Mã Hiểu Yến vội vàng bước ra cửa, chuẩn bị tìm An Tại Đào để báo cáo một chút về tình huống có liên quan đến việc bán đấu giá xe công vượt mức chi phí hàng tháng của cơ quan chính Đảng thành phố Phòng Sơn. Khi bước đến cầu thang đại sảnh thì gặp phải Triệu Kiến Quốc.
Bởi vì Mã Hiểu Yến làm Phó chủ tịch thường trực thành phố khiến cho Triệu Kiến Quốc trong lòng cảm thấy không được thoải mái. Cho nên thái độ của ông ta đối với Mã Hiểu Yến vẫn lúng ta lúng túng. Nhưng hôm nay, khi Triệu Kiến Quốc nhìn thấy Mã Hiểu Yến lại chủ động chào hỏi:
- Đồng chí Hiểu Yến!
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, chợt cười nói:
- Phó chủ tịch Triệu, anh phải đi ra ngoài à?
Mã Hiểu Yến đương nhiên biết tin tức Triệu Kiến Quốc đến thành phố Lam Yên làm Chủ tịch thành phố. Tuy nhiên cô cũng không để trong lòng. Cô chẳng những không ghen tỵ mà ngược lại còn cảm thấy đó là một chuyện tốt. Chuyện Triệu Kiến Quốc ở sau lưng mơ hồ ghen tỵ với An Tại Đào làm Bí thư Thành ủy, cản trở chuyện của ông ta, trong cao tầng thành phố ai mà chẳng biết. Mã Hiểu Yến cảm thấy Triệu Kiến Quốc đi rồi thì tối thiểu có thể miễn trừ việc ông ta đâm sau lưng An Tại Đào.
Tuy Mã Hiểu Yến cũng không nghĩ đến Triệu Kiến Quốc có thể đối với An Tại Đào gây nên ảnh hưởng gì, nhưng trong thành phố Phòng Sơn lại có một "khối u ác tính" như vậy thì làm cho người ta không cảm thấy thoải mái.
- Đúng vậy, tôi muốn đến tỉnh một chút. Haha, chẳng là có chút việc.
Triệu Kiến Quốc thản nhiên cười, tuy nhiên trên nét mặt sự đắc ý vô hình trung phát tác ra ngoài. Tuy rằng Triệu Kiến Quốc không cảm giác được mình thời gian này có sự thay đổi, nhưng ở UBND thành phố mỗi một cán bộ đều có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của ông ta.
"Đến tỉnh! Nhìn vẻ đắc ý của ông ta, dường như là lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ muốn tìm ông ta tiến hành nói chuyện". Mã Hiểu Yến thản nhiên cười, ồ lên một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện. Hai người đứng ở bậc thang im lặng đợi xe. Không bao lâu sau thì xe của Triệu Kiến Quốc trờ đến, trước khi bước lên xe, ông ta quay đầu lại khoát tay:
- Đồng chí Hiểu Yến, hẹn gặp lại sau.
- Phó chủ tịch thành phố Triệu đi trước!
Mã Hiểu Yến khóe miệng chợt cười.
Mã Hiểu Yến bước vào văn phòng của An Tại Đào, thấy trên bàn của hắn bề bộn thì thuận tay sắp xếp lại một chút cho gọn gàng, cười nhẹ nhàng nói:
- Tại Đào, vừa rồi em mới gặp Triệu Kiến Quốc, ông ta nói muốn đến tỉnh họp, có phải là Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn tìm ông ta nói chuyện? Xem ra thì chuyện ông ta đến Lam Yên là việc sớm hay muộn thôi.
An Tại Đào im lặng gật đầu rồi lại ung dung cười:
- Tất nhiên là sự thật rồi, nhưng quan trường ở trên luôn thay đổi bất ngờ. Việc Ban tổ chức cán bộ bổ nhiệm còn chưa chính thức truyền đạt, ai mà biết được có điều gì thay đổi đâu? Cuối tuần này hội nghị thường vụ Tỉnh ủy có thể sẽ mời họp những lãnh đạo chủ chốt của thành phố cấp địa về vấn đề điều chỉnh. Việc Triệu Kiến Quốc có thể trở thành Chủ tịch thành phố Lam Yên hay không thì còn phải cần lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đánh nhịp. Anh cảm thấy, Triệu Kiến Quốc dường như là cao hứng hơi sớm.
Mã Hiểu Yến đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, thần sắc hơi chút lo lắng. Cô vén mái tóc rối trên trán, nhẹ nhàng nói:
- Tài Đào, em nghe nói Triệu Kiến Quốc là thân thích của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Mình cũng không nên chấp nhặt với ông ta làm gì để đắc tội với Chủ tịch tỉnh. Ông ta đi rồi đối với chúng ta cũng là chuyện tốt, cứ để ông ta đắc ý đi.
Không thể không nói, Mã Hiểu Yến lúc này còn có chút ít tâm tính của phụ nữ chứ không phải là tâm tính của một Phó chủ tịch thành phố. Cô sợ An Tại Đào sẽ vì vậy mà trở mặt với Hám Tân Dân. Từ đó sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng trên thực tế, An Tại Đào như thế nào lại không biết phân nặng nhẹ, vì Triệu Kiến Quốc mà đắc tội với Hám Tân Dân. Tuy rằng hắn không phải là nịnh nọt lãnh đạo, nhưng lăn lộn trong quan trường, hắn cũng không muốn cố ý chủ động khiêu khích quyền uy của lãnh đạo.
An Tại Đào nhẹ nhàng mỉm cười:
- Hiểu Yến, em cũng đừng lo lắng, anh cũng không phải là một đứa trẻ, không biết phân biệt nặng nhẹ. Triệu Kiến Quốc đi thì cứ đi. Cho dù ông ta có đắc ý kiêu ngạo một chút, thì anh cũng có thể làm bộ như không thấy. Đây cũng chỉ là thường tình của con người thôi. Nhưng người này lại hay phá hoại. Anh không ngờ ông ta ở sau lưng anh lại ra độc thủ ám chiêu như vậy. Đúng là khinh người quá đáng.
An Tại Đào nói xong thì không khỏi có vài phần tức giận.
- Ông ta bình thường ở sau lưng anh làm vài động tác, anh cũng không chấp nhặt làm gì. Bản thân mình không có bản lĩnh thì đừng có than trời trách đất. Vận mệnh con người quá nhỏ, khi đã đến chức Chủ tịch thành phố cũng chưa biết có làm ra được thành tích nào không.
- Nếu đã đi thì đi cho rồi, nhưng trước khi đi lại mang đến phiền toái cho anh. Nếu ông ta muốn chơi thì anh nghĩ cũng nên tiếp đãi ông ta chứ.
An Tại Đào khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười cổ quái:
- Hiểu Yến, em không cần lo chuyện này, cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Mã Hiểu Yến thở dài, do dự một chút rồi nói:
- Tại Đào, cứ coi như không có gì hết sao? Vì người này mà phí sức, có đáng hay không?
An Tại Đào lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hiểu Yến, em không hiểu rồi. Triệu Kiến Quốc ở sau lưng cứ làm mãi động tác nhỏ, trong mắt nhiều người chính là một sự khiêu khích đối với anh. Nếu anh nhượng bộ hoặc là không nhìn thấy thì sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực. Ông ta thì đi rồi, nhưng anh còn ở lại Phòng Sơn. Nếu anh là Bí thư Thành ủy mà bị người ta cho một bạt tai, đến cái rắm cũng không dám thả thì sẽ khiến cho người khác khinh thường anh.
An Tại Đào nói xong thì sắc mặt liền có chút âm trầm. Sự việc giống như lời hắn nói, đối với sự khiêu khích của Triệu Kiến Quốc, nếu hắn vẫn cứ im lặng thì đối với quyền uy của hắn sẽ sinh ra sự ảnh hưởng rất lớn. Thậm chí rút dây động rừng, trong một thời gian nhất định sẽ ảnh hưởng đến quan trường Phòng Sơn.
Mã Hiểu Yến liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thở dài, cũng không nói tiếp. Dù sao cô cũng tin tưởng An Tại Đào, với thủ đoạn và năng lực của hắn, không đến mức bị Triệu Kiến Quốc đẩy ngã.
Hội bán đấu giá rốt cuộc cũng sắp đặt xong. 521 chiếc xe công được tập trung tại bãi đậu xe. Công ty bán đấu giá trước tiên sẽ tiến hành thẩm định giá cho mỗi chiếc xe, sau đó đem toàn bộ thông tin về chiếc xe thông báo ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngày 8 tháng 10, khi ngày quốc khánh vừa qua khỏi thì hội bán đấu giá được cử hành tại trung tâm hội nghị lầu ba nhà khách Phòng Sơn. Có không ít người đến tham dự, bao gồm các doanh nghiệp nhà nước trong tỉnh và của cả nước, thậm chí còn có những hộ cá thể có thực lực knh tế, đều chuẩn bị sẵn sàng cho chiếc xe mà mình nhìn trúng.
Nói thật, bởi vì những chiếc xe này đều là xe cơ quan, nên việc bảo dưỡng rất tốt, tính năng giá trị không sai, giá cả cũng tương đối rẻ. Cho nên, những người cảm thấy hứng thú rất nhiều, và một số người dân Phòng Sơn cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Liên tiếp bốn ngày, hội trường bán đấu giá đều kín hết chỗ. Rất nhiều chiếc xe giá cả đã vượt qua dự tính của mọi người. Tuy rằng việc bán đấu giá là do công ty đấu giá thao tác, nhưng hội trường tổ chức là do thành phố ra mặt, do trung tâm quản lý xe và văn phòng Thành ủy, UBND thành phố kết hợp xử lý.
Ngày 13 tháng 10, khi mặt trời đã lên cao. Hội bán đấu giá đã đến ngày cuối cùng, đại bộ phận xe đã được đấu giá thành công. Chỉ có một số chiếc xe bởi vì báo giá không thấp nên các xí nghiệp và người mua đang thăm chừng.
Tại hội trường, Chủ nhiệm trung tâm quản lý xe công Tiền Tuyết Lệ đang cùng với người của công ty bán đấu giá tổng kết lại thu nhập trong ngày thì đột nhiên một nhân viên công tác của văn phòng Thành ủy bước vào, nhỏ giọng nói vài câu bên tai.
Tiền Tuyết Lệ cả kinh, khẩn trương đứng dậy cùng với một số người bước ra ngoài cửa hội trường. Không bao lâu, chỉ thấy An Tại Đào đi đầu, Dương Hoa đi bên cạnh, phía sau là bộ máy thành viên của UBND thành phố. Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến, Phó chủ tịch thành phố Triệu Kiến Quốc, Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam, Phó chủ tịch thành phố Vương Chí Quân. Trợ lý Chủ tịch thành phố Trang Ninh, trợ lý Chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan và trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân.
Sau khi ngày hội bán đấu giá cuối cùng chấm dứt, UBND còn muốn cử hành một nghi thức ngắn gọn, tuyên bố việc bán đấu giá xe công kết thúc thành công. Nguyên là Dương Hoa sẽ cùng với một số Phó chủ tịch thành phố sẽ tham dự chủ trì hoạt động. Nhưng phút cuối An Tại Đào lại đột nhiên đề nghị muốn tham dự, Dương Hoa tất nhiên là không thể từ chối.
- Bí thư An, chủ tịch thành phố Dương, các vị lãnh đạo.
Tiền Tuyết Lệ kính cẩn chào hỏi tất cả mọi người.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, gật đầu với Tiền Tuyết Lệ. Còn Dương Hoa thì cười hỏi:
- Chủ nhiệm Tiền, buổi bán đấu giá tiến hành như thế nào? Thuận lợi hay không?
Tiền Tuyết Lệ lập tức hồi đáp:
- Chủ tịch thành phố Dương, buổi bán đấu giá rất thuận lợi. Tính đến trước mắt thì đại đa số xe đều đã được bán ra. Hơn nữa giá lại không thấp, vượt ra ngoài dự tính của chúng ta. Có thể nói, lúc này đây, buổi bán đấu giá rất thành công, vô cùng thành công.
- Được, tốt lắm, các đồng chí đã vất vả rồi. Bí thư An, tôi và các lãnh đạo của UBND thành phố rất cảm ơn sự vất vả của mọi người. Cám ơn tất cả mọi người.
An Tại Đào và Dương Hoa cười, bắt tay với Tiền Tuyết Lệ và các nhân viên công tác phía sau. Tiền Tuyết Lệ đứng ở một bên cười nói:
- Đều là do lãnh đạo của Thành ủy và UBND thành phố chỉ đạo thỏa đáng, quyết sách chính xác. Chúng tôi chỉ là quán triệt chứng thực quyết sách của lãnh đạo.
- Buổi bán đấu giá lát nữa mới chấm dứt. Xin mời các lãnh đạo vào phòng khách chờ một lát.
Tiền Tuyết Lệ lặng yên kéo cánh tay Mã Hiểu Yến. Mã Hiểu Yến gật đầu:
- Được!
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương. Buổi bán đấu giá phải lát nữa mới kết thúc, chúng ta vào phòng nghỉ chờ một lát. Chúng ta mà vào hội trường thì sẽ quấy nhiễu buổi bán đấu giá mất.
Mã Hiểu Yến vui đùa một câu.
An Tại Đào lập tức cao giọng cười:
- Đồng chí Hiểu Yến nói rất đúng. Buổi bán đấu giá đang tiến hành, chúng ta trước hết cứ vào phòng nghỉ, sau khi buổi đấu giá chấm dứt, chúng ta lại ra xem. Xem ra thì do chúng ta nôn nóng mà đến sớm quá.
Mọi người đều mỉm cười.