bậc đè chết người, người ta là Trợ lý chủ tịch thành phố, đè đầu mày, xem mày làm được gì?"
Lúc này, Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Lý Duy Tùng và hai nữ nhân viên văn phòng vội vàng đi đến, bắt đầu phát văn kiện. Văn kiện bổ nhiệm của Thành uỷ vừa đến tay, vẻ mặt rất nhiều cán bộ đều trở nên hết sức kinh ngạc, vừa xem văn kiện vừa đánh giá Khương Khôn và bộ máy thành viên, không ai nói nên lời. Đồng thời, nhiều người bắt đầu châu đầu vào nhau, ghé tai nói nhỏ, bàn tán xì xào.
Khi nhận được văn kiện, Khương Khôn chỉ nhìn lướt qua, mặt lập tức trắng bệch. Y vừa mới nói bóng gió trong cuộc họp, thì văn kiện bổ nhiệm cuả Thành uỷ đã tới, quả thật là hết sức mỉa mai. Nhớ tới lời ám chỉ của Tống Nghênh Xuân, y oán hận cắn chặt răng, âm thầm chửi cả dòng họ của Tống Nghênh Xuân.
Hai ngày trước, Khương Khôn có biết về văn kiện bổ nhiệm của Thành uỷ, nhưng Tống Nghênh Xuân lại nói bóng gió là văn kiện bổ nhiệm này đã bị loại bỏ… Kết quả…Khương Khôn oán hận cắn môi đến chảy máu. Trang Ninh sải bước đi đến, thư ký Mao Kỳ theo sau, tay cầm chén nước của Trang Ninh.
Trang Ninh không ra vẻ khiêm nhượng, đi thẳng lên đài chủ tịch ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh vẫy tay về phía dưới đài:
- Các thành viên bộ máy đều lên đài chủ tịch ngồi đi, chúng ta họp. Kế tiếp, tôi xin truyền đạt chỉ thị quan trọng của Chủ tịch thành phố An một chút.
...
Trang Ninh đi rồi, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, rồi bấm số gọi cho Lý Nam. Cho đến lúc đó hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ. Ngày đó, trong điện thoại, thật ra là Lý Nam ám chỉ mình, nhưng mình không nghĩ ra, không hiểu ám chỉ của hắn ta. Thế nhưng, dù có nghe hiểu thì có thể làm được gì? Mình có thể chi phối được quyết sách của Trung ương sao? An Tại Đào lắc đầu, nở nụ cười khổ.
- Tiểu Đào, tôi biết anh sẽ gọi điện tới. Ừm, anh có chuyện muốn nói, tôi cũng có chuyện muốn nói, anh nói trước đi.
Lý Nam cười nói.
- Lý Nam, chú Lý đã đến Thiên Nam rồi à? Anh xem khi nào tôi có thể gặp được cô chú? À, đúng rồi, anh đã mua nhà chưa? Thật ra, chú Lý tới nhậm chức, Tỉnh uỷ chắc chắn sẽ bố trí chỗ ở cho chú ấy…
- Chuyện mua nhà do cha tôi lo liệu, ông không muốn tôi và Dao Dao tiếp tục ở bên nhà vợ…Ừ, cha tôi đã đến Thiên Nam rồi. Đêm qua cha tôi bỏ tôi chuyển lời đến anh để anh yên tâm. Ông cũng như chú Trần, anh không cần phải suy nghĩ nhiều…À, nếu anh muốn tới, hai ngày nữa hãy đi, bây giờ trong nhà còn đông người lắm, cũng không được thâunj tiện. Cha tôi là người như thế nào, anh cũng hiểu một chút mà, ông ấy…
Nói tới đây, Lý Nam muốn nói tiếp lại thôi, chợt cười:
- Tiểu Đào, hai nhà chúng ta không phải người ngoài, không cần phải nói vòng vo. Lúc rời khỏi Bắc Kinh, Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc mời cha tôi ăn cơm, anh còn có gì lo lắng?
- Cũng không phải là lo lắng, tôi luôn coi chú Lý là bề trên, chú Lý đối với tôi cũng rất tốt, điều này trong lòng tôi hiểu rất rõ. Huống chi, tôi nói một câu thẳng thắn, tôi làm việc không thẹn với chức vị, làm người không thẹn với lương tâm, cũng không sợ những trò mờ ám của bọn yêu ma quỷ quái! Có điều, chú Lý đến Đông Sơn, tôi mà không tới thăm là quá thất lễ rồi!
Lý Nam cười cười:
- Thất lễ cái khỉ mốc! Đã không phải là người ngoài, anh đừng có giở giọng quan cách với tôi! Được, tôi có việc quan trọng muốn nói với anh, anh có thể dành chút thời giannói giùm với cha tôi một tiếng. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, ngoài vài bề trên ra, cha tôi chỉ nghe lời của anh.
- Ồ? Chuyện gì vậy? Sao nghe nghiêm trọng vậy?
An Tại Đào ngạc nhiên nói.
- Cha tôi bảo tôi từ chức rời khỏi cơ quan, nói ông là Bí thư Tỉnh uỷ, tôi là con trai phải tránh sự hiềm nghi, cha con công tác cùng một tỉnh, hơn nữa, lại là quan hệ cấp trên, cáp dưới, sợ người khác nói ra nói vào…Nhưng Tiểu Đào à, bây giờ tốt xấu gì tôi cũng là Phó giám đốc Sở, tuy không có bao nhiêu thực quyền, nhưng vẫn là cán bộ lãnh đạo cấp sở, tôi có thể từ chức dễ dàng thế sao? Dựa vào cái gì bắt tôi phải từ chức? Chẳng lẽ con của lãnh đạo thì không thể làm quan? Đây là cái logic kiểu gì? Tôi không phục, cũng không cam lòng! Tôi lại không tham ô hối lộ, cũng không tìm kiếm lợi ích to lớn gì, chỉ muốn yên ổn công tác, có điều kiện chăm lo tốt cho vợ con cả đời mà thôi!
Giọng Lý Nam có phần tức giận và bất bình, rõ ràng ý kiến độc đoán của Lý Đại Niên làm anh ta thất vọng. An Tại Đào trầm ngâm, thật lâu sau mới cười, nói:
- Chú Lý cẩn thận một chút cũng là bình thường. Lý Nam này, chú Lý làm như vậy thật ra là muốn bảo vệ anh. Anh ngẫm lại xem, anh là con trai Bí thư Tỉnh uỷ, dù anh không có lòng tham lợi lộc, sợ rằng rất nhiều người sẽ không bỏ qua cho anh. Có câu ngạn ngữ: Thường đi tại bờ sông, sao có thể không ướt giày? (1) Đối mặt với sự hấp dẫn của tiền tài và sắc đẹp, ai cũng có lúc không giữ mình được, thánh nhân còn phạm sai lầm, huống chi chúng ta là người bình thường. Nếu chẳng may anh bị sa ngã, không chỉ hại chính bản thân anh mà còn hại cả chú Lý.
Lý Nam nghe vậy không cho là đúng, bĩu môi nói:
- Anh đừng có giảng đạo lý cao xa với tôi, chuyện này tôi cũng biết rõ ràng không kém anh. Nếu dựa theo logic của các người mà nói, chỉ sợ làm lãnh đạo thì không thể cưới vợ sinh con! Tôi cũng không giấu anh, tuy hiện giờ Dao Dao đã dần rời bỏ điện ảnh và truyền hình, nhưng hai năm qua cũng ra được mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình. Tiền của chúng tôi cũng đã đủ cho nửa đời sau rồi, tôi còn hy vọng xa vời cái gì nữa?
- Lòng tham của con người mãi mãi là không có giới hạn, Lý Nam à!
An Tại Đào cười nhạt.
- Vâỵ còn anh thì sao? Anh đâu có tham ô? Anh có nhiều, rất nhiều cơ hội để tham ô.
Lý Nam hỏi vặn lại.
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Tôi cũng không dối anh, nếu không phải Hiểu Tuyết kiếm được nhiều tiền, lại có Tiếu lão để lại tài sản, tôi sợ là mình cũng khó mà trụ nổi trước cám dỗ!
Thật ra trong lòng An Tại Đào có một câu trả lời nhưng không thể nói ra: Làm một người tái sinh, đã một lần chết rồi, làm sao còn có cái tâm lưu luyến những vật ngoài thân như tiền bạc, của cải?
- Thế này đi, tôi có một đề nghị, anh nghe thử xem, nếu thấy được thì để tôi xử lý, nếu không được, chúng ta lại nói sau. Thật ra, tính cách của anh không thích hợp với cuộc sống trong quan trường. Như vậy đi, hiện giờ tập đoàn Long Đằng ở Bắc Kinh có mấy công ty truyền thông, anh chọn một công ty mà vào làm Tổng giám đốc. Văn hoá truyền thông là chuyên môn của anh, cũng phù hợp với cá tính của anh, thu nhập cũng không thấp. Sau này con cái lớn lên, bà xã anh còn có thể nhậm chức trở lại, anh còn có gì không yên lòng? Thậm chí anh có thể chuyển công ty đến Thiên Nam…Anh xem như thế có được hay không?
Lý Nam giật mình kinh hãi, hít vào một hơi dài. Lời nói của An Tại Đào tuy nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng có khác nào nói Hạ Hiểu Tuyết "đưa" một công ty truyền thông cho mình kinh doanh. Tuy hiện nay tập đoàn Long Đằng nhiều tiền thế lớn, công ty trực thuộc rất nhiều, nhưng cứ như thế "giao" một công ty ra, thật sự là An Tại Đào quá hào phóng!
Sau một lúc lâu im lặng nặng nề, Lý Nam mới thở dài nói:
- Tiểu Đào, đây là ânh đang cám dỗ tôi. Anh nói sợ tôi bị người khác dụ dỗ nhưng chính anh mới thật sự đang lôi kéo tôi ..Giao một công ty cho tôi kinh doanh, quả thật là anh rất bạo tay, không hổ là chồng của Tổng giám đốc Hạ tập đoàn Long Đằng nha!
- Giao cho anh kinh doanh thôi mà, coi như anh làm công cho Long Đằng, không tính là cái gì cả.
An Tại Đào cười ha hả nói:
- Chúng ta không phải người ngoài, tôi chỉ hy vọng anh có thể có được thu nhập sung túc, không đến nỗi phải đi vào con đường không chính đáng mà thôi. Tốt lắm, nếu anh không phản đối, chuyện này xem như đã định rồi.
An Tại Đào không để Lý Nam có cơ hội từ chối, liền cúp điện thoại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hắn làm như vậy, đương nhiên là suy tính tiếp tục củng cố quan hệ với nhà họ Lý, nhưng đồng thời, cũng có yếu tố cảm tình trong đó. Là bạn bè, An Tại Đào biết thật ra Lý Nam không thích hợp với quan trường, để anh ta đến quản lý một công ty, coi như là cho anh ta một lối thoát tốt đẹp, tất cả mọi người đều được vui vẻ hài lòng.
Đương nhiên, An Tại Đào cũng có ý muốn thăm dò. Chắc chắn chuyện này Lý Nam không thể tự mình quyết định mà sẽ bàn bạc với Lý Đại Niên. Nếu Lý Đại Niên chấp nhận sự sắp xếp của An Tại Đào, cho thấy Lý Đại Niên không coi An Tại Đào là người ngoài, nhưng nếu Lý Đại Niên từ chối, chắc chắn An Tại Đào phải xem xét và xác định lại mối quan hệ giữa mình và nhà họ Lý.
(1) Thường đi tại bờ sông, sao có thể không ướt giày: có thể hiểu đại khái theo ý "gần mực thì đen" của Việt Nam, tức là gần gũi với những thứ xấu xa thì mình cũng dễ bị tiêm nhiễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.