Quan Thanh

Chương 614: Áo Gấm Về Làng (phần 1)




Mẹ Lưu Ngạn khe khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc đen dài sau lưng con gái, khẽ nói:
-Tiểu Ngạn, con đã quyết định cả đời sẽ sống như vậy?
Vai Lưu Ngạn hơi run rẩy, nhưng không không hề có một chút do dự nào, ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình:
-Mẹ, con xin lỗi, con gái đã làm chẳng hạn mẹ thất vọng rồi. Con yêu anh ấy, yêu khắc cốt ghi tâm, cả đời này, chúng con không thể rời xa nhau được!
-Nhưng cả năm nó cũng không sống bên con được vài ngày…
-Mẹ, điều này không hề gì. Tình cảm là lâu dài, cần gì phải luôn ở bên cạnh. Hơn nữa, ba chị em chúng con đã trao đổi với nhau rồi, sau này kiên quyết bảo hắn từ chức, ra ngoài giúp chúng con quản lý công ty.
Mẹ Lưu Ngạn cười khổ, lắc đầu. Đối với sự lựa chọn của con gái, nếu bà đã không thể phản đối, thì chỉ có thể ủng hộ. Cũng may, bà là một người mẹ sáng suốt, biết con gái mình là một phụ nữ hết sức tự chủ và tự lập, bà biết mình nên làm cái gì.
Tuy chưa đến mùa xuân, nhưng cũng chỉ còn vài ngày. Lúc này, đã cuối tháng 2, thời tiết đầu mùa xuân tuy còn hơi se lạnh, nhưng đã có một chút ấm áp. Buổi sáng, lúc mặt trời đã lên khá cao, có thể cảm nhận được sự ấm áp của làn gió xuân lướt qua khuôn mặt.
Buổi sáng, Lưu Ngạn đáp máy bay từ Bắc Kinh đi Thiên Nam. Đi gấp như vậy, thật ra là do trong lòng Lưu Ngạn có chút tư tâm. Cô biết, buổi chiều khi An Nhã Chi và Trúc Tử đến, cô hoàn toàn có thể cùng mẹ con An Nhã Chi tới Tân Hải, nhưng cô lại muốn được một mình ở chung với An Tại Đào trọn một ngày. Tuy hai người tâm đầu ý hợp nhưng cả một năm, hiếm khi mới được gặp nhau, trong lòng cô đang vô cùng nhớ nhung hắn.
Buổi sáng vừa đến phòng làm việc, An Tại Đào liền gọi điện cho Dương Hoa, nói nhà hắn có việc, hắn phải về Tân Hải từ ba đến năm ngày, nhờ Dương Hoa chủ trì công tác bên Uỷ ban nhân dân thành phố. Sau đó, hắn lại gọi cho Mã Đức Thắng thông báo một tiếng.
An Tại Đào tự lái xe ra đường cao tốc, chạy như bay về phía Thiên Nam. Giữa trưa, hắn đón Lưu Ngạn ở sân bay. Hai người ăn cơm trưa ở Thiên Nam, nghỉ ngơi một lát rồi lái xe về Tân Hải. Khi về đến nhà ở Tân Hải, trời đã chạng vạng, thành phố vừa lên đèn. Sau khi quét dọn vệ sinh và tắm rửa xong, hai người định ôm nhau tình tự thì An Nhã Chi gọi điện tới, hoá ra hai mẹ con bà đã bay về Bắc Kinh, đang ở nhà của Hạ Hiểu Tuyết, chuẩn bị ăn cơm.
-Mẹ, mẹ và Trúc Tử tới nơi rồi, hai người nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bảo Hạ Hiểu Tuyết điều xe đưa mẹ và em về Tân Hải nhé!
An Tại Đào một tay ôm thân hình mềm mại, nở nang của Lưu Ngạn, một tay cầm điện thoại.
-Ừ, Tiểu Đào à, Hiểu Tuyết đi lại không tiện, không nên để nó quay lại. Còn Lưu Ngạn, nó có đó không? Mẹ muốn nói với nó vài câu.
An Tại Đào ngẩn ra, nhẹ nhàng khều Lưu Ngạn đang rúc vào lòng mình, đưa điện thoại cho cô. Lưu Ngạn không ngờ An Nhã Chi lại muốn nói chuyện với mình, mặt hơi đỏ lên, nhưng không thể không đón nhận, khẽ cười nói nhỏ:
-Mẹ, con là Tiểu Ngạn. Con và Tiểu Đào vừa về tới Tân Hải, đang quét tước dọn dẹp.
-Tiểu Ngạn à, Hiểu Tuyết có thai, bây giờ con chưa có, con cần phải cố gắng lên, nắm chắc cơ hội…
An Nhã Chi cười khẽ, nhẹ nhàng nói đầy thâm ý. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Mặt Lưu Ngạn đỏ ửng tới tận mang tai:
-Mẹ, mẹ nói gì vậy!
Trong một đêm, hai người quấn lấy nhau mấy lần. Lưu Ngạn hết sức chủ động và điên cuồng, dường như cô muốn trong thời gian hữu hạn, đem tất cả tình yêu và niềm nhung nhớ của mình bộc phát toàn bộ. Sau khi xong việc, hai người ôm nhau vuốt ve, rồi ngủ thiếp đi.
An Tại Đào mệt mỏi duỗi chân tay, vừa mới mở mắt ra, liền thấy Lưu Ngạn đang trùm chăn lông nằm bên cạnh mình, đôi mắt sâu thẳm đắm đuối nhìn hắn, như muốn hoà tan hắn vào với cô.
An Tại Đào cảm thấy lòng ấm áp, đưa tay kéo Lưu Ngạn vào lòng mình, có phần thô lỗ giật phăng tấm chăn đỏ thẫm trên người cô, ôm lấy thân hình trần trụi đẹp đẽ như một pho tượng tinh xảo của cô, dịu dàng hôn lên khuôn mặt vô cùng mịn màng của cô với một tình yêu không gì sánh nổi.
-Yêu em lần nữa đi…
Đôi mắt Lưu Ngạn như mờ đi, nỉ non nói:
-Yêu em đi…Em muốn có một đứa con…Em yêu anh, Tiểu Đào, mãi mãi yêu anh…A, anh xấu! Nhẹ một chút, gấp cái gì vậy…
Khi hai người tỉnh lại, trời đã hoàng hôn. An Tại Đào mở mắt ra, thấy Lưu Ngạn đã dậy, đang trang điểm. Nghe thấy tiếng An Tại Đào tỉnh dậy, cô liền quay lại, cười nói:
-Ông xã, mau dậy đi, rửa mặt thay quần áo rồi chúng ta đi đón mẹ và Trúc Tử!
Lưu Ngạn đã mặc một chiếc áo khoác bằng nỉ màu đỏ sậm, cổ áo lông cừu bên trong xẻ rất thấp, để lộ một phần bộ ngực đầy đặn, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp như hoa phù dung, mày cong như liễu, quyến rũ và động lòng người còn hơn đoá hoa đào. Tóc cô búi cao, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên, trông vừa thành thục quyến rũ lại vừa cao quý khiến An Tại Đào nhìn như ngây ngốc.
Mặt Lưu Ngạn ửng hồng, vờ sẵng giọng:
-Còn không mau rời giường, em vừa gọi điện hỏi, mẹ và Trúc Tử đã rời Thiên Nam, sắp tới Tân Hải rồi. công ty phái một chiếc Rolls-Royce, hai xe bảo vệ, tổng cộng có 7, 8 người đi theo, họ chạy với tốc độ rất nhanh.
An Tại Đào ngẩn ra, kinh ngạc ngồi dậy:
-Nhiều người như vậy sao? Mấy người đúng là thích phô trương, càn gì phải phái nhiều người đến như vậy?
Lưu Ngạn cười cười, nguýt An Tại Đào một cái:
-Ông xã, anh phải biết là hiện giờ chúng ta không còn là người bình thường, sản nghiệp của Long Đằng to lớn như vậy, mẹ và em chồng về nhà, sao công ty có thể không coi trọng cho được? Hơn nữa, vì sự an toàn, cẩn thận vẫn hơn. À, đúng rồi, nhắc đến chuyện này, an toàn của anh cũng phải chú ý hơn một chút, chưa nói anh là lãnh đạo chính phủ, anh còn là chồng của người tụi em, là ông chủ của tập đoàn Long Đằng. Sau lưng anh là cả một tập đoàn tài chính lớn nhất nước, nếu chẳng may có kẻ xấu muốn làm hại anh thì sao?
Lưu Ngạn nhíu mày, dường như là nhớ tới điều gì, nhẹ nhàng nói:
-Anh nói em mới nhớ ra, khi trở về, em sẽ trao đổi với Hiểu Tuyết, phải cho hai vệ sĩ tới bảo vệ anh mới được.
-Thôi, đừng làm vậy. Anh là Bí thư Thành uỷ, nếu có hai vệ sĩ lẽo đẽo theo sáu lưng thì còn ra cái thể thống gì? Em không cần lo cho sự an toàn của anh. Mỗi lúc ra ngoài anh đều dùng xe công, rất bảo đảm an toàn…
An Tại Đào cười khổ, liên tục xua tay. Nếu để cho ba cô phái vệ sĩ đến thật, chỉ sợ khiến mọi người chê cười ầm ĩ mà thôi.
Khi mặt trời lặn, An Tại Đào và Lưu Ngạn sóng vai đứng ở ven đường cao tốc thành phố Tân Hải, nhìn ra xa. Không bao lâu, một chiếc Mercedes Benz chống đạn màu đen xuất hiện ở phía trước, một chiếc Rolls-Royce màu xám bạc ở giữa, cuối cùng là một chiếc Mercedes-Benz màu đen, ba chiếc xe chạy nhanh tới, giảm dần tốc độ rồi dừng lại.
Từ trên hai chiếc Mercedes-Benz, sáu bảy vệ sĩ đeo kính râm to bản, đi giày đinh, nhảy xuống, bao quanh chiếc Rolls- Royce, sau đó, hai người phụ nữ bước ra từ chiếc Rolls- Royce, đó là hai mẹ con An Nhã Chi và Trúc Tử.
An Nhã Chi ăn bận rất thanh lịch, tuy con dâu có tài sản hàng tỉ tệ, nhưng cách ăn mặc của bà vẫn không khác xưa nhiều lắm. Bà đứng đó, nhìn về phía An Tại Đào và Lưu Ngạn mỉm cười.
An Tại Đào nhìn người mẹ xa cách đã lâu của mình, đôi mắt đỏ lên, những kỷ niệm xưa cũ bỗng tràn về, cảnh tượng hai mẹ con bao năm nương tựa vào nhau như sống dậy từ trong trí nhớ tưởng chừng đã phủ bụi thời gian, sự xúc động dâng trào trong lòng hắn, khiến hắn nhất thời ngây người ra.
Một cô gái dáng người thon thả từ từ đi về phía An Tại Đào, cô mặc một chiếc chiếc váy len sợi màu xanh lam, áo trắng, màu da hơi rám nắng trông khỏe mạnh, mái tóc đen xoã xuống vai. Chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che khuất một phần mái tóc và khuôn mặt, nhưng từ vóc dáng, ta có thể cảm nhận, cô rất xinh đẹp.
Cô đúng là Trúc Tử. Trúc Tử ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt hết sức thanh tú. Đôi mắt trong veo, sáng ngời, mày liễu cong vút, lông mi dài rung động, khuôn mạt trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại và ướt át. An Tại Đào bình tĩnh lại, cùng Lưu Ngạn chạy về phía An Nhã chi:
-Mẹ!
Hai mẹ con An Tại Đào ôm lấy nhau một lúc lâu mới buông ra. An Nhã Chi nhẹ nhàng đẩy An Tại Đào ra, nhìn Lưu Ngạn khẽ cười:
-Tiểu Ngạn, mẹ thấy con gầy đi không ít đâu. Sức khỏe của con không tốt lắm, con phải giữ gìn sức khoẻ, không nên lúc nào cũng lo giảm cân, giảm béo, như vậy làm sao cơ thể chịu nổi. Ừ, mẹ có mang từ Mỹ về cho con một ít thuốc bổ, sau này con nhớ uống đầy đủ thì mới có hiệu quả.
Lưu Ngạn thân thiết nắm lấy tay An Nhã Chi:
-Mẹ, sức khoẻ của con vẫn tốt mà! Cảm ơn mẹ đã quan tâm!
-Anh Hai!
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói trong trẻo mà mềm mại của Trúc Tử.
An Tại Đào cười ha hả:
-Trúc Tử lớn nhanh thật! Một năm không gặp, đã cao lên rất nhiều!
An Tại Đào dang hai tay ra, theo thói quen định ôm lấy Trúc Tử kéo vào lòng, nhưng chợt nhớ ra Trúc tử đã lớn, liền hơi xấu hổ khựng lại, nhưng Trúc Tử lại không để ý đến điều này, liền ôm chầm lấy hắn, gục đầu trên vai An Tại Đào khóc nức nở vì vui mừng.
Ở trong lòng Trúc Tử, An Tại Đào vừa là anh, vừa như một người cha, vừa là một thần tượng, tình cảm của cô đối với hắn hết sức sâu sắc cũng hết sức phức tạp, trong nhà, ai cũng nhận ra điều đó. An Nhã Chi liếc mắt nhìn Trúc Tử ôm An Tại Đào thật chặt không buông, trong lòng kín đáo thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.